Chương 1: Bực này gièm pha đường tam nương ngược lại còn có mặt mũi để hỏi?

chương 1: Bực này gièm pha Đường Tam Nương ngược lại còn có mặt mũi để hỏi?

Tử Đàn lông mày chưa hề buông lỏng, gương mặt đầy lo âu hướng về Đường Kiến Vi nói:

"Không biết người Đường gia có phải là đang khắp nơi tìm các ngươi hay không. Tam Nương, hay để ta đi cho."

Đường Kiến Vi cầm lấy đồ trang sức Tử Đàn mang từ Đường gia đến, nhét vào trong hầu bao rồi lắc đầu một cái:

"Ngươi nói vẫn chưa đủ thuyết phục, đối phương có thể sẽ không mua nên vẫn để ta đi thì hơn. Tử Đàn, ngươi ở lại chăm sóc cho tỷ tỷ của ta, tuyệt đối đừng để cho nàng chạy loạn khắp nơi. Với bộ dạng hiện tại của nàng nếu như chạy ra bên ngoài rồi lạc mất.. ta chỉ còn nước đập đầu mà chết."

Mùi ẩm mốc trong nhà xộc thẳng vào mũi làm Tử Đàn cảm thấy đặc biệt không thoải mái, đánh liên tục vài cái hắt xì, nàng vừa bịt bịt mũi vừa nói với Đường Kiến Vi:

"Yên tâm đi Tam Nương, ta nhất định chăm sóc nàng thật tốt."

Đường Kiến Vi "Ân" một tiếng, khẽ thở dài:

"Bây giờ chỉ còn ngươi theo ta."

Lời nói của Đường Kiến Vì khiến viền mắt Tử Đàn phát nhiệt:

"Tam Nương, nếu lúc trước không phải ngươi có lòng tốt dùng năm lượng bạc để mua ta về, cứu ta một mạng và giúp ta chôn cất a mẫu thì có lẽ ta đã sớm theo phụ mẫu làm mồi cho chó hoang. Sao còn có thể đứng ở đây? Miễn là Tam Nương không chê thì ta nguyện ý một đời một kiếp đi theo Tam Nương!"

Trong ánh mắt Tử Đàn phiếm lệ quang, nàng lôi kéo tay áo Đường Kiến Vi, từng câu từng chữ nói đều cực thành khẩn.

Đường Kiến Vi trong lòng phập phồng rung động trước sự chân thành của Tử Đàn, nhưng nàng hiện tại không có thời gian ở đây cảm thán.

"Ân, vậy ta đi đây."

Đường Kiến Vi xiết chặt lấy hầu bao, ngay lúc nàng chuẩn bị đi thì Đại tỷ Đường Quán Thu tiến đến túm chặt lấy áo choàng của nàng, suýt chút nữa kéo nàng ngã xuống.

"A mẫu a mẫu, ngươi muốn đi đâu vậy!" Đường Quán Thu sốt ruột bắt lấy tay nàng, khuôn mặt đỏ bừng nhất quyết không cho nàng rời đi.

Đường Kiến Vi sững sờ: "Tỷ tỷ, ngươi cẩn thận nhìn cho thật rõ ràng, ta là muội muội của ngươi, không phải a mẫu!"

Đường Quán Thu dường như không nghe thấy những gì nàng vừa nói mà vẫn tiếp tục gọi nàng là a mẫu.

Bàn tay nắm áo choàng càng lúc càng siết chặt, mười đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh bị nàng siết đến trắng bệch.

Đường Quán Thu sốt ruột, hơi thở ngày càng hổn hển kịch liệt, nữ nhân hai mươi mốt tuổi nhìn qua giống như một tiểu hài tử bị mẫu thân vứt bỏ.

Đường Kiến Vi chưa từng thấy Đại tỷ như vậy.

Bách tính ở Bác Lăng ai ai cũng biết Đường gia Tam nương tử Đường Kiến Vi kinh tài tuyệt diễm. Nhưng trong lòng Đường Kiến Vi từ trước đến nay thì Đại tỷ của nàng mới là người đáng để kính nể nhất.

Hai người cùng nhau lớn lên, trước khi Đường Quán Thu xuất giá thì hai người luôn bên nhau như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt.

Cho dù thế nào cũng không thể nghĩ là Đại tỷ trong một đêm lại bị mắc bệnh si chứng trở nên điên điên khùng khùng, lại còn đem thân muội muội nhận sai thành mẫu thân..

Nhưng làm sao có thể trách nàng đây?

Bất cứ ai gặp phải cảnh ngộ tai bay vạ gió như thế kia cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.

Mấy ngày nay trong nhà liên tục xảy ra hàng loạt biến cố khiến Đường Kiến Vi phải nhắm mắt cắn răng mà đi về phía trước, nàng không có thời gian dừng lại suy nghĩ.

Đường Kiến Vì nhìn kĩ Đại tỷ của nàng: Tóc tai ngổn ngang, tay bị lạnh đến đỏ ửng. Nàng đã uể oải đến cực điểm, mơ hồ có cảm giác lảo đảo muốn ngã xuống..

Nàng vội vàng định thần, đem bàn tay Đại tỷ ủ vào trong lòng bàn tay cũng không có chút độ ấm nào của mình.

Thổi nhiệt khí, lại chà xát. Nàng bắt chước ngữ khí của a mẫu gọi tiểu tự của Đại tỷ:

"A Tịnh ngoan, a mẫu ra ngoài làm ít chuyện rất nhanh sẽ trở về."

Chiêu này có vẻ hữu dụng, Đường Quán Thu quả nhiên không náo loạn nữa mà nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

Đường Kiến Vi tiếp tục dỗ dành nàng:

"A mẫu trở về sẽ mua cho A Tịnh kẹo mạch nha của Vĩnh Ninh phường được không nào?"

Đường Quán Thu nháy mắt mấy cái: "Có thật không?"

Kẹo mạch nha của Vĩnh Ninh phường là đồ ăn vặt mà khi còn nhỏ Đại tỷ thích.

"Thật, a mẫu đã bao giờ lừa gạt ngươi đâu. Ngươi ở đây ngoan ngoãn nghe lời Tử Đàn, không được chạy linh tinh nhớ chưa?"

Đường Quán Thu ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đường Kiến Vi ủ ấm bàn tay Đại tỷ một lúc, đến khi cảm giác được tay nàng có chút nhiệt độ thì mới vội vã đi ra ngoài.

Nơi nàng lớn lên là Bác Lăng phủ.

Bác Lăng, Đại Thương đô thành, từ Quang Hưng năm đầu do Thương Cao Tổ lập thủ đô đến nay đã hơn trăm năm.

Tự Quang Hưng năm đầu kiến quốc, trải qua các thời kỳ "Kiến Hưng thịnh thế" "Diên Long chi trì" huy hoàng, Bác Lăng so với toàn bộ Đại Thương lại càng càng phồn vinh, rực rỡ.

Bây giờ đã là Thiên Hiển năm thứ sáu, tòa thành trăm năm tuổi này vẫn sừng sững đứng đây không có chút suy chuyển nào qua thời gian.

Người người tấp nập buôn buôn bán bán đủ thứ trên đời, kinh đô tỏa ra sức hấp dẫn mạnh mẽ không thể chối từ.

Đường Kiến Vi lớn lên tại kinh đô xa hoa mà thiên hạ phải ngước nhìn này.

Mặt trời còn chưa lặn hẳn về phía Tây, vẫn chưa đến giờ cấm túc ban đêm, xe ngựa chở hàng tấp nập tụ tập, người hô ngựa hý khắp các tửu quán cửa hàng.

Nàng xuyên qua phố phường náo nhiệt, rất quen thuộc mà hướng về phía nơi sâu nhất đi đến.

Nàng muốn tìm đến hắc thị, tất nhiên là nơi này sẽ không nằm ở ngoài mặt đường lớn.

Đi qua một đạo cửa ngầm, những tiếng ồn ào nhộn nhịp của phố phường bị bỏ lại phía sau.

Nàng hiện tại cần tiền mặt nhưng lại không thể đi đến những cửa hàng chính quy để đổi tiền.

Nếu như lưu lại dấu vết thì chẳng mấy chốc Đường gia sẽ tìm được nàng.

Vậy nên nàng chỉ có thể đi tìm hắc thị Hắc Nha Lang.

Theo như phong tục của Đại Thương thì bất luận nam nữ đều có thể nhập sĩ và tham gia kinh thương. Từ lâu nữ tử đã rời khỏi chốn khuê phòng để khẳng định bản thân.

Phụ thân Đường Kiến Vì là Hộ bộ Độ chi ty Viên Ngoại Lang chuyên phụ trách đầu mối dự toán thu chi, quan cư Lục phẩm, là trợ thủ của Độ chi ty.

Mẫu thân nàng là thương nhân giàu có với hơn mười quán thực tứ tửu lâu ở đoạn đường sầm uất nhất Bác Lăng, tiền vào như nước.

Ở Đại Thương không kiêng kị chuyện thân quyến của quan gia tham gia kinh thương.

Chỉ cần việc kinh thương không liên quan đến công chuyện của quan gia thì mở một trăm cái cửa hàng cũng không có người sờ gáy.

Đại Thương luật pháp nghiêm minh, thị trường cùng dân phong phi thường sinh động, khoan dung và cởi mở.

Pháp lệnh đồng tính kết hôn do Thương Cao Tổ ban hành tính đến nay cũng đã tồn tại hơn một trăm năm.

Từ khi hơn mười tuổi, Đường Kiến Vi luôn ở bên người a mẫu để hỗ trợ, thậm chí nàng còn làm chưởng chước ở trong các tửu lâu của a mẫu, nàng là nữ đầu bếp có tiếng ở Bác Lăng.

*Chưởng chước: Đầu bếp.

Nàng đã đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bác Lăng để học hỏi kinh thương và chọn mua những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

Đối với nơi này thì mỗi con phố, mỗi khu chợ, mỗi cửa tiệm, mỗi tửu quán, mỗi cửa ngầm, mỗi đạo lòng đất.. tất cả nàng đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.

Nàng đương nhiên biết Hắc Nha Lang ở đâu.

Gõ một tấm cửa gỗ, người ở bên trong lộ ra đôi mắt tràn đầy cảnh giác, sau đó cũng nhận ra Đường Kiến Vi.

"Đường Tam Nương hôm nay đến là có chuyện làm ăn?" Nha Lang cười cười mở cửa ra.

Đường Kiến Vi đi vào trong tiểu viện tối đen, lấy toàn bộ đồ vật trong hầu bao đổ lên trên bàn trà, nói:

"Toàn là đồ tốt."

Trên bàn trà bày ra một chiếc trâm có giá trị không nhỏ, một cái dây lưng điêu khắc hình Khổng tước đẹp tinh xảo.

Nha Lang nhìn những đồ vật này, lại nhìn Đường Kiến Vi một chút rồi sau đó nhướng mày nhếch miệng.

"Ân, phải rồi." Đường Kiến Vi dừng một chút, đem khuyên tai lấy xuống, vỗ lên trên bàn trà.

"Một ngàn lượng." Đường Kiến Vi nói.

Nha Lang ngồi xuống, không nhanh không chậm ngắm nghía từng chút một, chăm chú tìm những chỗ bị xước, một lúc lâu mới mở miệng:

"Ba trăm lượng."

Đường Kiến Vi sắc mặt vạn phần khó coi:

"Túc hạ cũng thật quá đáng. Ta đem những đồ trang sức này ra tiệm cầm đồ ít nhất có thể đổi ra một ngàn năm trăm lượng!"

"Nga?" Nha Lang nở nụ cười, hai hàng hàm răng trắng toát, "Vậy Đường Tam Nương đi ra tiệm cầm đồ mà đổi tiền đi. Hoặc là ra nhà bên kia hỏi một chút xem, không chừng còn trả ít hơn ta năm mươi lượng."

"..."

Đường Kiến Vi nhìn chằm chằm Hắc Nha Lang, hận không thể dùng ánh mắt nhìn xuyên thủng một lỗ trên người hắn.

Đường Kiến Vì siết chặt hầu bao chứa 300 lượng trong tay, bước ra khỏi cửa ngầm, ánh đèn trên phố hắt lên khuôn mặt đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác của nàng.

Không hổ danh là hắc thị Hắc Nha Lang, công phu chèn ép người quá đáng quả là bậc nhất thiên hạ, biết Đường gia gặp biến cố nên thừa dịp cháy nhà hôi của.

Nàng hiện tại không có tâm tư quan tâm đến đồ trang sức, thứ duy nhất nàng cần là tiền mặt.

May mà Tử Đàn lúc rời khỏi Đường gia đã nhanh trí lén lút mang theo vài vật dụng cá nhân của Đường Kiến Vi, nếu không thì ngay cả ba trăm lượng này cũng không có.

Ba trăm lượng thì ba trăm lượng, dù sao cũng còn hơn không có đồng nào.

Đường Kiến Vi lần thứ hai nặn nặn hầu bao.

Ba trăm lượng này phải dùng để trang trải tính kế sinh nhai trong một thời gian dài.

Chỉ có ba trăm lượng..

Nàng xuyên qua Tây thị trở lại "Quỷ trạch", gió đêm quét qua, nàng đem áo choàng ôm chặt lấy cơ thể, thần sắc ảm đạm.

Nửa tháng trước, nàng làm sao có thể nghĩ tới chuyện nàng và tỷ tỷ lại phải lưu lạc đến nơi này.

Càng không thể nào tưởng tượng được một chuỗi họa lớn ngập trời sắp sửa giáng xuống Đường gia, giáng xuống người mình.

Nửa tháng trước, a ông chết bệnh. Phụ thân của Đường Kiến Vi còn đang bi thương chịu tang cha thì đã vướng vào đại án quân tư.

Đường Kiến Vi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là việc này liên lụy rất lớn.

Ngày ấy, tang lễ còn chưa bắt đầu thì người của Ngự Sử đài và Đại Lý tự đã cùng nhau xông vào cổng bắt lấy a phụ vẫn còn đang mặc áo tang giải đi.

Tính đến nay đã là mười ngày, mỗi ngày Đường Kiến Vi đều cùng a mẫu cho người hỏi thăm tình hình của a phụ.

Mơ hồ nghe nói rằng đại án tham ô quân tư là do Hộ bộ Thị Lang Vương Công gây ra, mà Vương Công vừa là lão sư vừa là quan trên của a phụ.

Vương Công đã bị giam vào ngục thì sợ rằng a phụ cũng không tránh khỏi liên lụy mà bị bắt giam theo.

Liên quan đến trọng án tham ô quân tư là tội lớn chém đầu!

Mười ngày trôi qua, a mẫu không ăn không ngủ, người gầy hốc hác, sau đó phát bệnh suốt đêm ho khan, ngay cả tang sự cũng không có sức để ý tới.

Đường Kiến Vì cả ngày chạy ngược chạy xuôi, hết bốc thuốc nấu thuốc cho a mẫu rồi lại cùng a bà và Nhị thúc lo liệu hậu sự cho a ông, sau đó thì chạy đi hỏi thăm tình hình của a phụ.

Nàng tìm đến tất cả những người có thể hỏi thăm nhưng ai nghe xong cũng chỉ lắc đầu, im lặng không đề cập tới.

Dần dần Đường Kiến Vi hiểu rằng việc này so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn rất nhiều.

Dù sao Đường Kiến Vì cũng mới có mười bảy tuổi, nếu nói nàng không lo sợ thì đó tự lừa mình dối người mà thôi, nàng muốn tìm Đại tỷ để thương lượng nhưng lại không thể phân thân ra được, liền sai Tử Đàn đi Thẩm phủ tìm Đại tỷ của nàng.

Đường gia Đại nương tử Đường Quán Thu thành thân với Thẩm gia trưởng nữ Thẩm Ước đã hơn ba năm.

Thẩm Ước là võ tướng, hai năm trước mang quân xuất chinh đến Tuy Xuyên cho tới nay vẫn chưa quay trở lại Bác Lăng.

Hai người tình cảm sâu đậm, mặc dù Thẩm Ước người ở Tây Bắc nhưng mỗi tháng thư tín được chuyển phát về Bác Lăng nhiều như tuyết rơi hoa rụng.

Trong lòng Đường Kiến Vi thì hai người chính là thần tiên quyến lữ khiến cho người ta không khỏi hâm mộ.

Đường Quán Thu một mình sinh hoạt ở Bác Lăng, những khi rảnh rỗi sẽ về nhà thăm nom một chút.

Bình thường khi Đường gia phát sinh bất cứ sự việc lớn nhỏ gì thì nàng sẽ ngay lập tức xuất hiện lo liệu chu toàn hết thảy.

Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao Đại tỷ lại không có chút động thái nào?

Lúc đó trong lòng Đường Kiến Vi đã bắt đầu nhen nhóm cảm giác lo lắng.

Tử Đàn đi đi về về mấy lượt, trở về nói Thẩm phủ kia kỳ quái, đừng nói đến gặp được Đường Quán Thu, ngay cả cánh cổng còn chưa thấy mở ra một lần nào.

Đường Kiến Vi đầu óc mơ hồ, nàng tự mình đi đến Thẩm phủ. Vừa đến nơi thì thấy cổng lớn đã mở rộng, khắp phủ treo khăn tang trắng.

Trong lúc hoảng hốt, tâm trí Đường Kiến Vi như trở lại Đường gia trong tang lễ của a ông.

Ai lại chết đây?

Ánh mắt của nàng cũng không dám nhìn loạn, tiến thẳng vào bên trong, bỗng nhìn thấy tây giai treo lơ lửng một bài vị dâng thư "Thẩm Ước chi cữu" bốn chữ màu đen.

Một tiếng sét nổ tung trong đầu Đường Kiến Vi -- Thẩm Ước chết rồi?

Thẩm Ước không phải đang ở Tuy Xuyên sao?

Nàng tử trận ở Tây Bắc?

Đường Kiến Vi lập tức xâu chuỗi các sự tình mấy ngày nay lại với nhau.

Thẩm Ước chiến đấu ở Tuy Xuyên, mà đại án tham ô quân tư tựa hồ cũng liên quan đến chiến sự ở Tây Bắc.

Tham ô quân tư, làm trễ thời cơ chiến đấu, dẫn đến tiền tuyến đại bại.

Chẳng lẽ là do án này nên Thẩm Ước mới..

Đường Kiến Vi miệng đắng lưỡi khô, trong đầu ong ong.

Đại tỷ của ta đâu?

Đường Kiến Vi bắt lấy mấy gia nô của Thẩm gia đi ngang qua, hỏi:

"Đại tỷ của ta đâu? Đại phu nhân của các ngươi đâu?"

Túm được mười người lại để hỏi thì chín người nói không biết rồi vội vàng rời đi.

Cuối cùng thì cũng có người nói cho nàng: "Đường Tam Nương đến rất đúng lúc, đưa Đại tỷ của ngươi về Đường phủ đi. Từ nay về sau nàng và Thẩm gia chúng ta không có quan hệ."

Đường Kiến Vi vạn phần không rõ: "Ngươi có ý gì?"

Người kia chính là quản gia của Thẩm phủ, hắn lạnh lùng hừ một tiếng sau đó oán giận kêu lên:

"Thừa dịp Đại nương tử của chúng ta vì quốc gia chinh chiến thì cùng gia nô thông da^ʍ, bực này gièm pha Đường Tam Nương ngược lại còn có mặt mũi để hỏi Thẩm gia chúng ta?"

"Cái gì?"

Thông da^ʍ? Cùng ai? Đại tỷ cùng Thẩm gia gia nô?

Đường Kiến Vi tuyệt đối không tin: "Đại tỷ của ta không phải loại người này! Sao ngươi có thể nói hươu nói vượn làm bại hoại danh tiết của Đại tỷ ta!"

Quản gia cười lạnh nói: "Là hạng người gì thì không phải khua môi múa mép vài câu liền có thể đổi trắng thay đen? Bây giờ Đại nương tử của chúng ta đã tử trận nơi sa trường, Đường Quán Thu và Thẩm gia không còn quan hệ. Hưu thư nàng cũng đã nhận được, chỉ có điều nàng bị thương nên chưa rời đi. Hiện tại Đường Tam Nương đến đây vừa hay tiết kiệm khí lực cho Thẩm gia chúng ta. Nàng ở trong phòng ngủ bên kia, Đường Tam Nương, mời."

Trong lúc Đường Kiến Vi vẫn còn sững sờ, quản gia kia đã mau chóng rời đi.