Chương 8

Có lẽ là bởi vì Lý Thủ Nhất đầu tóc ngắn ngủn, trắng trẻo sạch sẽ, lại ăn mặc hơi trung tính. Trái lại không phải nàng thích mặc như vậy mà chủ yếu là do đứa trẻ không có mẹ nên không có người giúp đỡ thu xếp cách ăn mặc, nàng cũng chỉ có thể chọn cách đưn giản thuận tiện nhất, không để tóc dài cũng là vì thuận tiện. Vốn ở độ tuổi 15, 16 chính là tuổi thanh xuân nảy nở, nàng lại nhìn quen ba nàng có đời sống tình cảm của ngưởi trưởng thành phong phú đa dạng, có lẽ là nhìn chán rồi nên nàng không hề có mơ ước về phương diện này. Hơn nữa nhìn thấy con trai trắng trẻo sạch sẽ nàng liền liên tưởng đến có phải là tiểu bạch kiểm chuyên bịa đặt như ba nàng hay không, còn loại con trai phơi nắng đến đen kịt, tương đối sáng sủa hoạt bát, nàng luôn cảm thấy bọn họ luôn tản ra mùi hôi mồ hôi. Ngược lại, nàng rất thích chơi với các bạn học nữ, hơn nữa các bạn học nữ cũng đều rất thích nàng. Có những thiếu nữ chỉ thích con gái đẹp trai, thật ra đôi mắt câu người của Lý Thủ Nhất không có chút nào đẹp trai, nếu mà để tóc dài một chút đoán chừng cũng rất hấp dẫn con trai. Lý Thủ Nhất thiên sinh lệ chất (trời sinh vốn xinh đẹp) cho dù để tóc ngắn cũng có vẻ đẹp khác, da trắng nõn, các bạn học nữ cũng thích véo mặt của nàng, quan trọng nhất là tính cách của nàng tốt. Ở trong một trường trung học (cấp 2) nơi mà các bạn học dùng thành tích học tập để phân cấp thì một học sinh chuyển trường thành tích lại nát bét như Lý Thủ Nhất đã là có nhân duyên không tệ, nhưng mà không bao gồm bạn cùng bàn học bá (cao thủ học tập, thường chiếm đầu bảng) Phương Văn Thanh. Phương Văn Thanh đeo mắt kính gọng đen, vóng dáng nhỏ nhắn, tướng mạo xấu xí, rất dễ dàng chìm ngập trong đám đông. Nhưng mà chỉ số thông minh của cô ấy cao bao nhiêu thì tính cách lầm lì cô độc bấy nhiêu, bình thường không thích để ý người khác, lúc nào cũng mang điệu bộ các người đều là đần độn, bộ dạng cao ngạo hơn người, khiến Lý Thủ Nhất bình thường đều tránh xa. Cô ấy và Lý Thủ Nhất giống nhau đều là loại trên lớp không nghe giảng, nhưng mà Phương Văn Thanh mỗi lần thi cũng được hạng nhất, còn Lý Thủ Nhất mỗi lần đều ở mấy hạng đầu từ dưới đếm lên. Trước kia Lý Thủ Nhất không coi trọng thành tích, không chút nào hâm mộ thành tích của Phương Văn Thanh. Nhưng mà bây giờ lên lớp, ánh mắt Lý Thủ Nhất nhìn Phương Văn Thanh đã thay đổi rồi, mặt đầy vẻ sùng bái, bởi vì sau khi trải qua ngày hôm qua, bây giờ nàng nhìn Phương Văn Thanh cảm thấy trên người cô ấy giống như phát sáng.

"Cậu nhìn đủ chưa?" hiển nhiên Phương Văn Thanh bị ánh mắt khác thường hôm nay của Lý Thủ Nhất nhìn cả người không được tự nhiên, xảy ra chuyện bất thường tất có quái lạ.

"Mình cảm thấy cậu rất lợi hại, không nghe giảng mà thi vẫn được hạng nhất." Lý Thủ Nhất nịnh nọt, Phương Văn Thanh nếu không nằm ngủ thì là xem truyện tranh. Mặc dù mình không thích học nhưng tuyệt đối không dám ngủ trong lớp hoặc xem truyện tranh, nhiều lắm là thả hồn theo gió, nghĩ ngợi gì đó thôi, nhưng Phương Văn Thanh lớn lối như vậy, thầy giáo cũng không làm gì được cô ấy, ai biểu người ta thi lần nào cũng là đứng nhất toàn khối chứ?

Phương Văn Thanh liếc Lý Thủ Nhất một cái, nhìn Lý Thủ Nhất có chút nghi ngờ, người này quả thật có chút khác thường, thường ngày đâu có tâng bốc mình, hai người nước sông không phạm nước giếng.

"Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?" Phương Văn Thanh hỏi, mặt vẫn không biểu tình.

"Mình muốn hỏi một chút là có bí quyết gì không, đột nhiên mình muốn thi tốt lên cao trung (cấp 3)..." Lý Thủ Nhất gãi đầu ngượng ngùng nói.

"Ờ, chuyện đó liên quan gì đến tôi?" Phương Văn Thanh hỏi ngược lại.

"Ba mình bị tai nạn giao thông đã qua đời, mẹ kế mình nói cô ấy không nuôi người không có giá trị, nếu như mình không thi đậu cao trung, không thi đậu vào trường đại học cô ấy chỉ định, cô ấy sẽ đuổi mình ra khỏi nhà, mình không còn người thân nào khác..." Lý Thủ Nhất nói với vẻ mặt đáng thương, dưới ảnh hưởng ngầm của ba nàng, Thủ Nhất vẫn biết một chút chiêu trò như là giả bộ đáng thương, nàng cảm thấy nếu như có thể khiến Phương Văn Thanh phụ đạo bài học cho mình thì có lẽ sẽ làm ít được nhiều.

"Vậy cũng đâu liên quan gì đến tôi." Phương Thanh Văn biết mấy ngày trước Lý Thủ Nhất xin nghỉ tang, nghe nói là cha mất, hôm nay nghe Lý Thủ Nhất nói vậy, xem ra là thật, nhưng chuyện này có liên quan gì đến mình chứ? Cô cũng không phải là người có lòng tốt tràn lan.

"Chúng ta cũng coi như là bạn cùng bàn một thời gian, kính nhờ!" Lý Thù Nhất chắp hai tay, mặt thành khẩn van xin.

"Bây giờ học kỳ cuối cấp cũng sắp kết thúc rồi, cách kỳ thi lên cao trung chỉ còn lại vài tháng, căn bản của cậu thật kém, chỉ số thông minh cũng không ra làm sao, đoán chừng cũng không có phương pháp nào đặc biệt hiệu quả, đổi lại cậu nghĩ xem sau này bị đuổi ra khỏi nhà rồi làm thế nào tự lực cánh sinh còn thực tế hơn." Phương Văn Thanh lạnh nhạt nói, cô không muốn tự rước phiền phức, hơn nữa thật sự cô cũng không coi trọng Lý Thủ Nhất, cô cảm thấy Lý Thủ Nhất là một đứa chỉ có mỗi mặt trứng chứ không có não.

"Cậu cũng nói vẫn còn mấy tháng, phải thử xem chứ, mình thật thích cùng sống chung với mẹ kế mình." Lý Thủ Nhất vẫn khá lạc quan, nàng cảm thấy Liễu Tịnh Thanh rất tốt, vì không muốn bơ vơ một mình, nàng không muốn buông ra Liễu Tịnh Thanh khối phù mộc* (tấm gỗ nổi) này. Dĩ nhiên nếu Phương Văn Thanh không hỗ trợ Lý Thủ Nhất cũng không thể cưỡng cầu.

"vậy cậu tự mình cố gắng đi!" mặc dù Phương Thanh Văn không muốn tự rước phiền toái nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng.

Sau đó, Phương Văn Thanh lần đầu tiên thấy Lý thủ Nhất nghiêm túc nghe bài giảng, quả nhiên như cô đoán, cho dù Lý Thủ Nhất nghiêm túc nghe bài giảng nhưng vừa nhìn cũng biết rất vất vả, kiến thức bị gián đoạn quá nhiều, giờ muốn bù lại cũng không phải chuyện dễ dàng, Phương Văn Thanh đang chờ Lý Thủ Nhất kiên trì không được mấy ngày sau sẽ buông tha, dù sao cũng không liên quan đến mình Phương Văn Thanh tiếp tục xem truyện tranh của mình.

Liễu Tịnh Thanh cho rằng mình không về nhà thì có thể tránh được cha mẹ cô, nhưng không ngờ cha mẹ cô lại chạy tới cửa.

"Không phải kêu con về một chuyến à, sao con không về?" Liễu Tịnh Thanh vừa mở cửa liền bị bà Liễu chất vấn.

"Con bận quá, quên mất." Liễu Tịnh Thanh nói qua loa có lệ.

"Bây giờ con tính toán thế nào? bà Liễu lại hỏi.

"Trước mắt không có tính toán gì." Liễu Tịnh Thanh trả lời theo sự thật.

"Mẹ với ba con đã tìm hiểu mấy người con trai tốt, tuần này khi nào con rảnh, chúng ta thu xếp gặp mặt một lúc." bà Liễu cảm thấy lúc trước con gái đi lệch quỹ đạo chỉ cần kịp thời hướng lại đường ngay thì không có vấn đề.

"Con vừa có tang chồng, không tốt lắm đâu." Liễu Tịnh Thanh cảm thấy mình mới thoát khỏi sự đàn áp khống chế của cha mẹ chưa được ba tháng, cũng không muốn lại bị cha mẹ cô khống chế quyền làm chủ cuộc sống của mình. Mặc dù sau khi cô và Lý Quân kết hôn, quan hệ của cô và cha mẹ xuống đến điểm đóng băng, hoàn toàn không để ý tới cô nữa, chờ nhìn cô đυ.ng vách tường quay đầu lại. Nhưng Liễu Tịnh Thanh lại cảm thấy hơn ba tháng này sống được thoải mái chưa từng có, mặc dù cô cũng thừa nhận Lý Quân là một cái hố, nhưng mà Tái Ông mất ngựa ai biết không phải là phúc, có lẽ không phải hết thảy đều là chuyện xấu.

"Nếu lúc đầu con nghe lời ta và mẹ con thì sẽ không tạo ra cục diện rối rắm như vậy rồi, bị thằng bịp bợm gạt cưới, còn biến mình thành quả phụ, bây giờ thoải mái vẻ vang rồi chứ?" ông Liễu nói châm chọc.

"Con chính là thích anh ta, ngàn vàng khó mua ý muốn của con, nếu còn có một lần nữa con vẫn chọn như thế." hiện tại Liễu Tịnh Thanh quyết định phóng lao phải theo lao, mình đã quyết định thì dù quỳ cũng phải đi tới cuối cùng, nếu như ba mẹ cô muốn thấy cô hối hận, trở lại ngoan ngoãn giống như trước đây là chuyện không có khả năng.

Sau khi Lý Thủ Nhất xong một ngày học tập, cảm giác trải qua một ngày này quá khổ cực, đối với con đường phía trước có chút mê mang,

nhưng mà nàng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Về đến Liễu gia, sau đó mở của đi vào, phát hiện phòng khách còn có những người khác, chính là cha mẹ của Liễu Tịnh Thanh. Lý Thủ Nhất chỉ gặp mặt hai ông bà Liễu một lần, biết ông bà Liễu cũng không thích nàng và ba nàng, giống như giờ phút này, trong mắt hai ông bà Liễu tràn đầy ý ghét bỏ.

"Làm sao nó vẫn còn ở đây?" bà Liễu cau mày hỏi.

"Con bé là kế nữ của con, chồng con đã mất, thay anh ta chăm sóc con gái cũng là nên làm." Liễu Tịnh Thanh nhẹ nhàng lãnh đạm nói.

"Con điên rồi sao? Con còn coi Lý Quân là chồng, còn muốn thay tên khốn này nuôi con gái?" ông Liễu tức giận hỏi, ông không biết rốt cuộc là sai ở chỗ nào, từ sau khi con gái ông gặp Lý Quân cả người đều thay đổi, nghĩ tới đây, ông Liễu hận Lý Quân đến cắn răng nghiến lợi, hôm nay còn muốn giúp Lý Quân nuôi con gái, ông Liễu càng tức đến sắp đau gan rồi.

"Phải, con sẽ nuôi con bé đến trưởng thành." Liễu Tịnh Thanh gật đầu nói.

"Tịnh Thanh, con không thể ngu như vậy, đi nhầm rồi quay lại đi mấy bước là được, nhưng không thể đi trên con đường này đến tối, không thể sai rồi lại sai." bà Liễu vô cùng sốt ruột nói.

"Con biết ba mẹ đều là lo nghĩ cho con, nhưng con đã 26 tuổi rồi, con biết mình làm gì." Liễu Tịnh Thanh ôn hoà lại kiên định nói.

"Nếu như con biết mình đang làm gì, con đã không kết hôn với tên bịp bợm Lý Quân kia, bây giờ còn ngu đến mức nuôi con gái cho nó, dù thế nào ta cũng không cho phép con lại trộn lẫn với hai cha con bịp bợm này nữa, thấy đồ ngu rồi mà chưa thấy ai ngu như con ..." ông Liễu tức giận nói.

"Em lên lầu trước đi." Liễu Tịnh Thanh nói với Lý Thủ Nhất đang có chút luống cuống, cô có thể cảm giác được nỗi bất an của cô bé.

Lý Thủ Nhất chỉ có thể thấp thỏm lên lầu trước, nàng không biết dưới sự phản đối mãnh liệt của hai ông bà Liễu gia, Liễu Tịnh Thanh còn có thể lưu giữ mình hay không, Lý Thủ Nhất lên lầu lấy bài phải học ra, lại không yên lòng được, nàng muốn đợi kết quả tranh luận dưới lầu.