Chương 44

"Hôm nay không nấu cơm?" Liễu Tịnh Thanh thấy trên bàn ăn trống không, thuận miệng hỏi.

"Tối nay ăn mì được không?" Lý Thủ Nhất phản ứng vẫn rất nhanh, mặc dù nội tâm của nàng có loại cảm giác chột dạ vì lén lút làm chuyện xấu.

"Được" Liễu Tịnh Thanh gật đầu, cô đối với ăn cơm hay ăn mì đều không có ý kiến. Tài nấu nướng của Lý Thủ Nhất còn tiến bộ rất lớn, từ có thể miễn cưỡng ăn đến bây giờ đã coi như nấu ăn không tệ.

"Vậy em sẽ đi nấu ngay bây giờ." Lý Thủ Nhất vừa nói liền lập tức chạy vào phòng bếp nấu mì.

"Hôm nay em cũng không ra ngoài?" Liễu Tịnh Thanh đi theo Lý Thủ Nhất phòng bếp thuận miệng hỏi. Cô đều sẽ hỏi Lý Thủ Nhất việc thường ngày, tựa hồ biết việc thường ngày của Lý Thủ Nhất mới có thể khiến cô tương đối yên tâm.

"Ừm, hôm nay không ra ngoài." Lý Thủ Nhất nào dám nói với Liễu Tịnh Thanh mình say mê coái loại tiểu thuyết đó say mê cả ngày.

"Vẫn là đọc tiểu thuyết?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

Liễu Tịnh Thanh thấy động tác Lý Thủ Nhất dừng lại một chút, cô cảm thấy Lý Thủ Nhất hình như có chút xíu kỳ quái, ngày hôm qua cũng đã có một chút rồi.

"Ừm, đọc tiểu thuyết." Lý Thủ Nhất hy vọng Liễu Tịnh Thanh đừng tiếp tục hỏi tới nữa, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Đọc tiểu thuyết hai ngày, xem ra em thật thích đọc tiểu thuyết." Lý Thủ Nhất thật ra là một người hướng ngoại, giống như thích đi ra ngoài chơi với bạn học, ngoan ngoãn ở nhà đọc tiểu thuyết hai ngày, dường như si mê tiểu thuyết. Liễu Tịnh Thanh có chút tò mò Lý Thủ Nhất đọc là tiểu thuyết gì mà đọc si mê như vậy.

"Cũng tạm được." Lý Thủ Nhất nói qua loa cho qua chuyện.

"Thể loại gì, có thời gian tôi cũng giở xem thử." Liễu Tịnh Thanh nói.

"Tiểu thuyết ngây thơ như vậy, Tịnh Thanh cũng có hứng thú sao?" Nội tâm Lý Thủ Nhất có chút tan vỡ, nhưng vẫn nhắm mắt nói.

"Không sao, dù sao trước giờ tôi cũng chưa từng đọc." Liễu Tịnh Thanh không thèm để ý nói.

"Chính là mấy cái tiểu thuyết ngôn tình, chính là câu chuyện bá đạo tổng tài và cô bé lọ lem, không có gì đặc biệt." Lý Thủ Nhất có chút chột dạ trả lời, vội vàng đem tiểu thuyết bách hợp mới đọc xong hôm qua đổi thành tiểu thuyết ngôn tình.

"Em thích bá đạo tổng tài?" Liễu Tịnh Thanh vừa nghe quả nhiên liền không có hứng thú gì với tiểu thuyết, nhưng mà Lý Thủ Nhất thích loại dàn cảnh bá đạo tổng tài này, cô vẫn có chút bất ngờ.

"Không có, chính Phương Văn Thanh đưa cho em đọc, tùy tiện đọc thôi." Lý Thủ Nhất nói nửa thật nửa giả.

"Cô ấy có hứng thú với loại tình tiết này, trái lại có chút kỳ quái." Trong ấn tượng của Liễu Tịnh Thanh, Phương Văn Thanh cái loại đó học bá không giống như là sẽ ưa thích loại kịch tình này.

"Ai mà biết được?" Lý Thủ Nhất vội vàng vứt cái hố này cho Phương Văn Thanh.

"Trong này nhiều khói dầu, Tịnh Thanh chờ ở bên ngoài là tốt rồi." Lý Thủ Nhất Chuẩn bị chiên trứng, vội vàng đẩy Liễu Tịnh Thanh ra khỏi phòng bếp, thuận tiện tránh cái đề tài khiến nàng cảm thấy chột dạ này.

Liễu Tịnh Thanh từ phòng bếp đi ra, ở phòng khách tùy tiện tìm một chút, cũng không nhìn thấy tiểu thuyết Lý Thủ Nhất nói. Chẳng lẽ em ấy đọc ở trên lầu, nghe cách Lý Thủ Nhất giải thích lại không giống dáng vẻ rất mê loại tiểu thuyết tình tiết nát vụn đó. Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất vẫn còn ở phòng bếp tiếp tục nấu mì, liền thuận tiện lên lầu xem một chút. Ở chỗ Lý Thủ Nhất thường xuyên hoạt động, cũng không có tìm được bóng dáng tiểu thuyết đâu. Thật là kỳ lạ, nếu là đọc trước đó, không phải hẳn nên thuận tay để xuống, đặt trên bàn hoặc trên giường sao? Chẳng lẽ Lý Thủ Nhất đọc không phải là tiểu thuyết? Không phải tiểu thuyết, ở nhà cả một ngày, rốt cuộc là đang làm gì? Cảm giác Lý Thủ Nhất có bí mật nhỏ của mình, trong lòng Liễu Tịnh Thanh có loại cảm giác mất mác không nói được.

Lúc Liễu Tịnh Thanh từ trên lầu đi xuống, Lý Thủ Nhất đang bưng mì cà chua trứng đi ra.

"Em vẫn thật rất thích ăn trứng gà ha!" Liễu Tịnh Thanh nhìn hai cái trứng chiên trong tô, phát lời cảm thán.

"Tịnh Thanh không thích ăn trứng gà?" Lý Thủ Nhất có chút bận tâm hỏi. Nàng thường xuyên làm món ăn với trứng gà, há chẳng phải là rất không tốt, thường ngày trừ các loại món ăn với trứng gà, những món ăn khác đều quan sát Tịnh Thanh thích mới làm.

"Không phải không thích, chỉ là một lần ăn không nổi hai cái trứng chiên." Liễu Tịnh Thanh đối với trứng gà không có đặc biệt yêu thích, cũng không ghét, lúc này nàng mới phát hiện trong chén Lý Thủ Nhất chỉ có một cái trứng chiên. Chính mình thích ăn, làm sao chỉ để có 1 cái.

"Tịnh Thanh gầy như vậy, lại bận rộn như vậy, nên ăn nhiều một chút mới phải, trứng gà có dinh dưỡng." Lý Thủ Nhất nói đến câu sau xấu hổ cười cười. Được rồi, nàng chính là thích ăn trứng gà.

"Em cũng gầy, đợt trước thi tốt nghiệp cũng rất vất vả." Cô gắp một trái trứng thêm cho Lý Thủ Nhất rồi mới bắt đầu ăn mì.

Lý Thủ Nhất nhìn dáng vẻ Liễu Tịnh Thanh ăn mì, bất giác liền cười, cười có mấy phần si ngốc.

Buổi tối Lý Thủ Nhất tắm rửa trước, tắm xong liền ở trên giường chơi điện thoại di động chờ Liễu Tịnh Thanh tắm xong đi ra. Nàng nhìn Liễu Tịnh Thanh mặc váy ngủ, thường ngày Liễu Tịnh Thanh cũng mặc như vậy, nhưng nàng chưa từng đặc biệt để ý. Nàng biết Liễu Tịnh Thanh đẹp, giờ khắc này cảm thấy còn đẹp hơn thường ngày. Cũng không biết có phải do mới vừa đọc quyển tiểu thuyết mẹ kế và kế nữ kia, đặc biệt có miêu tả cảnh trên giường, nàng nhìn phần da thịt trần lộ bên ngoài của Liễu Tịnh Thanh, cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm, liền không nhịn được suy nghĩ nhiều, bất giác liền thay mặt Liễu Tịnh Thanh vào nhân vật mẹ kế trong tiểu thuyết kia. Nàng thậm chí đại nghịch bất đạo tưởng tượng dáng vẻ Liễu Tịnh Thanh kiều mỵ ở trên giường, tưởng tượng như vậy khiến Lý Thủ Nhất bất giác nuốt nước miếng một cái. Khi nàng ý thức đến mình vậy mà đang ý da^ʍ Liễu Tịnh Thanh, vội vàng chột dạ thu hồi tầm mắt, ở trong lòng tự mắng mình vô số lần, nàng tại sao có thể khinh nhờn Liễu Tịnh Thanh, chị ấy là người mình thích nhất tôn trọng nhất! Thích, cũng có thể là loại đó thích, giống như tình cảm của các nàng trong tiểu thuyết vậy, nhưng rồi nàng lại cảm thấy mình bị điên rồi, tiểu thuyết là tiểu thuyết, thực tế là thực tế, mình tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều.

Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất đang nhìn mình chằm chằm, sau đó ánh mắt đột nhiên có chút lảng tránh, trên mặt biểu tình vui buồn bất chợt. Cô phát hiện Lý Thủ Nhất thật là có chút khác thường, hơn nữa chính là hai ngày nay bắt đầu khác thường, hai ngày nay Lý Thủ Nhất ở nhà rốt cuộc đang làm gì?

Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh đang nhìn mình, cũng không dám nhìn Liễu Tịnh Thanh, sau đó yên lặng để điện thoại di động xuống, trốn vào chăn, làm như liền chuẩn bị ngủ.

Liễu Tịnh Thanh thấy vậy, chắc chắn Lý Thủ Nhất có chút khác thường, dường như còn có chút quan hệ với mình. Liễu Tịnh Thanh dự định yên lặng theo dõi biến đổi, quan sát trước nói sau.

Lý Thủ Nhất có phần không dám ôm cánh tay Liễu Tịnh Thanh ngủ, nhưng mà ngày thường ôm đã quen, nàng không ôm lại ngủ không được. Sau khi trằn trọc hồi lâu, nàng vẫn ôm lấy cánh tay trần của Liễu Tịnh Thanh, rõ ràng hành động cũng y như thường ngày, nhưng về cảm giác, Lý Thủ Nhất lại thấy khác rất nhiều.