Chương 18:

Chương 18:

Tất nhiên là người được trời định dành cho ngươi

Tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy hầu bao, mở ra xem, được đấy, chỉ có mấy đồng tiền.

Xem ra cũng là một hài tử nghèo.

Cùng là người nghèo khổ, Đường Kiến Vi không thể nhẫn tâm lấy đi mấy xu lẻ của Đồng Thiếu Huyền.

Một lượng bạc tất cả đều do nàng bỏ ra.

Lúc lấy bạc ra trái tim nàng rỉ máu, nhưng dù sao đứa nhỏ này cũng đã cứu giúp tỷ tỷ.

Tuy rằng không biết sao lại ngất xỉu, Đường Kiến Vi nghĩ đến nguyên tắc "Ở hiền gặp lành", đành đứt ruột đứt gan bỏ tiền ra.

Giao bạc nhận thuốc, bây giờ Đường Kiến Vi mới nhớ ra là mình chưa gặp Tử Đàn đã vội đưa tỷ tỷ đi, nên mau chóng quay trở lại tìm nàng.

Đồng Thiếu Huyền khi nãy đã tỉnh lại một lúc, bây giờ trên khuôn mặt đang dần dần có chút huyết sắc, khóe miệng vẫn còn ý cười, hai tay khoanh lại đặt ở trước ngực, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó rồi nằm mơ..

Nhìn qua không còn gì đáng ngại, Đường Kiến Vi thấm mồ hôi trên trán, đến lúc phải đi rồi.

"Đại phu, ngài có thể cho vị tiểu nương tử này mượn giường nằm nghỉ ngơi thêm một lúc nữa được không? Đợi khi nàng hoàn toàn tỉnh lại sẽ tự mình rời đi?"

Đại phu gật đầu đồng ý, Đường Kiến Vi mang theo Đường Quán Thu rời đi.

Áo choàng đã trả lại cho chủ nhân, lúc từ y quán đi ra thì đã sắp đến giờ cấm túc ban đên, đầu xuân gió lạnh nổi lên khắp bốn phía, thổi xuyên qua y phục mỏng manh đơn bạc của Đường Quán Thu, có chút lạnh.

Đường Kiến Vi đi vội vàng nên cũng không có mặc thêm y phục dày dặn, nàng không thể làm gì khác ngoài ôm tỷ tỷ vào trong ngực, dùng sức chà xát.

"Khá hơn chút nào không?"

"Ân.. Có ngươi ở đây, ta không lạnh." Đường Quán Thu chăm chú nhìn Đường Kiến Vi, cười ngọt ngào.

Nghe giọng điệu này, có lẽ lại coi nàng là Thẩm Ước rồi.

"Sau này phải luôn ở bên ta, không đi lung tung nữa, có được không?"

Thẩm Ước thì Thẩm Ước, miễn là tỷ tỷ bình yên vô sự, nàng có thể làm bất luận người nào.

"Được!" Đường Quán Thu một lời đáp ứng luôn.

Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu mười ngón đan vào nhau, vượt gió lạnh, đi về Hiểu Phong Lâu.

Gió Bắc dễ dàng thổi xuyên qua lớp áo mỏng manh đơn bạc, khi đến được Hiểu Phong Lâu thì sắc mặt hai tỷ muội đều rất khó coi.

"Tam Nương!" Tử Đàn không tìm thấy Đường Kiến Vi, đã lên lên xuống xuống vài vòng khắp Hiểu Phong Lâu, vẫn còn đang khó hiểu vì sao không gặp được Tam Nương thì nhìn thấy Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu song song xuất hiện, Tử Đàn ngay lập tức từ cầu thang nhảy ra như một con thỏ nhỏ, phi đến bên người các nàng.

"Tam Nương! Ngươi tìm thấy Đại nương tử ở đâu?"

Đường Kiến Vi đem tất cả sự tình kể lại cho Tử Đàn, để Tử Đàn đưa Đại tỷ đi về trước, nàng phải đến nhà bếp nói với quản sự một tiếng, bằng không thì đừng có mơ tưởng đến tiền công ngày hôm nay.

Nàng vừa phải bỏ ra một lượng bạc, bây giờ trong lòng vẫn còn rỉ máu đây.

Dù là một đồng tiền, nàng cũng không thể tiếp tục ném đi.

Tử Đàn muốn đưa Đường Quán Thu đi, nhưng Đường Quán Thu lại không luyến tiếc không nỡ rời đi.

Đường Kiến Vi hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nàng cũng không nói gì.

Đường Kiến Vi suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi về nhà chờ ta. Khi ta về nhà nhất định sẽ bồi ngươi đọc sách."

Tử Đàn nghe vậy thì cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không ngờ là Đại nương tử sau nghe xong liền vui vẻ gật đầu, Tử Đàn còn chưa cất bước thì Đại nương tử đã đi ra tới cửa rồi.

Tử Đàn vội vàng chạy theo rồi giữ chặt lấy tay nàng, không cho nàng rời khỏi tầm mắt.

Trở về Liễm Thao phủ, Tử Đàn muốn đi thu hồi y phục đang phơi ở phía sau viện, nhưng lại không dám rời đi, chỉ lo mình vừa đi khỏi thì Đại nương tử sẽ lại biến mất một lần nữa.

Do dự một lúc, Đường Quán Thu đang may vá ở trên giường, tựa hồ nhìn ra là nàng muốn ra ngoài, liền nói với nàng:

"Yên tâm đi, ta chờ Thẩm Ước trở về cùng đọc sách. Sẽ không bỏ đi."

"Ân.. Tốt."

Tử Đàn cấp tốc đi thu y phục, cấp tốc trở về, phát hiện Đường Quán Thu quả nhiên vẫn còn ở đó.

Tử Đàn an tâm hơn một chút, khi thu thập quần áo thì trong lòng thầm nghĩ Tam nương tử thật là lợi hại, chỉ một câu đã có thể đem Đại nương ổn định lại.

Trong lòng nàng cân nhắc, phải học hỏi Tam Nương một chút mới được.

Tam Nương bận bịu khắp nơi kiếm tiền, nàng không thể gây thêm phiền toái gì nữa.

Nàng phải trở thành chỗ dựa của Tam Nương mới đúng!

Đường Kiến Vi quay trở lại nhà bếp, quản sự vừa hay nhìn thấy cảnh nàng đang chuồn êm vào bên trong.

Cứ tưởng rằng tiền công của ngày hôm nay vậy là đi tong, không ngờ quản sự lại hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, sao phải đi gấp như vậy.

Đường Kiến Vi kể lại đúng sự thật, tỷ tỷ thân thể không tốt, đi lạc, vừa nãy người trong nhà tìm đến, nàng mới vội đi tìm người.

"Đã tìm được chưa?"

"Rồi."

"Vậy thì tốt, chỉ là, ngươi chuồn ra ngoài hơn nửa canh giờ, đúng vào thời điểm bận rộn nhất của tửu lâu, tất cả đều là ta giúp ngươi làm việc."

Đường Kiến Vi biết ngay sẽ như vậy mà.. Chuyện trốn ra ngoài đúng thật là nàng sai, nàng cũng chỉ có thể thành khẩn xin lỗi.

Trừ tiền thì trừ, chỉ hy vọng có thể giữ được công việc này, đừng đuổi nàng đi là được.

Ngoài dự đoán của nàng, quản sự không trừ tiền nàng mà còn kín đáo đưa cho nàng một cái túi nhỏ.

Đường Kiến Vi quanh năm tiếp xúc với tiền, sờ một cái liền biết bên trong có ít nhất năm lượng bạc.

Quản sự cũng tầm tuổi Nhị thúc của Đường Kiến Vi, không phải là người địa phương, đến Bác Lăng mưu sinh cũng đã hơn hai mươi năm, tự mình trải qua rất nhiều khổ cực. Thuở nhỏ đã sớm mất đi phụ thân, a mẫu vì chăm sóc hắn và hai muội muội của hắn mà làm lụng kiệt quệ đến chết.

Sau đó một mình hắn làm lụng còn kém hơn ba phần, tích cóp từng xu lẻ, ngậm đắng nuốt cay mà nuôi dưỡng hai muội muội nên người.

Hắn không thể nhìn nhất là cảnh tiểu hài nhi phải chịu khổ.

"Chuyện này.. Không được, không được, ta không thể nhận!" Đường Kiến Vi vội vàng đem bạc trả lại.

"Xem ngươi kìa, tiểu nương tử liễu yếu đào tơ như ngươi tự mình kiếm sống đã không dễ dàng. Tỷ tỷ còn bị bệnh như vậy, đi khám đại phu ở Bác Lăng cũng phải tốn không ít bạc."

Quản sự vừa lau dọn mảnh thịt cá trên bàn, vừa nói: "Ngươi nói tiếng quan thoại chính tông, hẳn là dân bản địa của Bác Lăng? Ta đến Bác Lăng hơn hai mươi năm, ta biết rõ người Bác Lăng như thế nào, các tiểu hài nhi trong nhà đều được thương yêu che chở, ngậm trong miệng còn sợ tan. Ngươi mới chừng ấy tuổi đã phải ra ngoài làm việc nặng nhọc, nhất định là trong nhà đã gặp phải biến cố gì.. Chút bạc này ngươi đừng cùng ta đẩy tới đẩy lui nữa, cầm đi."

Đường Kiến Vi nhận lấy chiếc hầu bao, ánh mắt có chút xa xăm, không nghĩ tới quản sự cùng nàng quen biết chưa được mấy ngày mà lại ra tay tương trợ nàng.

Nàng cũng không làm kiêu, chân tình nói một câu: "Cảm ơn đậu thúc. Sau này có bất cứ việc gì nằm trong khả năng ta làm được, xin cứ việc phân phó."

Quản sự nhìn nàng một cái, không dám tiếp tục nữa, hung dữ nói: "Được rồi được rồi, không phải là ta dung túng ngươi không cố gắng làm việc! Chỉ lần này a! Sau này còn trốn đi, ta trừ tiền ngay lập tức!"

Đường Kiến Vi ngọt ngào nở nụ cười, cũng không sợ hắn: "Ta nhớ rồi, lần sau ta tuyệt đối sẽ không trốn đi!"

Gần đến giờ cấm túc ban đêm thì Hiểu Phong Lâu đóng cửa, Đường Kiến Vi xong việc tìm đến y quán thì Đồng Thiếu Huyền đã đi rồi.

Đại phu nói: "Tiểu nương tử kia sau khi tỉnh lại thì tự mình rời đi, nhìn qua tinh thần đã tạm ổn, không đến nỗi sẽ té xỉu giữa đường."

Đường Kiến Vi an tâm, trở về Liễm Thao phủ.

Đồng Thiếu Huyền trở lại Trưởng Tôn phủ, Trưởng Tôn Ngạn vừa nghe thấy thanh âm của nàng thì nhanh như bay chạy ra nghênh đón nàng.

"Muội muội ngoan của ta, ngươi đi đâu vậy? Thật đúng là gấp chết ta rồi! Ngươi mà không về thì phụ mẫu ta còn sắp đi báo quan đấy!"

Đồng Thiếu Huyền liền đem cuộc gặp gỡ tình cờ đêm nay kể lại với nàng.

"Ta đã gặp tiên nữ tỷ tỷ. Là tiên nữ tỷ tỷ đưa ta đến y quán, cứu ta một mạng."

Đồng Thiếu Huyền sờ sờ lỗ tai vẫn còn ngứa ngáy, không giấu được ngại ngùng mà kể tiên nữ tỷ tỷ thổi khí trong tai nàng như thế nào, sau đó còn ôn nhu an ủi nàng ra sao.

"Tiên.. Tiên nữ tỷ tỷ?"

Nghe xong lời này, Trưởng Tôn Ngạn sờ sờ trán của Đồng Thiếu Huyền, lại lật lật xem mí mắt của nàng, đau đến nỗi nàng liên tiếp lui về phía sau né tránh:

"Đau quá a! Ngươi làm gì vậy?"

"Đau là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi uống nhiều nên còn chưa tỉnh táo đây."

Đồng Thiếu Huyền: "..."

"Muội muội, ngươi phải nhớ kỹ một điều, Bác Lăng phủ này không có tiên nữ tỷ tỷ, nhưng mà yêu tinh muội muội thì đúng là có cả đống. Vào ban đêm, ngươi lên trên phố hướng vào bên trong trà tứ, tửu lâu mà nhìn, tất cả đều là Hồ cơ mắt xanh tóc đỏ. Ngươi nếu có gặp phải các nàng thì nhớ nhanh chân chạy ngay, nếu không, đừng nói là tiền tài, ngay cả cơ thể mềm mại non mịn của ngươi cũng có thể bị các nàng một ngụm nuốt sạch."

Đồng Thiếu Huyền hồi tưởng lại hình bóng của tiên nữ tỷ tỷ, dù cho tầm nhìn mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy đại khái, nhưng vẫn có thể nhận biết dáng dấp của tiên nữ tỷ tỷ.

Cũng không phải mắt xanh tóc đỏ như nàng nói, rõ ràng là tóc đen mắt đen châu, là gương mặt điển hình của nữ tử Đại Thương.

Chỉ có điều những nữ tử bình thường thể sánh được với tư vị đào diễm mỹ diệu của tiên nữ tỷ tỷ.

Nàng đương nhiên biết tiên nữ tỷ tỷ không phải là thần tiên thực sự, nhưng tiên nữ tỷ tỷ không chỉ ngoại hình xinh đẹp, mà quan trọng là nàng còn có tâm địa Bồ Tát.

Không cần phải nhiều lời với Trưởng Tôn tỷ tỷ, nếu chưa tận mắt nhìn thấy tiên nữ tỷ tỷ thì sẽ không có cách nào thấu hiểu được tâm tình của nàng vào giờ khắc này đâu.

Tắm rửa sau đó uống thuốc, đi ngủ sớm.

Theo lý mà nói, ngày hôm nay nàng ngất xỉu những hai lần, đáng lẽ phải cảm thấy vô cùng uể oải mới đúng..

Nhưng khi nằm lên giường, một lúc vẫn không ngủ được, ở trên giường liên tục nhiều lần lăn qua lăn lại.

Chỉ cần vừa nhắm mắt, liền nghĩ tới tiên nữ tỷ tỷ..

Đồng Thiếu Huyền sống mười lăm năm, lần đầu tiên đối với một người xa lạ như vậy hồn khiên mộng nhiễu.

Nàng đã hỏi qua đại phu ở y quán, đại phu cũng không biết nữ tử đưa nàng đến đây là ai.

Nhưng đại phu còn nói một chuyện làm cho nàng càng cảm động hơn.

Tiên nữ tỷ tỷ cõng nàng đến tìm đại phu, và một lượng bạc tiền thuốc cũng là do đối phương bỏ ra.

Khi nghe đến "Một lượng bạc" thì Đồng Thiếu Huyền suýt nữa buột miệng thốt lên "Ăn cướp a".

Tiên nữ tỷ tỷ không chỉ có dung mạo đẹp, mạnh mẽ, ôn nhu, mà còn vô cùng hào phóng.

Người như thế, rốt cuộc có thể là ai đây?

Đồng Thiếu Huyền tựa khuôn mặt nhỏ bé đang đỏ ửng lên mu bàn tay, đôi mắt to hai mí mang theo ý cười, hồi tưởng lại dư vị hình ảnh mông lung khi gặp mặt.

Đúng rồi, không biết sau đó thì cái người trông rất giống Đường Kiến Vi kia thế nào rồi?

Chắc là đã đi cùng tiên nữ tỷ tỷ.

Nói không chừng tiên nữ tỷ tỷ còn đưa nàng ấy đi tìm người nhà.

Nghĩ đến Đường Kiến Vi, tự nhiên lại một lần nữa nghĩ hình ảnh nàng gϊếŧ gà.

Đồng Thiếu Huyền nhíu mày, cảm giác sợ hãi vất vả mãi mới quên được bây giờ lại ngoi đầu quay trở lại.

Muốn nói đến yêu tinh muội muội gì gì đó, ai cũng không thể sánh bằng Đường Kiến Vi đi..

Không dám suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần nhớ lại thôi đã cảm thấy đau cổ rồi.

Nàng nhanh chóng dùng thần tiên tỷ tỷ đem Đường Kiến Vi ép xuống, nỗ lực tìm kiếm cơn buồn ngủ, rốt cục sắp đến hừng đông mới có thể đem tâm tình kích động ép xuống, miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp.

Đường Kiến Vi một mặt bận rộn giúp Trưởng Công chúa làm các loại tiệc rượu, mặt khác thì lén lút kiều trang giả dạng tiếp tục kiếm bạc.

Thật vất vả kiếm được một chút tiền, đưa Đường Quán Thu đến chỗ một vị đại phu nổi tiếng ở kinh thành, đại phu bắt mạch, châm cứu, xoa ấn thái dương cho nàng.

Sau vài lần kiểm tra kỹ càng, kết hợp với lời Đường Kiến Vi kể về những tổn thương mà nàng đã trải qua, đại phu nói:

"Bị thương ở đầu sau đó mắc si chứng, rất có khả năng là do nguyên thần bị tổn thương gây nên.

*Trung y cổ đại và Đạo gia đều cho rằng," tinh "," khí "," thần "là 3 thứ bảo bối của sinh mệnh, gọi chung là" tam bảo "của sinh mệnh." Tam bảo "của sinh mệnh không chỉ đại diện cho các thành phần của sinh mệnh, mà còn cho thấy tầng thứ cao thấp của nó." Tinh "là hữu hình," khí "và" thần "là vô hình; trong ba cái ấy, tầng thứ của" thần "là cao nhất, lạp tử là nhỏ nhất, năng lượng lớn nhất, điều phối sinh mệnh con người.

" Vậy phải làm như thế nào? "

Đại phu nói:" Tình trạng của nàng thuộc loại phiền toái nhất, nguyên thần với lô trung, bồi bổ thêm chút thuốc thang. Si chứng có thể chữa khỏi hay không thì còn phải xem vận khí của nàng. "

Đường Kiến Vi hỏi lại tổn thương nguyên thần liệu có nguy hiểm đến tính mạng không.

Đại phu nói:" Khó nói. Một ngày nào đó nàng có thể tỉnh lại, nguyên thần tự khôi phục nhớ lại tất cả. Nhưng cũng có thể đột nhiên hôn mê, hoặc là ngất xỉu hay đột tử, tất cả đều có khả năng. "

Nghe đại phu nói xong, tâm tình của Đường Kiến Vi càng thêm trầm trọng.

Sau khi đi thêm mấy y quán nữa, đại phu đều đưa ra kết quả tương tự vậy.

Đường Kiến Vi tốn một số lớn bạc mua thuốc, đưa Đường Quán Thu trở về, trong lòng nặng nề.

Đường Quán Thu nhìn ra nàng tâm tình không tốt, bước nhanh đi tới, hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, hỏi:

" A mẫu làm sao vậy? Có phải A Tịnh lại làm chuyện gì khiến a mẫu tức giận không? "

Đường Kiến Vi đối với nàng cười:" A Tịnh gần đây không phải là ở nhà đọc sách sao? Ngoan như vậy, a mẫu làm sao lại giận ngươi? "

Đường Quán Thu tựa hồ nhận ra được điều gì, đột nhiên hỏi:" A mẫu không muốn A Tịnh nữa sao? "

Đường Kiến Vi lập tức nắm chặt tay nàng:" Nói ngốc nghếch gì vậy, ta làm sao lại không muốn ngươi? "

Trong lòng sốt ruột, ngữ khí cũng có chút gấp, Đường Quán Thu nghe nàng gầm nhẹ lên như vậy liền không dám nói nữa.

Đường Kiến Vi thấy đai lưng của nàng buộc xiêu vẹo, vạt áo cũng không chỉnh tề, gió lạnh từng trận thổi tới, lập tức kéo nàng hẻm nhỏ vắng người phía trước, giúp nàng chỉnh lại đai lưng.

" Tỷ tỷ, ngươi còn nhớ không. Khi còn bé ngươi cũng hay làm như thế này, giúp ta mặc quần áo rồi đưa ta đi chơi. A phụ a mẫu không cho ta ăn vặt, ngươi vẫn lén lút mua cho ta ăn. "

Đường Kiến Vi vừa cười vừa đem vạt áo sửa lại ngay ngắn:" Thiên Hiển năm thứ hai, vào dịp tết Nguyên Tiêu, ngươi vì mua con diều mà ta thích nên sáng sớm đã ra khỏi cửa, kết quả vẫn không tranh mua được.. Cửa hàng bán diều buôn bán náo nhiệt a, để mua được diều thì người ta còn ra tay đánh nhau. Ngươi ngoan ngoãn biết điều, làm sao có thể tranh đoạt với những người kia. Sau đó vì muốn dỗ dành ta nên ngươi tự mình động thủ làm, vừa làm vừa hỏng, còn lôi kéo Thẩm Ước cùng nhau thức đêm, cuối cùng trước tết Nguyên Tiêu cũng làm ra được một chiếc diều giống như đúc. Ngươi còn nhớ không? Tỷ tỷ. "

Đường Quán Thu nghe không hiểu những gì Đường Kiến Vi nói, nhưng vẫn duy trì mỉm cười, tiếp tục lắng nghe.

" Sau đó con diều kia chưa bay lên trên trời đã bị hỏng, ta còn cười nhạo ngươi hơn nửa ngày. A mẫu nói ta là bạch nhãn lang, không biết cảm ơn ngươi mà lại còn chê cười ngươi. Kỳ thực.. Ngươi đối với ta tốt, mặc dù ngươi không nhớ rõ, nhưng ta vẫn nhớ, ta sẽ không quên. "

Đường Kiến Vi ôm lấy Đường Quán Thu, không cho nàng nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên của mình:

" Ngươi là tỷ tỷ tốt nhất trong thiên hạ này. Sao ta lại không muốn ngươi được cơ chứ? Bây giờ, đến lượt ta đối với ngươi tốt.. Ngươi là muội muội, là nữ nhi của ta cũng được. Chúng ta đời này kiếp này sẽ luôn ở bên cạnh nhau. "

Đôi mắt thất thần của Đường Quán Thu không chút biến hóa, nhưng hai tay không kìm lòng được mà giơ lên, vỗ về trấn an phía sau lưng Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi cảm giác được tỷ tỷ động viên, càng ôm nàng chặt hơn.

Thời khắc cuối cùng của tháng ba, hành trình của Đồng Thiếu Huyền ở Bác Lăng đã đến hồi kết thúc, cáo biệt cả nhà Trưởng Tôn thị, trở về Ngang Châu Túc huyện.

Cùng lúc đó, mùa xuân bận rộn nhất của Đường Kiến Vi từ lúc sinh ra tới nay cũng sắp kết thúc.

Nàng một lòng mưu đồ tương lai, tìm kiếm chân tướng cái chết của phụ mẫu, không hề hay biết cuộc đời của nàng sắp tiến vào một quỹ đạo mà nàng chưa từng nghĩ tới.

Khang Lạc phường, Thừa Bình phủ.

Thượng Thực Cục mới vừa đưa tới một bàn lớn Hồng cù bô (thịt khô màu đỏ), thịt khô xếp cao một trượng, từng miếng thịt khô được tạo thành hình cầu, Vệ Từ nhìn Hồng cù bô vẻ ngoài diễm lệ, liền biết Thượng Thực Cục hôm nay lại tốn không ít đầu óc.

Đào Vãn Chi xé xuống một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào.

Vệ Từ liền không muốn ăn.

Mấy lão già ở Thượng Thực Cục suốt ngày chỉ có thể làm ra mấy trò tẻ nhạt nhàm chám.

Nhớ tới một nồi rau củ thịt cá hầm thập cẩm nóng hổi cay đến đổ mồ hôi, Vệ Từ để Đào Vãn Chi cho gọi Đường Kiến Vi tới.

Đường Kiến Vi đã nghĩ hôm nay cuối cùng cũng được thảnh thơi ở nhà bồi tỷ tỷ. Đâu ngờ rằng không có yến tiệc nhưng Trưởng Công chúa lại trực tiếp gọi nàng đến Thừa Bình phủ hầu hạ, còn phải mang rau củ thịt cá hầm thập cẩm đến.

Nguyên lai là Trưởng Công chúa thèm vị cay.

May là lần trước chưa dùng hết Thục ớt, để dành đề phòng còn có lúc dùng đến.

Nàng đem nồi hầm thập cẩm để vào trong mã đáp, tự mình đưa đến Thừa Bình phủ.

Cưỡi ngựa trên đường thì gặp một đám Kim Ngô Vệ.

Kim Ngô Vệ liếc nhìn nàng, do dự một chút, nhưng sau khi trao đổi ánh mắt với nhau xong thì cũng không làm khó nàng, vòng tránh qua một bên.

Đường Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm, cưỡi ngựa đi xuyên qua đường lớn trên phố, vừa chuyển hướng ra khỏi phường thì bỗng nhiên đầu ngựa bị lôi kéo về một hướng khác, con ngựa chấn kinh hí lên, Đường Kiến Vi suýt chút nữa bị hất ra khỏi lưng ngựa.

Nàng vội vàng ôm mã đáp nhảy xuống, quay đầu nhìn lại, người vừa kéo ngựa của nàng là Tra thúc, quản gia của Đường gia!

Đám gia nô của Đường gia đứng phía sau Tra thúc, tất cả đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi vừa quay đầu lại, Kim Ngô Vệ đã vây kín đầu bên kia của ngõ nhỏ.

Nàng đứng ở chính giữa, bất động, chỉ nhìn về phía Tra thúc.

" Tam Nương, chủ mẫu khắp nơi tìm ngươi và Đại nương tử, các ngươi cùng Tra thúc trở về đi. "

Tra Sổ trên trán đều là mồ hôi, hướng về Đường Kiến Vi khom mình hành lễ, hai tay chắp lại còn hơi run run.

Đường Kiến Vi lạnh lùng nhìn hắn:" Tra thúc, ta biết ngươi trong lòng khó xử, chuyện này không cần ngươi phải xen vào. Còn những người khác.. "

Nàng liếc nhìn xung quanh, trong đám gia nô của Đường gia, có người của Nhị thúc, cũng có người của Đường Kiến Vi.

" Tam nương tử. "Triệu Thất Lang thấy Tra thúc thật sự không nói lời nào, liền tiến lên một bước, dùng giọng điệu uy hϊếp nói:" Chúng ta không muốn làm khó dễ Tam Nương, dù sao cũng từng là chủ tớ, chúng ta đều đã niệm tình người. Thỉnh Tam nương tử hồi Đường phủ một chuyến, phu gia Bàng thị của ngài đã cho đội ngũ đón dâu đến Bác Lăng, đợi ngài đã lâu. Ngài ở bên ngoài như vậy nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Đại nương tử đang ở đâu? Mau chóng đưa nàng về nhà đi. Xin đừng làm hạ nhân chúng ta khó xử. "

Đường Kiến Vi nhìn Triệu Thất Lang, cũng không có phản bác cái gọi là" Phu gia Bàng thị ", mà chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu không hề liên quan đến tình cảnh này:

" Triệu Thất Lang, lão a bà nhà ngươi vẫn còn khoẻ chứ? "

Nghe Đường Kiến Vi nhắc đến lão a bà, Triệu Thất Lang hơi chấn động, ánh mắt ngay lập tức trở nên nghiêm nghị.

A bà là thân nhân duy nhất còn lại của hắn, lúc trước làng của hắn bị cường đạo cướp sạch, hắn bị chém đứt một bên tai, a bà suýt chút nữa bị gϊếŧ, may mà phụ thân của Đường Kiến Vi là Đường Sĩ Chiêm đi săn bắn mùa thu trở về nhìn thấy cảnh này liền ra tay cứu giúp.

Đoàn người của Đường Sĩ Chiêm bắt bọn cường đạo đưa lên quan, không chỉ có chữa vết thương cho Triệu Thất Lang và lão a bà mà còn thu nhận giúp đỡ bọn họ -- cứ như vậy Đường phủ dù không thiếu nhưng lại có thêm một gia nô.

Đường Sĩ Chiêm không coi Triệu Thất Lang là hạ nhân, vẫn lấy lễ để tiếp đón, coi hắn như bằng hữu.

A bà của hắn đã mấy lần tính mạng nguy kịch, đều là Đường Sĩ Chiêm đích thân đi mời đại phu về xem bệnh cho a bà.

Bất luận ân tình hay là tiền bạc, đều là từ Đường Sĩ Chiêm..

Triệu Thất Lang thản nhiên làm việc ở Đường gia, nhận tiền công.

Thờì gian quá dài, dài đến nỗi hắn quên luôn thuở ban đầu gặp gỡ.

Đường Kiến Vi này tru tâm lời nói, làm trái tim đã mất hết cảm giác của hắn bỗng nhiên bị gõ mở ra một vết nứt, trong khe nứt đó tất cả đều là sự áy náy, hắn không thể nào nói thêm câu nữa.

Đường Kiến Vi thấy hắn quai hàm siết chặt như đá tảng, liền biết lời nói của mình đã đâm trúng nơi khó chịu nhất trong lòng hắn.

Một số gia nô của nguyên đích đều vì câu hỏi của Đường Kiến Vi mà nghĩ đến cùng nguyên đích một nhà đã từng qua lại, nhớ tới mình đến Đường phủ như thế nào, nhớ tới nguyên đích một nhà giúp đỡ và tín nhiệm bọn họ ra sao, vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời đều trầm mặc.

Ngoại trừ gia nô của nguyên đích Đường gia thì còn có người của Nhị cùng với Kim Ngô Vệ đang vây chặt lấy Đường Kiến Vì.

Bọn họ nhìn cảnh này thì cảm thấy khó hiểu.

Vì sao tiểu nương tử này hỏi một câu bình thường như vậy lại có thể làm nửa số người ở đây lộ ra vẻ mặt xấu hổ?

Tùy tùng Bạch Nhị Lang của Nhị thúc nói với Kim Ngô Vệ Lữ soái Phan Chính:

" Tiểu nương bì này rất giảo hoạt, không cần cùng nàng nhiều lời, trực tiếp trói lại là xong việc. ".

Đường Kiến Vi lỗ tai nhạy bén, lời Bạch Nhị Lang nói nàng nghe được rõ ràng, nàng hỏi thẳng Phan Chính:

" Phan Lữ soái, ngươi dám trói người của Trưởng Công chúa sao? "

Phan Chính vừa cùng nàng gặp thoáng qua, tất nhiên hắn nhận ra nàng, nhưng lại không bắt nàng.

Vậy mà giờ lại theo người Đường gia đến vây bắt nàng, hành động này chứng tỏ trong lòng hắn đã có chút lung lay.

Bản thân hắn cũng không muốn chọc tới người ở trong Liễm Thao phủ của Trưởng Công chúa, có lẽ hắn vì ngại giao tình với Nhị thúc nên mới không thể không ra tay.

Nếu trong lòng hắn có chủ ý muốn bắt nàng thì đâu đến lượt Đường gia gia nô kêu gào? Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, Kim Ngô Vệ phía sau đã sớm tiến lên bắt lấy Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi nhìn ra Phan Chính do dự.

Trong tình huống bị bao vây xung quanh như hiện tại, nàng có thanh chủy thủ gọt hoa quả luôn mang theo bên người, nhưng cũng không thể dựa vào sức lực một người mà phá vòng vây được.

Phan Chính do dự, hẳn là nàng có vũ khí tự vệ lợi hại.

Nàng nhất định phải thử hy vọng duy nhất này.

Phan Chính không hề trả lời nàng, vẫn là Bạch Nhị Lang mở miệng:

" Tam nương tử, ngài thông tuệ nổi tiếng toàn bộ Bác Lăng phủ. Nhưng nói dối nhiều thì cũng có lúc bị lòi ra. Ngươi chỉ là một nữ đầu bếp nho nhỏ ở Liễm Thao phủ mà thôi. Ngay cả trong nhã tụ cũng chưa từng được ngồi, Trưởng Công chúa chỉ phái ngươi đi ngươi hầu hạ khách, nàng làm sao có thể yêu thích ngươi đây? Ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngu si không thấy được sao? "

Đường Kiến Vi không thèm nhìn Bạch Nhị Lang, từ trong hầu bao bên hông lấy ra một chiếc lắc tay màu sắc kỳ lạ, nắm trong tay, tỉ mỉ ngắm nhìn:

" Ta và Luật Chân trong lúc đó tình thú, ngươi loại người thô thiển biết cái gì. "

Luật Chân?

Bạch Nhị Lang nghe nàng nói không hiểu mô tê gì.

Luật Chân là ai?

Ở đây ngoại trừ Phan Chính ra thì tất cả mọi người đều bối rối, không hiểu Đường Kiến Vi nói đến" Luật Chân "là có ý gì.

Nhưng Phan Chính nghe hiểu được.

Bạch Nhị Lang cũng từ vẻ mặt vi diệu Phan Chính mà nhìn ra, hắn hiểu chuyện gì đó mà người khác không hiểu.

Phan Chính tuy chỉ là Lữ soái Kim Ngô Vệ nho nhỏ, nhưng hắn đã từng nghe qua khuê danh của Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa Vệ Từ, hào Thừa Bình, tự Trì Trắc, tiểu tự Luật Chân.

Chuyện của Thiên gia mà cũng không biết thì hoạn lộ vô vọng không nói, không cẩn thận còn có khả năng rơi đầu.

Đừng nói là tục danh của Trưởng Công chúa, ngay cả những tiểu nương tử được Trưởng Công chúa sủng ái nhất đến từ nào gia tộc nào, thế lực nào liên minh với nhau, Phan Chính đều phải biết.

Phan Lữ soái có nhãn lực như vậy, đương nhiên cũng nhận ra Đường Kiến Vi cầm trong tay một chiếc lắc tay không tầm thường.

Lắc tay này được xâu thành một chuỗi từ các hạt phỉ thủy có màu sắc kỳ lạ, ban ngày có màu trắng xanh như băng, ban đêm lại vàng dịu như ánh trăng.

Đây là lãnh tâm phỉ thúy đặc hữu của Trường Ca quốc, cực kỳ hiếm thấy, hàng năm chỉ có thể chế tạo 2 chiếc đưa sang lân bang hữu quốc Đại Thương.

Phan Chính đã từng giúp Hồng Lư tự Thừa kiểm kê cống vật nên mới may mắn được nhìn qua lãnh tâm phỉ thúy này.

Ở khoảng cách gần thưởng thức, dù cho hắn là hán tử lỗ mãng thì cũng bị vẻ đẹp của nó làm kinh sợ nội tâm, hô hấp cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí một.

Hàng năm chỉ có 2 chiếc, cả Đại Thương mấy ai có thể sở hữu?

Trưởng Công chúa có một chiếc, chẳng có gì là lạ.

Kỳ lạ chính là, Trưởng Công chúa lại có thể đem bảo bối này đưa cho Đường Kiến Vi?

Phan Chính trong lòng có chút bồn chồn.

Chẳng lẽ quan hệ của tiểu nương bì này và Trưởng Công chúa thật sự khiến người ngoài không thể đoán được?

Nói như vậy cũng có lý.

Trưởng Công chúa yêu nhất là ăn, có thể để cho tiểu nương bì làm tổng trù hai tháng, toàn diện chăm nom việc ăn uống của mình, khẳng định là phi thường yêu thích thủ nghệ của nàng.

Nữ nhân trong lúc tình thú, Phan Chính tự vấn lòng, hắn đúng là không hiểu lắm.

Đường Kiến Vi nhìn Phan Chính xuất thần, liền biết mình dùng đúng chiêu rồi.

Trong tay nàng đúng là lãnh tâm phỉ thúy, cũng đúng là đồ của Vệ Từ, chỉ là không giống như điều mà Phan Chính đang nghĩ đến.

Trong buổi nhã tụ mấy hôm trước, chiếc lắc tay này không cẩn thận bị đứt, rơi vãi lung tung, vừa hay lúc đó Đường Kiến Vi đang hầu hạ bên người Vệ Từ.

Vệ Từ liếc nhìn phỉ thuý rơi đầy trên đất, lại liếc nhìn Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi khom lưng:".. Phiền lão nhân gia ngài nhấc chân. "

Nàng đem từng hạt phỉ thúy nhặt lên, phát hiện sợi dây bên trong đã bị đứt đoạn.

Vệ Từ cầm lên liếc nhìn một chút, biết những thứ đồ tinh xảo này hỏng chính là hỏng hẳn, sửa tốt đến đâu cũng lưu lại dấu vết, liền không muốn nữa.

Đường Kiến Vi nói với Vệ Từ:" Điện hạ có thể đem vật này thưởng cho thảo dân không? Nếu thảo dân có thể sửa lại thành nguyên dạng, xin trả lại cho điện hạ. "

Vệ Từ không do dự, trực tiếp thưởng cho nàng.

Phan Chính chỉ biết lãnh tâm phỉ thúy quý giá, cho rằng Trưởng Công chúa thưởng cho nàng thì xem ra giao tình không ít.

Nhưng đã quên một chuyện.

Trưởng Công chúa là thân phận cỡ nào cơ chứ, tuyệt thế trân bảo mà bách tính bình dân yêu thích, nàng chưa chắc sẽ nhìn nhiều hơn một cái.

Trân bảo mà nàng nắm giữ trong tay, coi như mỗi ngày nàng đeo qua một cái thì đến lúc cuối đời cũng chưa dùng hết một vòng, huống chi là một cái lắc tay đã rơi hỏng. Thưởng là thưởng, không cần phải có cảm tình tốt.

Nhưng đối với Đường Kiến Vi mà nói, đây chính là pháp bảo giúp nàng lay động nhân tâm, cứu nàng một mạng.

Quả nhiên, Phan Chính hướng về phía sau liếc mắt ra hiệu, Kim Ngô Vệ rút lui.

Bạch Nhị Lang cùng Tra thúc" Ai "một tiếng, kinh ngạc không thôi:" Chuyện này.. "

Kim Ngô Vệ vừa đi, Đường gia gia nô đối với Đường Kiến Vi càng kiêng kỵ thêm mấy phần.

Người mà Kim Ngô Vệ còn không dám trêu chọc, nếu bọn họ đυ.ng tới, không biết sẽ rơi đầu hay không.

Đường Kiến Vi trong lòng vui vẻ.

Đây chính là kết quả nàng mong muốn.

Chỉ cần Phan Chính biết nàng là người của Trưởng Công chúa, bất kể là người thế nào của Trưởng Công chúa, không làm khó dễ nàng là được.

Dù cho Kim Ngô Vệ Lữ soái có quen biết với Nhị thúc, nhưng sẽ không vì hắn mà dám dây vào Trưởng Công chúa, không ai ngu như vậy.

Đường Kiến Vi nghênh ngang rời đi, bình an đi đến Thừa Bình phủ, bưng món hầm thập cẩm tiến vào thì nhìn thấy Vệ Từ đang ở trong ao đình, chỉ có một mình Vệ Từ.

" Đào tỷ tỷ đâu? "Đường Kiến Vi có vẻ đang rất vui.

Vệ Từ liếc nàng, cười lạnh một tiếng, nói:" Tiểu quỷ thông minh cáo mượn oai hùm. "

Đường Kiến Vi đương nhiên biết Vệ Từ đang nói tới chuyện nàng cùng Phan Chính đấu trí vừa nãy.

Nghĩ là Vệ Từ sẽ biết nhưng không nghĩ rằng nàng có thể biết nhanh như vậy.

Đường Kiến Vi cũng không chột dạ, vừa múc các nguyên liệu và nước dùng đậm hương trong món hầm thập cẩm ra bát, vừa nói:

" May mà ta thông minh, nếu không thì món hầm thập cẩm độc nhất thiên hạ này về sau điện hạ không được ăn nữa rồi. "

Vệ Từ cười nói:" Ngươi dám lấy đồ ăn uy hϊếp ta. "

Đường Kiến Vi nhún vai một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Vệ Từ ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm ẩn chứa bên trong vị cay làm nàng thèm nhỏ dãi.

Chỉ vừa ngửi thấy, cổ họng nàng đã nhịn không được mà chuyển động.

Uống một hớp canh, chính là tư vị nàng nhớ mãi không quên, giống y đúc.

" Gọi là hầm thập cẩm có hơi bất nhã, đặt một cái tên dễ nghe hơn đi. "Vệ Từ nói," Hãy gọi là bát tiên canh. "

" Bát tiên? "Đường Kiến Vi không hài lòng," Trong này phải có đến hai mươi mốt tiên nha. Thêm vào Kiến Châu Lão Tửu và Thục ớt của ta, như vậy phải là hai mươi ba tiên. "

" Ngươi chắc chứ? Bát tiên nghe êm tai hơn. "

Đường Kiến Vi tâm tình tốt, Vệ Từ được ăn bát tiên canh tâm tình tựa hồ còn tốt hơn.

Đây chính là tình huống tốt nhất mà Đường Kiến Vi có thể nghĩ đến.

Bây giờ Kim Ngô Vệ không tiếp tục truy nã nàng, Đường gia cũng không có cách nào bắt được nàng, nàng càng thêm tự do đi lại ở Bác Lăng, bắt tay vào điều tra chân tướng cái chết của phụ mẫu.

Mặc dù với năng lực hiện tại của nàng thì việc điều tra tương đối khó khăn, nhưng nàng đã có phương hướng.

Nàng muốn từ từ kiếm tiền, mở rộng giao thiệp, sau đó đoạt lại Đường gia.

Thiên Hiển năm thứ sáu, mười bảy tuổi Đường Kiến Vi đối với việc tìm đầu mối vẫn nghĩ quá đơn giản.

Ở một nơi mà nàng không hề hay biết, đại án của Đường Sĩ Chiêm đang dần dần chuyển biến.

Ban đêm, Đường Kiến Vi trở về Liễm Thao phủ, Vệ Từ duyệt qua hồ sơ Đào Vãn Chi mang về từ Hình bộ rồi tiếc hận nói:

" Bác Lăng này, nàng không thể tiếp tục ở thêm được nữa. "

Đào Vãn Chi pha trà cho Vệ Từ, cười nói:" Điện hạ rất để ý đến Đường Tam Nương nha. "

Ánh mắt Vệ Từ vẫn chưa rời khỏi hồ sơ vụ án:" Vãn Chi, ngươi cảm thấy nên đưa nàng đưa đi đâu đây? "

Đào Vãn Chi dâng trà, nói ngược lại:" Điện hạ suy nghĩ tất nhiên sẽ chu toàn hơn ta. "

" Túc huyện Đồng gia. "Khóe miệng Vệ Từ hiện lên một ý cười khác lạ đầy hứng thú," Ta nghe nói tiểu quỷ thông minh đã từng có hôn ước với Đồng gia yêu nữ, nhưng sau đó Đường gia hủy hôn, hai nhà náo loạn một trận lớn. Chuyện này có vẻ tiểu quỷ cơ linh cũng không hề hay biết. Nếu lại làm cho nàng hai thành thân một lần nữa, cũng tương đối thú vị. "

*Yêu nữ: Con gái út

" Điện hạ có chắc là chỉ muốn giữ cho Đường Tam nương một mạng chứ? "Đào Vãn Chi đoan chính ngồi quỳ chân tại đối diện nàng.

Vệ Từ cũng không phủ nhận:" Không sai, ta đúng là muốn bảo đảm Đường Kiến Vi một mạng. Người có thể làm ra bát tiên canh trong thế gian này chỉ có một mà thôi. "

" Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác trọng yếu hơn đi, điện hạ. "

Ánh mắt Vệ Từ rét run rơi trên gương mặt cứng nhắc của Đào Vãn Chi, chờ đợi nàng nói tiếp.

Đào Vãn Chi ngực chập trùng mấy lần, cuối cùng vẫn nói:" Còn có một nguyên nhân khác trọng yếu hơn, đó là để cho hậu nhân của Trưởng Tôn thị hậu không tiếp tục được yên bình. "

Nghe nàng nói xong, Vệ Từ không có chút biến hóa nào, thậm chí ngay cả trong con ngươi cũng không có một tia sóng lớn.

Vệ Từ nhìn thẳng Đào Vãn Chi, Đào Vãn Chi nhìn chằm chằm chén trà.

Chén trà này Vệ Từ không uống một hớp nào đã rời đi, mặc nó nguội lạnh.

Sau ba ngày, khi từ thú uyển đi ra thì phía chân trời đã bị tà dương nhuộm thành một mảnh lửa cháy đỏ rực.

Vệ Từ cầm trong tay chiếu thư chỉ hôn vừa" Cưỡng bức dụ dỗ "thiên tử viết xuống, hài lòng lên ngựa hồi phủ.

Đường Kiến Vi vừa làm xong thức ăn, đang cùng Đường Quán Thu Tử Đàn ở trong phòng dùng bữa, bỗng nhiên nghe bên ngoài một trận tiếng huyên náo, có thanh âm vang dội hô:" Sắc chỉ đến! "

Đường Kiến Vi bối rối mơ màng.

Sắc chỉ?

Cửa bị đẩy ra không một chút khách khí, Vệ Từ tay cầm một quyển quyên giấy vàng vào nhà, theo sau nàng là gia thần và Thừa Bình phủ thị vệ tràn vào, trong nháy mắt chật ních gian phòng nhỏ.

Đường Kiến Vi các nàng gần như là đem bát ném đi, lập tức quỳ xuống tiếp chỉ.

Vệ Từ mở sắc chỉ, chậm rãi đọc:

".. Cáo, Đường thị Tam Nương Đường Kiến Vi, chí khiết đi phương cần thận túc cung, ấm như ngọc đoan trang đôn hậu, đặc tứ kết hôn Túc huyện Đồng phủ yêu nữ Đồng Thiếu Huyền, liền cành cộng trủng đến chết không lìa.. "

Ngăn ngắn mấy câu nói, chẳng mấy chốc đã đọc xong.

Đường Kiến Vi đầu óc vẫn mơ màng.

Cái gì? Tứ hôn?

Túc huyện Đồng phủ? Yêu nữ? Đồng Thiếu Huyền?

Đó là ai vậy?

Tử Đàn cũng không hiểu gì, nghiêng đầu, hoảng sợ nhìn Đường Kiến Vi.

".. Thiên Hiển sáu năm ngày 26 tháng 4. "

Sắc chỉ đã đọc xong, Vệ Từ cuốn lại đưa cho Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi chỉ có thể tiếp chỉ.

" Còn không tạ ân? "Vệ Từ cười như Lão Hồ Ly tu hành ngàn năm.

Đường Kiến Vi cảm tạ long ân, còn chưa kịp mở miệng, Đường Quán Thu đã nói trước.

Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt hồn nhiên nhìn về phía Vệ Từ, hỏi:

" Là đem a mẫu của ta gả cho người khác sao? "

Vệ Từ khó hiểu:" A mẫu? "

Đường Kiến Vi liếc nhìn những người khác, Vệ Từ liền cho mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại bốn người các nàng.

" Đây là Đại tỷ của ta. Đầu nàng bị thương mắc si chứng. "Đường Kiến Vi tay nắm sắc chỉ đang phát run, thấp giọng giải thích về chuyện của Đường Quán Thu, sau đó lòng tràn đầy khó hiểu hỏi Vệ Từ:

" Tại sao phải đưa ta gả xa như vậy? "

Vệ Từ một tay chắp phía sau lưng, vòng èo thẳng tắp:" Tất nhiên là vì ngươi mà suy nghĩ. "

" Ta.. "

" Ta biết ngươi muốn ở lại Bác Lăng để điều tra cái chết của phụ mẫu, nhưng giữ lại mạng thì mới có thể điều tra được. "

Đường Kiến Vi bị lời nói của nàng làm chấn động, thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn lại trong cổ họng.

" Đại án này còn phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của ngươi, ngay cả bổn cung cũng tạm thời nhìn không thấu. Ngươi và tỷ tỷ ngươi bây giờ vẫn còn sống đã là vạn phần may mắn. "

Vệ Từ hướng về Đường Quán Thu, ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đưa tay về phía nàng, kéo nàng đứng lên.

Đường Quán Thu cơ bản cũng không biết người trước mắt là ai, vừa ngọt ngào vừa ngơ ngẩn cười với nàng một cái.

Vệ Từ nâng cằm Đường Quán Thu, thầm than hai tiếng" Đáng tiếc ", rồi quay đầu nhìn lại, nói với Đường Kiến Vi:

" Ở lại Bác Lăng phủ, hai tỷ muội các ngươi chỉ có một con đường chết. Rời khỏi nơi đây, đợi một ngày lông cánh đầy đủ, nói không chừng còn có khả năng phản kích lại. Đường Kiến Vi, bổn cung ban tặng ngươi chính là tuyệt thế chi bảo. Có thể cọ sát mài giũa ngọc thô thành tài, rửa sạch oan khuất của Đường Sĩ Chiêm và Tô Mậu Trinh hay không, còn phải xem vận mệnh của chính ngươi. "

Nghe được Vệ Từ lời nói này, Đường Kiến Vi trong lòng chấn động mạnh, lên tiếng nói:

" Vì lẽ đó.. Điện hạ, phụ mẫu ta đúng là chết oan có phải không! A phụ ta chưa bao giờ ăn hối lộ trái pháp luật! A mẫu ta cũng không phải sợ tội tự sát! Có phải vậy không! "

Trải qua mấy ngày nay Đường Kiến Vi chưa bao giờ hồ đồ, nàng vẫn luôn biết mình đang làm gì.

Trong lòng nàng vạn phần tin chắc phụ mẫu thanh liêm chính trực, không tham ô hối lộ.

Khi có người nói ra điều mà nàng tin tưởng, người này lại là Trưởng Công chúa.. Chỉ trong chớp mắt này, được người khác khẳng định niềm tin, trái tim kiên cường bao lâu nay của Đường Kiến Vi bỗng nhiên bị đánh nát, không khống chế được mà cất cao giọng hỏi.

Vệ Từ không trả lời các câu hỏi của nàng, chỉ ngồi xổm xuống, dùng khăn tay của mình lau khô nước mắt cho nàng.

" Chuyện của Đường gia, ngươi hãy tự mình vạch trần. Chuyện này sẽ rất gian khổ, đường cũng rất dài, nhưng vận mệnh đã lựa chọn ngươi, ngươi hãy đứng thẳng lưng mà chống lấy một mảnh trời. Lần sau khi khóc hãy tự hỏi mình, nếu như ngươi cũng ngã xuống thì tỷ tỷ ngươi phải làm sao bây giờ, phụ mẫu ngươi phải làm sao bây giờ. "

Đường Kiến Vi sụt sùi thêm mấy lần, lập tức cắn môi, không cho mình tiếp tục khóc.

Mặc dù đối với chuyện tứ hôn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng có thể thấy Vệ Từ xác thực là vì muốn tốt cho nàng.

Tuy rằng muốn rời khỏi cố hương, nhưng có lẽ nàng phi thường trọng yếu khả năng chuyển biến tốt.

Vệ Từ đem chạy, Đường Kiến Vi hỏi nàng:" Điện hạ, Đồng gia yêu nữ là người thế nào? "

Vệ Từ ngoái đầu nhìn lại, cười nói:" Tất nhiên là người trời định của ngươi."

Đường Kiến Vi đã nghe qua về Túc huyện, đó là huyện lớn thứ hai ở Ngang châu.

Nhưng Ngang Châu nằm ở phía Nam, cách Bác Lăng mười vạn tám ngàn dặm, nàng chưa bao giờ đi qua nơi đó.

Là người sinh ra và lớn lên ở Bác Lăng, phải rời khỏi Bác Lăng là chuyện không hề dễ dàng.

Đường Kiến Vi đang thấp thỏm lo âu, cùng lúc đó Đồng gia bên kia sắp nhận được sắc chỉ tứ hôn lại càng long trời lở đất.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng phủ: Cái gì, Đường Kiến Vi muốn tới? Lưu lưu lưu.

Đường Kiến Vi: ?