Chương 13: Hắc ám không thể cứu rỗi (1)

Tay Thầm Yến khẽ xoa dung nhan của cô, khuôn mặt yêu nghiệt bất cứ lúc nào cũng đều lóa mắt. Trên mặt hắn lộ ra biểu tình mà Thẩm Tê Nhu rất quen thuộc vì lúc trước cô thường xuyên viết cơ hồ duy nhất chỉ thuộc về Thầm Yến biểu tình mỉa mai cùng trào phúng.

Không vì thế tục không cho phép tà đạo, trời cũng không dung nổi hắn, hắn lại càng muốn nghịch thiên mà đi.

Máu tươi không ngừng nhiễm đỏ cả bàn tay Thẩm Tê Nhu, hương vị ẩm ướt cùng dinh dính tràn ngập toàn bộ căn phòng như để nhắc nhở cô về tội lỗi sâu nặng của mình. Thế nhưng lúc trước cô lại là cái người đến gϊếŧ gà cũng sợ hãi.

Thẩm Tê Nhu ổn định lại cảm xúc chính mình. Thân là một tác giả, cô luôn luôn tự xưng là có tài ăn nói hơn người, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày chính mình lại nói không ra lời.

- Thầm Yến, đừng có giả bộ. Ngươi cho rằng chiếm được đồng tình của ta thì ta sẽ thương tiếc ngươi sao? Ngươi là một cái người tội ác tày trời, ngươi là một quái vật căn bản không thể hiểu thế nào là yêu. Đừng lấy loại ánh mắt khẩn cầu này nhìn ta, ngay cả ta cũng từng hối hận vì sáng tạo ra ngươi.

Lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng cô cũng sợ hãi muốn chết.

Thẩm Tê Nhu lo lắng Thầm Yến bất kì lúc nào cũng có thể rút dao ra rồi không trượt mà cắm vào ngực cô.

Dù sao thì tâm lí trả thù của Thầm Yến cực lớn. Nhưng hắn vẫn chưa có làm như vậy.

Hắn không để ý chút nào mà dựa đầu vào vai Thẩm Tê Nhu, rõ ràng đau nhưng lại không phát ra một chút thanh âm nào, trạng thái vững vàng giống như một người khỏe mạnh bình thường.

Tại lúc Thẩm Tê Nhu không nhìn thấy, môi hắn cong lên một nụ cười tà ác. Thật đáng tiếc chỉ trong nháy mắt đã tan biến hầu như không còn gì.

Chính là làm nhân vật trong truyện, hắn vẫn vĩnh viễn trung thành với Thẩm Tê Nhu. Về điểm này thì là vĩnh cửu.

Cô là đang lo lắng rằng hắn sẽ đối đãi với cô giống như cách hắn đã từng đối đãi với Minh Ương sao?

- Nhu Nhu, ta yêu ngươi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền đem loại cảm giác quái dị này giấu kín dưới đáy lòng. Bọn họ nói đây là yêu. Nhu Nhu, ngươi nhìn đi, ta hiểu được yêu là như thế nào.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Tê Nhu, rõ ràng đã bị đâm một dao mà sức lực vẫn cực kì lớn. Hắn giam cầm cổ tay Thẩm Tê Nhu, đem cô đè lên trên tường, cứ quấn lấy một lần rồi một lần gần như không biết mệt.

Thẩm Tê Nhu không có cách nào tiếp nhận loại sự tình này, toàn thân cô đều bị cảm giác sợ hãi bao phủ.

Thầm Yến là nhân vật khiến cô đắc ý nhất. Không có tác giả nào lại không yêu thích nhân vật dưới ngòi bút chính mình.

Cô coi Thầm Yến như nhi tử của mình, Thầm Yến lại tưởng yêu cô.

Cái tên này so với tưởng tượng của cô thì lại càng khó chơi hơn nhiều.

Thầm Yến tàn nhẫn lên liền không muốn sống.

Đầu tóc Thẩm Tê Nhu lộn xộn, cô dùng toàn lực đẩy cái tên điên Thầm Yến này ra, chạy như bay thoát khỏi cái nơi thị phi này, vội vàng đến mức liền giày đặt ở cửa cầm lấy một đôi rồi xách xuống lầu.

Thầm Yến cong cong khóe môi cười trào phúng, tay mở cái điện thoại di động vừa mới rơi một bên, ấn liên hệ người trò chuyện thứ nhất.

Thực mau đối phương đầu bên kia nhận điện thoại, là một cái thanh âm nam dễ nghe:

- A Yến, có việc?

Lâm Vân Ấm mới làm xong một cuộc giải phẫu quan trọng, cả người mới từ trong bầu không khí khẩn trương lấy lại tinh thần.

Nếu lắng nghe kỹ có thể phát hiện ra thanh âm hắn ẩn ẩn mang theo vài phần mệt mỏi rã rời.

Hắn cùng Thầm Yến quen biết cũng là ngoài ý muốn. Nhưng là hắn cũng thực thích cách đối nhân xử thế của Thầm Yến, sắc bén nhưng bên trong lại lộ ra ôn hòa.

Một ngày kia, hắn tan tầm về nhà phải đi qua một cái ngõ hẻo lánh, có người đã sớm chờ ở đó hồi lâu để chuẩn bị cướp sạch đồ của hắn.

Thầm Yến đã cứu hắn.

Đối diện chỉ có tiếng hít thở đều đều không lớn lắm, Lâm Vân Ấm dựa vào trực giác của bác sĩ cảm thấy việc này có gì đó kì quặc.

Thanh âm hắn lớn hơn một chút:

- A Yến, ngươi khỏe không?

Lần này người đối diện hồi âm nhanh chút.

Một tiếng cười khẽ qua đi, là một câu mang theo trào phúng:

Không được tốt lắm.