Chương 9

Lý Thủ Nhất làm bài tập, vốn không phải rất biết làm, cộng thêm tâm trạng không yên ổn nên một bài nàng cũng làm không được. Sau mười mấy phút nàng dứt khoát chạy đến cửa thang lầu, vểnh tai nghe kết quả phía dưới đang thảo luận, nhưng khi nàng đứng ở cửa thang lầu thì ở dưới đã không có âm thanh. Nàng thấy Liễu Tịnh Thanh sắp lên lầu thì vội vàng tránh về phòng, trùng hợp làm sao dáng vẻ lén lén lút lút của nàng bị Liễu Tịnh Thanh vừa chuẩn bị lên lầu thấy được, Liễu Tịnh Thanh bất giác hơi nhíu mày, xem ra Lý Thủ Nhất có rất nhiều tật xấu phải uốn nắn thật tốt mới được.

Sau khi Liễu Tịnh Thanh lên lầu, gõ cửa một cái rồi đi vào phòng Lý Thủ Nhất. Lý Thủ Nhất làm bộ như đang làm bài tập, Liễu Tịnh Thanh nhìn sơ vở bài tập, không ghi được một chữ.

"Sau này không được nghe lén người khác nói chuyện, đây là việc làm rất không lễ phép" Liễu Tịnh Thanh nói rất nghiêm túc.

"Thật xin lỗi, em chỉ là rất lo lắng..." Lý Thủ Nhất nói có chút không yên tâm, nàng cảm giác hình như lại làm chuyện Liễu Tịnh Thanh không thích.

"Lo lắng cái gì?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Ba mẹ chị hình như rất không thích em ở lại nhà chị, nếu như họ không hoan nghênh, em có thể đi..." Nàng biết ở lại nhà Liễu Tịnh Thanh đem đến phiền phức cho Liễu Tịnh Thanh là không nên, cho dù trong lòng khát vọng được ở lại.

"Mong muốn của họ không đại diện cho mong muốn của tôi, người em nợ là tôi thì chỉ cần chịu trách nhiệm với tôi là được rồi, để ý người khác làm gì?" Liễu Tịnh Thanh hỏi ngược lại, lời nói ra như nước đã đổ ra ngoài, làm gì có chuyện thu hồi lại, cho người ta hy vọng lại khiến người ta thất vọng là một việc rất tệ hại.

"Thật có thể không cần để ý đến họ sao?" Hai người kia là cha mẹ Liễu Tịnh Thanh, dù cực kỳ ghét mình nhưng Lý Thủ Nhất cũng rất sợ đối đầu với hai ông bà Liễu gia, lời của Liễu Tịnh Thanh lúc này khiến cho trái tim bị treo chặc của nàng hơi hơi an ổn lại.

"Phải, không cần để ý đến họ nói em như thế nào, em an phận đóng tốt vai học sinh của mình là được rồi, em đi lên cũng mười mấy phút rồi sao chưa viết được một chữ nữa?" Liễu Tịnh Thanh thuận tay cầm vở bài tập của Lý Thủ Nhất lên, tuỳ ý lật một chút thì phát hiện cuốn vở bài tập hoá học này còn giống như mới, toàn bộ mặt trước cũng trống không.

"Em...không biết làm..." Lý Thủ Nhất đỏ mặt nói, nàng rất sợ Liễu Tịnh Thanh cảm thấy giữ lại mình là một chuyện sai lầm, bởi vì nàng thật sự học không được tốt lắm, đội sổ trong lớp, không thể nào chăm chỉ một ngày là có thể cải thiện.

"Mặt trước em cũng không biết làm à?" Liễu Tịnh Thanh cũng từng là học bá cảm thấy hoá học sơ trung (cấp 2) rất đơn giản, nếu cái này mà không biết một chút nào không khỏi quá kém đi.

Thật ra thì Lý Thủ Nhất học không giỏi cũng không thể hoàn toàn trách nàng, từ khi nàng nhớ việc tới nay vẫn liên tục dọn nhà, sau khi đi học cũng thường xuyên chuyển trường, có lúc không tìm được trường có thể học thì ở nhà chơi không, cho dù có trường vào học được thì đều là trường quèn, dù sao thì từ khi nàng bắt đầu đi học đều là ngày có ngày không. Chuyển trường cũng đều là khá kém, may mắn còn có thể đàng hoàng nghe giảng, không may mắn thì thường xuyên bị bạn học xấu khi dễ, lâu dần nàng có rất nhiều chương trình học bị dở dang, sau đó liền dứt khoát vò mẻ thì cho sứt luôn, coi trường học thành nơi gϊếŧ thời gian. Trường nàng đang học hiện nay là ngôi trường tốt nhất trong các trường nàng từng học, hồi trước Lý Quân còn nhờ Liễu Tịnh Thanh bỏ tiền nhét nàng vào nội trú.

Lý Thủ Nhất lắc đầu, sớm biết vậy thì trước kia bỏ nhiều tâm tư vào việc học rồi.

"Trong giờ học em làm những việc gì?" Không phải là yêu sớm chứ, Liễu Tịnh thanh nhìn Lý Thủ Nhất âm thầm nghĩ, mặc dù cách ăn mặc không giống một cô gái, nhưng dù sao vẫn có khuôn mặt xinh đẹp. Mặc dù Liễu Tịnh Thanh cảm thấy cô gái không nên yêu sớm, nhưng suy cho cùng cô không phải là mẹ ruột liền không can thiệp loại chuyện này.

"Không làm gì..." Chỉ là ngẩn người thất thần mà thôi.

"Những môn khác thì sao, đều như vậy sao? Liễu Tịnh Thanh hỏi

Lý Thủ Nhất ngượng ngùng gật đầu lần nữa "sau này em sẽ cố gắng!" Nàng sợ bị Liễu Tịnh Thanh chê muốn chết, lập tức nói bổ sung, cũng coi như biết hổ thẹn mà dũng cảm.

Học giỏi hay không đều là thứ yếu, thái độ nghiêm chỉnh mới là then chốt nhất, Liễu Tịnh Thanh không hi vọng Lý Thủ Nhất cứ không có lý tưởng như vậy.

" Sơ tam (lớp 9) mới bắt đầu học hoá, bù lại không khó, tối nay em học thuộc bảng tuần hoàn hoá học trước cho tôi, hai tiếng sau tôi sẽ kiểm tra." Giao phó xong Liễu Tịnh Thanh liền rời khỏi phong Lý Thủ Nhất, về phòng sách xử lý chuyện của mình.

Rõ ràng là sau khi có nhiệm vụ, Lý Thủ Nhất hăng hái tràn đầy học thuộc lòng bảng tuần hoàn các nguyên tố, một tiếng sau đã học thuộc rồi, nàng cầm sách hoá học đến gõ cửa phòng sách của Liễu Tịnh Thanh.

"Vào đi." Giọng Liễu Tịnh Thanh hơi có vẻ trong trẻo lạnh lùng.

"Em học thuộc rồi." Lý Thủ Nhất vào phòng nói với Liễu Tịnh Thanh.

Liễu Tịnh Thanh tuỳ ý khảo một chút, Lý Thủ Nhất đều có thể trả lời được. Liễu Tịnh Thanh nhìn một chút, một tiếng học được cũng không coi là ngốc, xem ra Lý Thủ Nhất học không giỏi không phải bởi vì ngốc ngếch mà hoàn toàn là do không cố gắng, bây giờ cố gắng còn chưa muộn.

"Bảng tuần hoàn các nguyên tố này là căn bản nhất của hoá học, học thuộc rồi đừng quên, em lấy sách giáo khoa trước mặt nghiêm túc đọc từ đầu đến cuối mấy lần, tất cả công thức cũng học thuộc hết, vậy trước tiên học từ hoá học trước đi, trước dễ sau khó..." Liễu Tịnh Thanh coi như cũng từng là học bá nên vẫn rất có phương pháp học tập. Liễu Tịnh Thanh vẫn cảm thấy học tập quan trọng nhất là phương pháp cộng thêm cố gắng.

Lý Thủ Nhất nghiêm túc nghe Liễu Tịnh Thanh hướng dẫn nàng học bài, nàng cảm thấy trong lòng nàng Liễu Tịnh Thanh là phụ nữ hoàn mỹ nhất, dung mạo xinh đẹp lại có tiền, thành tích học còn tốt, ba nàng thật là lừa về cho nàng một người mẹ kế tốt, mặc dù thời gian ở chung có hạn, nhưng trong thời gian sống chung, nàng biết Liễu Tịnh Thanh còn là một người phụ nữ rất có trách nhiệm, trong nóng ngoài lạnh, nếu cô ấy là mẹ ruột của mình thật thì tốt rồi, Lý Thủ Nhất thầm nghĩ.

Liễu Tịnh Thanh giao phó các trọng điểm học bài xong, thấy Lý Thủ Nhất không đi liền mà còn đứng trong phòng sách mình.

"Em còn có việc gì à?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Cảm ơn chị, có thể gặp được chị, em cảm thấy rất vui vẻ, cũng cảm thấy rất may mắn." Lý Thủ Nhất nói xong thì vô cùng nghiêm túc cúi người chào Liễu Tịnh Thanh.

Nhưng mình không vui vẻ như vậy, may mắn của em ấy là xây dựng trên xui xẻo của mình, Liễu Tịnh Thanh nghĩ thầm, có điều là thấy Lý Thủ Nhất thực sự có lòng cảm ơn, Liễu Tịnh Thanh lại cảm thấy coi như hành thiện tích đức đi, nghĩ như vậy trái lại tâm tình cô cũng không còn xấu.