Chương 51

Buổi sáng Lý Thủ Nhất tỉnh dậy trước Liễu Tịnh Thanh, nàng nhận ra mình và Liễu Tịnh Thanh đang ôm nhau, mặt Liễu Tịnh Thanh cách mặt của mình gần như vậy, nàng nhìn gương mặt Liễu Tịnh Thanh ngủ yên tĩnh. Nàng nghĩ tới đêm qua mình làm những chuyện xấu hổ kia, cảm giác trên mặt hơi nóng ran; nhưng giờ phút này nhìn Liễu Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất cảm giác mình lại nhập tâm ma, nhìn cánh môi mê người của Liễu Tịnh Thanh khiến cho nàng có loại du͙© vọиɠ muốn hôn đến. Nhưng ban ngày Lý Thủ Nhất cũng không to gan như buổi tối, chỉ dám nhìn không dám động. Nàng cảm thấy chỉ nhìn như vậy thôi cũng cảm thấy là một niềm hạnh phúc.

Đồng hồ sinh học đồng hồ sinh học của Liễu Tịnh Thanh vẫn luôn rất đúng giờ, đến giờ cô liền mở mắt ra.

Liễu Tịnh Thanh đột nhiên mở mắt ra khiến Lý Thủ Nhất không kịp thu hồi ánh mắt nhìn lén Liễu Tịnh Thanh, vừa đối diện với ánh mắt của Liễu Tịnh Thanh, cảm giác khó hiểu chột dạ, vội vàng thu lại ánh mắt.

Liễu Tịnh Thanh mở mắt ra trước tiên liền nhìn thấy Lý Thủ Nhất đang nhìn mình cằm chằm, nhìn thấy mình tỉnh lại vẫn cứ tránh né ánh mắt của mình, chợt nhìn có vẻ như có tật giật mình, lá gan nhỏ như vậy, không nhìn ra tối hôm qua có thể làm ra chuyện to gan như vậy, xem ra năng lượng hormone thiếu nữ thời kỳ trưởng thành thật đúng là không thể xem thường.

"Sáng...tốt lành..." Lý Thủ Nhất cảm thấy từ khi trong lòng nảy sinh tâm tư khác thường với Liễu Tịnh Thanh, nàng liền có chút không dám nhìn ánh mắt Liễu Tịnh Thanh, luôn cảm thấy vô cùng chột dạ.

"Sáng." Liễu Tịnh Thanh ôn nhu mỉm cười lại.

Lý Thủ Nhất nhìn Liễu Tịnh Thanh mỉm cười, cái loại cảm giác tim đập thình thịch đó khiến Lý Thủ Nhất cảm giác trái tim mình có chút tê tê.

"Em làm gì cứ nhìn tôi như vậy?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô nghĩ tới dường như bắt đầu từ ngày biết Lý Thủ Nhất, tên này hình như là đặc biệt thích nhìn mình chằm chằm.

"Đẹp mắt." Lý Thủ Nhất theo bản năng nói ra lời trong lòng, nói xong rồi liền cảm thấy hình như mình quá càn rỡ, "Em dậy làm điểm tâm đây, chị có muốn ngủ thêm chút nữa không?" Lý Thủ Nhất vội vàng dời đề tài. Từ trước nàng vẫn luôn muốn đối với Liễu Tịnh Thanh tốt, hiện tại lại càng giống như là hận không thể đào tim ra cho Liễu Tịnh Thanh. Nàng đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt một cái, sau đó vào phòng bếp làm chút điểm tâm.

"Nên là tôi hỏi em có muốn ngủ thêm chút nữa không, bây giờ em cũng thi xong rồi, có thể thả lỏng một chút, ngủ nướng gì đó đều có thể. Bữa sáng cho tôi không cần làm cũng không sao, có thể gọi trợ lý của tôi mua." Liễu Tịnh Thanh nằm sấp trên gối đầu, tầm mắt vừa vặn rơi vào bắp đùi thẳng thon dài lộ ở bên ngoài của Lý Thủ Nhất. Chân của Lý Thủ Nhất là đôi chân đẹp nhất mà cô từng thấy, cô chuyển tầm mắt qua mặt Lý Thủ Nhất, Lý Thủ Nhất dúng là càng lớn càng xinh xắn, lại là thanh xuân vô hạn, bất chợt có phần hâm mộ Lý Thủ Nhất.

"Em vốn không có thói quen xấu ngủ nướng, hẳn nên tiếp tục giữ thói quen tốt mới phải, hơn nữa em thích có thể làm bữa sáng cho chị." Lý Thủ Nhất nói với Liễu Tịnh Thanh xong, liền chui vào phòng tắm rửa mặt. Bất luận về mặt vật chất hay về tinh thần, nàng đều là nương tựa Liễu Tịnh Thanh, việc mình có thể làm vì Liễu Tịnh Thanh không nhiều, cho nên mỗi một việc có thể làm vì Liễu Tịnh Thanh, nàng đều đặc biệt quý trọng.

Liễu Tịnh Thanh khe khẽ cười, cô cảm thấy có một người như vậy sống chung dường như rất tốt. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ một hồi, chờ Lý Thủ Nhất từ phòng tắm đi ra, vào phòng bếp rồi, Liễu Tịnh Thanh mới từ trên giường đứng lên, vào phòng tắm, tắm một cái, lau mặt, lại trang điểm đơn sơ, mất hơn nửa tiếng đồng hồ, không giống Lý Thủ Nhất để mặt mộc lộ ra khuôn mặt thanh xuân vô hạn, căn bản không cần mất quá nhiều thời gian trang điểm vẫn kiều diễm như một đóa hoa.

Thời điểm Liễu Tịnh Thanh thay quần áo xong đi ra, Lý Thủ Nhất cũng đã làm xong bữa sáng.

Lúc Lý Thủ Nhất và Liễu Tịnh Thanh cùng nhau ăn sáng, vẫn không nhịn được thỉnh thoảng liếc trộm Liễu Tịnh Thanh, từ sau khi nảy sinh cảm giác khác biệt, Lý Thủ Nhất cũng không có cách nào nhìn Liễu Tịnh Thanh với ánh mắt đơn thuần nữa, cảm thấy Liễu Tịnh Thanh mặc đồ công sở kết hợp với cô có phần khí chất thanh lãnh, lộ ra có chút cấm dục, nhưng lại có vẻ liêu nhân không cách nào hình dung. Nàng nhớ tới trong truyện tranh có một màn, nữ nhân vật chính tan tầm về nhà, ngay sau khi nàng vừa vào cửa nữ nhân vật chính khác liền xé toạc áo sơ mi, sau đó làm các loại chuyện khiến người ta xấu hổ vô cùng, giờ phút này nàng cũng rất muốn làm như thế với Liễu Tịnh Thanh. Lý Thủ Nhất cảm thấy có thể lý giải, vì đề phòng ngừa tỷ lệ phạm tội, phải nghiêm cấm thanh thiếu niên tiếp xúc với những thứ liên quan hoàng sắc da^ʍ ô, bởi vì giờ phút này Lý Thủ Nhất có du͙© vọиɠ muốn liều lĩnh cưỡng bức Liễu Tịnh Thanh, bởi vì Liễu Tịnh Thanh thực sự quá mê người.

Liễu Tịnh Thanh lại cảm giác được tầm mắt nóng cháy của Lý Thủ Nhất trên người mình, tầm mắt có chút nóng bỏng khiến Liễu Tịnh Thanh nghĩ đến tiếng kêu mềm mại lại ái muội đêm qua Lý Thủ Nhất ở bên tai mình kêu, khiến thân thể Liễu Tịnh Thanh dâng lên một cảm giác nào đó, nhưng cô rất nhanh liền áp xuống cảm giác cơ thể hơi xao động.

"Tôi ăn xong, em làm sao mà gì cũng chưa ăn vậy? Chẳng lẻ em nhìn tôi là no rồi à? Liễu Tịnh Thanh hỏi.

Lý Thủ Nhất đâu có no, rõ ràng là càng đói hơn.

"Em đợi lát nữa từ từ ăn..." Lý Thủ Nhất chột dạ nói, đối với ý niệm mới lóe lên vừa rồi của mình cảm thấy hổ thẹn lại bất an. Nàng lại có ý niệm muốn cưỡng bức Liễu Tịnh Thanh, lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, Lý Thủ Nhất cảm giác mình đã từ biếи ŧɦái lần nữa đọa hóa thành ma quỷ rồi, chỉ sợ có một ngày mình khắc chế không nổi tâm ma, thật sự đối với Liễu Tịnh Thanh làm ra hành vi vượt rào gì đó. Trên thực tế, Lý Thủ Nhất biết chuyện tối hôm qua là đã coi như rất vượt rào rồi, điều này khiến nội tâm của nàng cảm thấy vô cùng thấp thỏm bất an.

"Được rồi, tôi đi làm trước, em ngoan ngoãn ở trong nhà." Liễu Tịnh Thanh lấy khăn giấy lau khóe miệng, thấy sắp đến giờ rồi, xách túi móc ra chìa khóa xe, chuẩn bị ra cửa.

"Ừm" Lý Thủ Nhất ngoan ngoãn gật đầu. Liễu Tịnh Thanh chẳng qua là đi làm mà thôi, Lý Thủ Nhất đã cảm thấy trong lòng mình có loại cảm giác lưu luyến không rời.

Sau khi Liễu Tịnh Thanh rời đi, việc Lý Thủ Nhất làm trước tiên chính là giặt quần áo. Y phục của mình, ngoại trừ quần áσ ɭóŧ, đều là giặt bằng máy, mà quần áo của Liễu Tịnh Thanh, lúc Lý Thủ Nhất có đâỳ đủ thời gian, đều là giặt tay, bởi vì nàng cảm thấy quần áo của Liễu Tịnh Thanh cũng khá là đắt tiền.

Lý Thủ Nhất nhìn hai cái qυầи ɭóŧ ngày hôm qua mình thay ra, lúc giặt đều có chất nhờn trơn trợt, đặc biệt là cái len lén thay lúc nửa đêm hôm qua, trơn trợt cực kỳ. Đó là chứng cớ tối hôm qua làm chuyện xấu lưu lại, khiến Lý Thủ Nhất cảm thấy vô cùng hổ thẹn lại xấu hổ, nàng cảm thấy lần sau tuyệt đối không thể lại làm chuyện như vậy. Giờ phút này Lý Thủ Nhất đang sâu sắc làm phản tỉnh.