Chương 17:

Chương 17:

Hoa mắt mê mẩn

Đồng Thiếu Huyền hỏi Đường Quán Thu vài câu nhưng nàng không trả lời lấy một câu, chỉ liếc nhìn qua Đồng Thiếu Huyền, không nói gì, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.

Đồng Thiếu Huyền phát hiện gương mặt của người này hình như có chút quen thuộc.

Không thể a, lần đầu tiên ta đến Bác Lăng, những người quen biết đều là từng gặp qua trong các buổi nhã tụ, nhưng vị nương tử này nhìn không giống như có thể tham gia nhã tụ cho lắm.

Vậy tại sao..

"..."

Đồng Thiếu Huyền bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Đường Kiến Vi.

Nữ nhân này khá giống Đường Kiến Vi.

Càng nhìn càng thấy giống, đặc biệt là đôi mắt!

"Có phải ngươi họ Đường?" Đồng Thiếu Huyền thử hỏi dò một câu.

Nghe được chữ "Đường" thì Đường Quán Thu mới có chút phản ứng, cuối cùng cũng mở miệng:

"Ta, ta muốn tìm Thẩm Ước."

"Thẩm Ước?" Đồng Thiếu Huyền không phải người ở đây nên tất nhiên không biết Thẩm Ước là ai, nàng đang suy nghĩ xem nên gọi người của tửu lâu đến giúp đỡ hay là trở lại tìm Trưởng Tôn Ngạn.

Trong lúc ba hán tử say xỉn đi xuống dưới thì vừa hay sượt ngang qua Đường Kiến Vi đang nôn nóng lên trên.

"Thật là xui xẻo, vất vả lắm mới gặp được một kẻ ngu si, vậy mà còn vuột mất."

Đường Kiến Vi nghe vậy liền dừng bước lại.

"Đừng gây thêm phiền phức nữa. Muốn sung sướиɠ thì chỉ cần bỏ ra chút bạc là được." Người ở bên cạnh an ủi hắn.

"Các ngươi biết cái gì. Ngốc nương tử kia xinh đẹp như vậy, đâu phải có tiền là tìm được? Nhìn làn da mềm mại trắng nõn như vậy, chắc là mới bị điên chưa được bao lâu. Nói không chừng còn là thiên kim nhà nào đấy. Tự dưng giữa chừng lại có một tiểu nương bì đáng chết ở đâu chui ra, thịt đến miệng còn bay.."

*Tiểu nương bì: Con mụ / con nhãi ranh.

Nam tử râu ngắn vuốt cằm nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp của Đường Quán Thu, bỗng nhiên sau cổ bị túm lấy, không biết ai đó đang dùng sức bóp chặt lấy hắn.

Nam tử râu ngắn lảo đảo suýt chút nữa ngã dập mông xuống đất, tức giận quay đầu lại, còn đang muốn mở miệng mắng chửi mấy câu thì chợt phát hiện có một mũi đao gọt hoa quả sắc bén đang đặt ở trên yết hầu của mình.

Chỉ cần thoáng dùng sức, mũi đao sẽ đâm xuyên cổ họng của hắn.

Đừng nói là nhúc nhích, hắn thậm chí còn không dám nuốt nước bọt.

Nữ nhân cầm đao tà ác hỏi hắn:

"Nữ nhân ngươi vừa nhắc tới đang ở đâu?"

Sau khi xác định người này là người của Đường gia, nói không chừng còn có quan hệ huyết thống cùng với Đường Kiến Vi, Đồng Thiếu Huyền chợt nhớ tới gà không đầu chết ở trong lòng nàng.

Cảnh tượng tràn ngập máu tanh lại kéo về cuồn cuộn trong đầu nàng, Đồng Thiếu Huyền lập tức che miệng, mạnh mẽ đem cảm giác buồn nôn mãnh liệt đè ép xuống.

Ta sao lại suy yếu thế này a..

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt trung y của nàng.

Ngay cả đôi mắt cũng muốn mở ra không được.

Chẳng lẽ ta sẽ bỏ mạng ở đây?

A phụ, a mẫu.. Ta, ta còn chưa thành thân đây.

Đầu choáng váng như uống hết một vại rượu, ngực khó chịu đến thở không nổi, muốn dựa người lên lan can gỗ nghỉ một lát. Loạng choạng hướng về phía lan can, Đồng Thiếu Huyền còn không kịp sợ sệt, khi đầu ngón tay chỉ cách lan can một chút nữa thôi thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Đường Quán Thu ngồi xổm bên người nàng, gọi vài tiếng, không có phản ứng.

Phía sau bỗng vang lên một âm thanh: "Tỷ tỷ!"

Đường Quán Thu quay đầu lại, nhìn thấy Đường Kiến Vi trang điểm cực đậm đang chạy về phía nàng.

Trang điểm đậm vốn dĩ là để che giấu thân phận khỏi các tai mắt, không để người khác nhận ra mình, nhưng bây giờ chính tỷ tỷ cũng suýt chút nữa không nhận ra nàng.

"Tỷ tỷ! Ngươi có sao không?" Đường Kiến Vi vuốt ve mặt nàng, kiểm tra từ trên xuống dưới, chỉ lo nàng bị thương chỗ nào đó.

Đường Quán Thu nghiêm túc nhìn Đường Kiến Vi một lúc, lắc lắc đầu nói: "A mẫu, ta không có chuyện gì."

Vậy là đã nhận ra nàng rồi.

Đường Kiến Vi sau khi xác định tỷ tỷ lông tóc không có tổn hại gì thì tinh thần căng thẳng hồi lâu mới bắt đầu dịu xuống.

Không mắng nàng, cũng không nỡ mắng nàng, chỉ hỏi:

"Tại sao ngươi một mình chạy đến đây? Không phải đã hứa với a mẫu rồi sao, cho dù đi đâu thì cũng phải nói cho a mẫu hoặc Tử Đàn? Tại sao không nói một tiếng đã rời đi rồi? A mẫu và Tử Đàn đều rất lo lắng ngươi a! Có bị người khác bắt nạt hay không? A Tịnh, nhất định phải nói sự thật cho a mẫu!"

Đường Quán Thu giống như một tiểu hài tử đang bị trách mắng, có chút sợ sệt né tránh ánh mắt của Đường Kiến Vi, nhỏ giọng nói:

"Ta, ta không có chuyện gì. Ta cùng Thẩm Ước đã hẹn hôm nay tới nơi này gặp nhau."

"Hôm nay?"

"Đúng vậy, hôm nay là ngày 27 tháng 2, Thẩm Ước nói chúng ta sẽ cùng nhau đọc sách. Ta thức dậy muộn, sợ nàng chờ lâu nên chưa kịp nói với a mẫu mà đã đi ra ngoài. A mẫu đừng trách ta, sau này ta không dám nữa."

Đường Kiến Vi ánh mắt lóe lên một chút, trong nội tâm tất cả đều là chua xót và đau lòng.

"Xuân Thu" và "Lễ ký" là loại sách kinh điển mà người đọc sách ở Đại thương bắt đầu đọc khi mười hai, mười ba tuổi, ký ức của tỷ tỷ sợ là đã quay trở lại bảy, tám năm trước.

Đường Quán Thu nói: "Nếu a mẫu vẫn còn tức giận, ta đi tìm Thẩm Ước nói với nàng một tiếng, sau đó liền theo a mẫu trở về.

Đường Kiến Vi giống như không nghe thấy, hít một tiếng nói:" Ta vừa nãy đã gặp Thẩm Ước, nàng nhờ ta nói với ngươi, nàng có việc phải đi trước, nói ngươi.. "

Đường Kiến Vi muốn nói," Nói ngươi đừng tiếp tục tìm nàng ", nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, đối diện với ánh mắt mong đợi của Đường Quán Thu thì nửa câu nói này như cục đá sắc nhọn nghẹn trong cổ họng của nàng, làm thế nào cũng không thoát ra được.

" Nói ngươi chờ nàng.. Hẹn gặp lần sau. "Cuối cùng Đường Kiến Vi đổi thành câu này.

Đường Quán Thu vui vẻ gật đầu:" Ta biết a. Dù cho nàng không nói thì ta vẫn luôn chờ nàng. "

Đường Kiến Vi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.

Chuyện Thẩm Ước đã chết, giấu được nhất thời nhưng không giấu được cả đời.

Nếu như tỷ tỷ trị hết bệnh, khi nàng biết chân tướng thì nhất định sẽ càng đau khổ hơn.

Nhưng..

Đường Kiến Vi nhìn chăm chú khuôn mặt trắng như tuyết của Đường Quán Thu, con ngươi đẹp đẽ tựa như tranh thuỷ mặc nay đã mất đi thần thái.

Nhiều khi chúng đang nhìn vào nơi nào, hàm chứa cảm xúc gì, Đường Kiến Vi đều không nhận ra.

Bệnh của tỷ tỷ còn có thể chữa khỏi được sao?

Đôi mắt này đã không cách nào trở về với trái tim của tỷ tỷ nữa rồi.

Trở về, có lẽ chỉ là tràn ngập những hồi ức tɧác ɭoạи hồi ức vực sâu.

" Ân.. "

Một tiếng" hừ "nhẹ nhàng vang lên, đem tâm tư đang nặng nề của Đường Kiến Vi quay trở về.

Đường Kiến Vi nhìn về phía người đang nằm cách đó không xa.

Nhớ tới lời của tên vô lại kia, giữa chừng xuất hiện một tiểu nương bì.. Vậy chính người này đã cứu tỷ tỷ sao?

Đường Kiến Vi lại gần nhìn một cái, được lắm, thực sự là nghiệt duyên a.

Đây không phải là tiểu nương tử ngày đó bị nàng dọa đến ngất xỉu ở bên Diêu Tinh hồ sao? Tại sao lại gặp ở chỗ này rồi?

Hơn nữa vị tỷ muội này lại ngất..

Mỗi lần nhìn thấy nàng đều ngất, cơ thể làm bằng giấy hay sao?

Thiếu nữ ốm yếu như vậy mà lại dám dũng cảm đứng ra vì tỷ tỷ? Đối mặt với ba hán tử cao to đang say xỉn?

Đường Kiến Vi phát hiện trên người tỷ tỷ trên đang khoác một chiếc áo choàng xa lạ.

Chẳng lẽ là của tiểu nương tử này?

Xem ra là một người tốt hiếm thấy.

" Tiểu nương tử? "Đường Kiến Vi nâng nàng dậy, bấm vào nhân trung, thấy lông mày nàng hơi nhíu lại, trong miệng phát ra âm thanh khe khẽ, không nghe rõ là đang nói cái gì.

Đường Kiến Vi kiểm tra trên người nàng một chút, không có ngoại thương.

Sắc mặt nàng ửng hồng, vừa ghé sát vào liền ngửi thấy mùi rượu.

Chẳng lẽ là do uống quá chén? Say? Người như vậy thì uống được mấy chén chứ? Khẳng định là không được bao nhiêu.

Đường Kiến Vi chỉ biết một vài phương pháp trị liệu vết thương nhẹ bên ngoài, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Tốt nhất vẫn là nhanh chóng đưa nàng đến y quán kiểm tra một cái.

Vạn nhất có chuyện gì sơ xuất thì thật có lỗi với người đã có nghĩa cử anh hùng bất chấp nguy hiểm bảo vệ tỷ tỷ.

" Vị nương tử này còn đứng lên được không? "Đường Kiến Vi đã từng học võ, nhưng chỉ chút công phu đi đứng bay nhảy, muốn đưa một nữ nhân đã mất hết ý thức dời đi vẫn là hết sức khó khăn.

Đường Kiến Vi muốn đánh thức Đồng Thiếu Huyền dậy, nhưng Đồng Thiếu Huyền hôn mê rất trầm, không có chút phản ứng nào. Nàng nhắm chặt hai mắt, hô hấp ngày càng gấp gáp hơn, tựa hồ rất khó hít thở, thống khổ gãi gãi cái cổ.

Đường Kiến Vi chợt nhớ tới trước đây từng tiện tay lật qua một quyển y thư thời nhà Hán tên là" Kim Biển yếu lược ", trong y thư có ghi chép về các phương pháp sơ cứu người.

Mở rộng y phục, giúp bệnh nhân hô hấp thông thuận, sau đó hướng về bên trong lỗ tai thổi khí.

Người ta nói khi làm như vậy thì khí sẽ vào được bên trong cơ thể, không chỉ có thể cứu người một mạng, mà thậm chí người đã ngừng thở cũng có thể cải tử hoàn sinh.

Nghĩ sao làm vậy.

Đường Kiến Vi đem vạt áo của Đồng Thiếu Huyền mở ra, nới lỏng đai lưng, ghé sát bên tai nàng, cúi sát xuống giường thổi khí.

Đồng Thiếu Huyền chưa bao giờ cùng ai thân mật quá mức như vậy, làm sao có thể chịu được bực này kí©h thí©ɧ.

Trong lúc trì độn, cảm giác tai phải càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng lên, trong miệng mơ màng phát ra âm thanh không khống chế được.

Đường Kiến Vi bị tiếng trầm thấp rêи ɾỉ làm cho có chút xấu hổ.

May là chỉ có nàng hai nghe thấy.

Mặc dù hơi ngượng ngùng nhưng đúng thật có thể giúp Đồng Thiếu Huyền dễ dàng hô hấp hơn một ít, nhưng nàng vẫn chưa đủ sức lực chống đỡ cơ thể, cả người mềm nhũn như chiếc bánh mật nóng bốc hơi trong l*иg hấp.

Không thể tiếp tục trì hoãn, Đường Kiến Vi lập tức cõng người trên lưng đưa đến chỗ đại phu.

" Tỷ tỷ, có thể giúp ta một chút không? Giúp đem nàng dựa lên trên lưng ta. "Đường Kiến Vi nói với Đường Quán Thu.

May mà Đường Quán Thu vẫn có thể giao tiếp.

Hai người hợp lực đem Đồng Thiếu Huyền cõng xuống lầu, hướng về phía y quán gần nhất.

Khi đến y quán, Đường Kiến Vi mệt đến tái mét mặt mày, giữa mùa đông vẫn nhễ nhại mồ hôi, cũng không dám lau đi, lớp trang điểm đậm sẽ để lại vệt hồ trên mặt.

Lão bản bán yên chi đúng là không có lừa nàng, yên chi này gặp mồ hôi mà không bị chảy, chất lượng vô cùng tốt.

Sau khi Đại phu kiểm tra nói Đồng Thiếu Huyền không có gì nghiêm trọng, chỉ là cơ thể quá suy nhược, cần bồi dưỡng thêm.

" Quan trọng nhất chính là không được tiếp tục uống rượu. Thân thể mình nhược còn không biết? Nếu tiếp tục uống nữa thì thực sự là chán sống rồi. Bây giờ ta kê mấy đơn thuốc mang về, nhớ uống đúng giờ. "

Đại phu nói ăn uống tẩm bổ bồi dưỡng ra sao, Đường Kiến Vi để tâm nghe từng cái, gật đầu lia lịa.

Mãi đến khi đại phu giơ tay, nói:" Một lượng bạc. "

Đường Kiến Vi hóa đá.

Một lượng..

Bạc?

Nàng suốt một đêm cực cực khổ khổ huân đen mặt mới kiếm được chừng ấy tiền lời!

Quên mất, đây là Tây thị, là nơi hàng hóa cao đắt đỏ nhất so với toàn bộ Bác Lăng.

Không chỉ có tửu lâu trà tứ, mà ngay cả y quán giá cả cũng khiến người ta nghẹt thở.

Đều là do thời điểm có tiền trước đây đã dưỡng thành thói xấu, vung tiền không dùng đầu óc.

Thấy tiểu nương tử phía đối diện nửa ngày không nhúc nhích, đại phu còn nghi vấn" Hả? "Một tiếng.

Đường Kiến Vi thực sự hết cách, không thể làm gì khác hơn là hướng về Đồng Thiếu Huyền đòi tiền.

" Tiểu nương tử, ngươi cho ta mượn trước một lượng bạc, chờ sau này ta phú quý nhất định trả lại ngươi. "

Đồng Thiếu Huyền lúc này đã vượt qua thời khắc khó chịu nhất, thần trí đang chầm chậm trở về.

Lỗ tai bị Đường Kiến Vi thổi khí mấy lần tỏa ra hơi nóng, đỏ như trích máu.

Nàng khó khăn mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy người trước mắt.

Nữ tử này..

Lông mày dài cùng với đôi môi hoa đào, sóng mắt lưu động, đang trêu chọc người trong lòng.

Đồng Thiếu Huyền chưa từng thấy nữ nhân nào mỹ lệ đến thế.

Không giống phàm nhân mà giống như tiên nữ trên trời.

Là tiên nữ tỷ tỷ cứu ta sao?

Mà tay tiên nữ tỷ tỷ tay lại còn đỡ ở bên hông của ta.

" Tiểu nương tử, hầu bao của ngươi cất ở đâu vậy? "

Đường Kiến Vi từ trên xuống dưới sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm thấy hầu bao.

Tiên nữ tỷ tỷ lại sờ ta..

Đồng Thiếu Huyền bị nàng sờ đến hoa mắt mê mẩn.

Chẳng lẽ người lúc trước thì thầm bên tai cũng là tiên nữ tỷ tỷ?

Đồng Thiếu Huyền chưa bao giờ bị đối xử như thế, không nhịn được mềm mại hừ hai chữ:

" Không muốn.. "

Đường Kiến Vi không chỉ nghe thấy, mà còn nghe rất rõ ràng.

Ha?

Không muốn cái quỷ gì vậy ?

Đường Kiến Vi nhìn xuống phía dưới, hai mắt híp lại, không biết tiểu nương tử đang suy nghĩ chuyện cổ quái gì.

Tiểu nương tử như có như không ngắm nhìn nàng, thế nhưng tâm tình ngượng ngùng sung sướиɠ vẫn còn đó.

Đại phu và Đường Quán Thu nhìn chằm chằm Đường Kiến Vi, ánh mắt giống như đang thiêu đốt gáy nàng.

Khiến cho nàng giống như đang lợi dụng người khác nhân lúc khó khăn vậy!

" Ngươi đừng có ảo tưởng! "Đường Kiến Vi lắc bờ vai của nàng," Ta đang tìm hầu bao của ngươi! Tìm bạc! Ngươi rốt cuộc đã tỉnh chưa? "

Chỉ trong thoáng chốc, chân khí của Đồng Thiếu Huyền vừa ngưng tụ được một nửa lại bị tản đi, lần thứ hai rơi vào hôn mê.

Chỉ là lần này hôn mê, khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười.

Đường Kiến Vi:"..."

Đứa nhỏ này có phải là hơi thiếu thông minh a?

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Thiếu Huyền: Ta thật sự là công sao?

Đường. Mặt không hề cảm xúc. Lãnh khốc đến cùng. Kiến Vi: Đúng là ngươi.

Đồng Thiếu Huyền: Ta yếu đuối như vậy, thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao? Ta cần tiên nữ tỷ tỷ che chở cơ (ノ_<)

Đường Kiến Vi: Dùng dao phay che chở được không?

Đồng Thiếu Huyền: . Được rồi, được rồi. Ta cảm giác mình có thể công.