Chương 14: Hắc ám không thể cứu rỗi (2)

- Ngươi gửi vị trí qua wechat cho ta, ta tới đó một chuyến.

Thầm Yến nói chuyện luôn là một bộ ngữ khí nhàn nhạt, đạm đến mức làm người khác có ảo giác hắn sẽ biến mất ngay sau đó.

Lâm Vân Ấm lập tức mang theo hòm thuốc, lái xe đi đến địa chỉ Thầm Yến gửi cho hắn. Hắn biết Thầm Yến là người của công chúng, cho dù bị thương thì đại đa số tình huống đều không thích hợp để đưa đến bệnh viện.

Khoảng mười lăm phút sau.

Hắn đang chuẩn bị gõ cửa lại phát hiện cửa khép hờ, căn bản không có dấu hiệu khóa lại. Hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, Thầm Yến đây là để cửa cho hắn sao?

- A Yến?

Không có ai đáp lại.

Trong phòng khách trống rỗng không có bóng dáng con người, Lâm Vân Ấm lại liên tục gọi vài tiếng nhưng đều không có người đáp lại.

Làm một bác sĩ, hắn đối mùi máu tươi cũng phá lệ mẫn cảm. Mở cuộc trò chuyện với Thầm Yến, tiếng chuông di động lập tức vang lên ở cách đó không xa.

Lâm Vân Ấm bước nhanh tới gian phòng gần nhất, mùi máu tươi quả nhiên càng thêm nồng đậm. Thầm Yến đang nằm trên giường, trước ngực hắn bị cắm một cái dao sắc bén, máu tươi nhiễm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, mang theo vài phần hơi thở yêu dã.

- A Yến.

Lúc này đây, ngón tay Thầm Yến giật giật. Cả người hắn đã lâm vào hôn mê, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mi thật dài buông xuống khẽ nhắm chặt, cả người phảng phát như con búp bê sứ rách nát bị vứt bỏ.

Thật là muốn mệnh mà, Lâm Vân Ấm không dám chậm trễ, nhanh chóng cấp bách giúp Thầm Yến rửa sạch vết thương ngay lập tức.

Hoàng hôm chậm rãi tô điểm tòa thành thị, những ồn ào náo nhiệt ban ngày đang chờ đón an bình sắp đến.

Bên dưới lầu, Thẩm Tê Nhu như du hồn phiêu đãng trên đường lớn. Chờ đến khi hồi phục tinh thần lại, mới phát giác ra chính mình không mang theo bất cứ thứ gì: di động, chứng minh thư.

Không có những thứ đó, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cô cũng nghĩ muốn về nhà nhưng cái gia đình kia tựa hồ cũng không có chào đón cô.

Lúc trước, cô kiên định với mộng tưởng của chính mình, dùng bàn phím gõ chữ hết lòng nhiệt thành, quyết đoán từ chức để trở thành một cái tác giả toàn chức.

Mẹ từng chỉ vào mũi mà mắng cô.

- Ngươi liền như vậy còn muốn làm tác giả toàn chức? Ngươi cũng không nhìn xem truyện ngươi viết có mấy người xem? Tác giả thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chúng ta cực khổ nuôi ngươi lớn, cho ngươi học tri thức tất cả đều là cho chó ăn sao?

- Chúng ta từ đây không có đứa con như ngươi, chừng nào ngươi tìm được một cái công việc tốt thì lúc đó hãy về nhà.

Những lời nói chói tai ban đầu lại một lần nữa vang vọng bên tai cô.

Thẩm Tê Nhu trong lúc đó đã đẩy rương hành lí liền rời khỏi thành thị đó – nơi cô đã sinh sống hai mươi nă. Dùng thẻ ngân hàng tiết kiệm tiền đi tới một cái thành thị xa lạ khác.

Cô chỉ là tưởng chứng minh rằng viết truyện không phải là một việc làm không đàng hoàng.

Nhưng cho đến ngày nay, số tiền trong thẻ ngân hàng cô lại không nhận nổi.

Nếu không phải Thầm Yến thay thế cô đồng ý, bản quyền quyển sách《 Thầm sương 》cô sẽ không bán. Đây là cuốn sách cô viết khi mà cô đối với bản thân có vô hạn hoài nghi, nó là vô giá.

Cô lại nhéo nhéo túi quần áo, phát hiện trong túi có thứ gì đó cộm dưới tay cứng ngắc.

Vừa lấy ra thì thấy là một cái thẻ ngân hàng.

Thẩm Tê Nhu ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe chợt xẹt qua một cái máy chuyển tiền tự phục vụ.

Thẩm Tê Nhu chậm rãi tiến đến.

Trong đầu nghĩ đến mẹ mình, cô nhấp nhấp môi, tựa hồ như là muốn chứng minh điều gì, đem mấy trăm vạn trong thẻ ngân hàng chuyển toàn bộ đến thẻ ngân hàng của mẹ.

Cô làm được rồi.

Tác giả toàn chức không phải là cái nghề nghiệp ám muội gì, cô tình nguyện gõ bàn phím cả đời cũng không nghĩ lại phải đối mặt với đương trường phong vân quỷ quyệt.

Dựa vào tấm kính pha lê trong suốt, Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng khẽ khóc lên.