Chương 42

Đối với bọn trẻ vừa thi tốt nghiệp mà nói mới thật sự là giải phóng. Nhân duyên của Lý Thủ Nhất không tệ, mỗi ngày đều có người hẹn. Lý Thủ Nhất đi mấy lần liền không muốn đi nữa, chỉ ở trong nhà. Ban ngày Liễu Tịnh Thanh phải đi làm, bây giờ Lý Thủ Nhất hoàn toàn không cần học bài, nhàn rỗi lại nhàm chán, liền lấy tiểu thuyết và truyện tranh của Phương Văn Thanh cho nàng mượn ra, tổng cộng 8 cuốn, 5 cuốn tiểu thuyết và 3 cuốn truyện tranh. Lý Thủ Nhất đối với truyện tranh của Phương Văn Thanh có ám ảnh, nên nàng rút một quyển tiểu thuyết trước.

Lý Thủ Nhất vốn là ôm tâm tính tùy ý, nhưng mà tiểu thuyết, nàng càng đọc càng cảm thấy kỳ quái, đã đọc mấy trang rồi mà sao vẫn không thấy bóng dáng nhân vật nam chính. Bên cạnh Lý Thủ Nhất có mấy bạn học nữ đọc tiểu thuyết ngôn tình, sau đó Lý Thủ Nhất cũng đọc qua hai, ba cuốn. Mô típ tiểu thuyết ngôn tình chính là như vậy, chuyện về bá đạo tổng tài và cô bé lọ lem, nàng cảm thấy ba mô típ của ba nàng lừa gạt phụ nữ còn suất sắc hơn mấy truyện này nhiều, cho nên thường ngày Lý Thủ Nhất cũng không thích đọc lắm.

Sau khi đọc được một phần ba, Lý Thủ Nhất phát hiện, nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết này đều là nữ, hoặc là này là một cuốn tiểu thuyết về hai người phụ nữ yêu nhau. Mặc dù viết theo khuôn sáo cũ rích, thì là câu chuyện của bá đạo tổng tài và cô bé lọ lem phiên bản nữ, nhưng thay đổi giới tính, Lý Thủ Nhất liền cảm thấy không giống nhau, vậy mà xem đến không ngừng lại được. Nàng cảm thấy có lẽ bởi vì xưa giờ nàng không biết, phụ nữ và phụ nữ cũng có thể yêu nhau. Ngay sau đó lại nghĩ, không phải lúc trước Phương Văn Thanh cũng đọc truyện nam nhân và nam nhân sao, cho nên cùng lý lẽ mà suy luận, phụ nữ và phụ nữ cũng tồn tại, nhưng mà thật kỳ lạ, tại sao trước kia mình vẫn không bao giờ suy luận ngược lại chứ?

Khi Lý Thủ Nhất thấy nữ tổng tài hôn cô bé lọ lem, tâm tình Lý Thủ Nhất có chút kích động, mặc dù nàng cũng không biết mình đang kích động cái gì.

Bởi vì Lý Thủ Nhất tương đối ít đọc tiểu thuyết, cho nên đọc tương đối chậm, một quyển đọc liên tục, trừ đi vệ sinh, căn bản không dừng lại, thậm chí cơm trưa cũng lười nấu, cứ thế lấy mấy miếng bánh mì sandwich ăn sáng mà nướng ăn, sau đó tiếp tục đọc.

Lý Thủ Nhất mất cả ngày mới đọc xong cuốn tiểu thuyết. Đọc tiểu thuyết xong rồi, phát hiện đã hơn 5h chiều, vội vàng rửa rau nấu cơm, bởi vì hơn sáu điểm Liễu Tịnh Thanh liền về nhà rồi. Dạo này nếu Liễu Tịnh Thanh không có tiệc xã giao đều sẽ về nhà ăn cơm tối, nếu như không về nhà ăn cơm cũng sẽ báo trước cho Lý Thủ Nhất, cho nên Lý Thủ Nhất nghỉ ở nhà không có chuyện làm thì nhiệm vụ chính là chuẩn bị bữa tối.

Lý Thủ Nhất làm xong cơm quay lại, thấy Liễu Tịnh Thanh mặc y phục công sở, bởi vì đang mùa hè nên Liễu Tịnh Thanh mặc áo sơ mi, nhìn thấy vừa đẹp lại thành thục, khắp người đều lộ ra một cỗ khí tức đặc biệt mê người. Lý Thủ Nhất bỗng nhiên nghĩ đến một từ hôm nay chợt học được, ngự tỷ. Hơn nữa rất có cảm giác thay thế vào tiểu thuyết mình đọc cả ngày hôm nay, ví dụ như thân phận, Liễu Tịnh Thanh là nữ tổng tài bá đạo, mình chính là cô bé lọ lem, nghĩ như vậy, Lý Thủ Nhất không hiểu cảm thấy tim đập rộn lên.

"Bắt đầu từ lúc tôi vào cửa, em vẫn luôn nhìn tôi, trên người tôi có gì không đúng sao? Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Tịnh Thanh xinh đẹp như vậy, tự nhiên sẽ không nhịn được nhìn lâu một lát." Lý Thủ Nhất tỉnh thần lại trả lời, chuyện khen ngợi phụ nữ này, Lý Thủ Nhất có ba nàng lấy mình làm gương dạy dỗ, mưa dầm thấm đất nên Lý Thủ Nhất cũng biết. Nàng có nhân duyên tốt với nữ sinh thì không thể không nói đến kỹ năng này. Hơn nữa Lý Thủ Nhất cảm thấy mình nói không khoa trương chút nào, Liễu Tịnh Thanh vốn chính là xinh đẹp đến khiên cho người ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Là người đều thích nghe lời khen, Liễu Tịnh Thanh nghe vậy bất giác hơi nhếch khóe miệng, cô cảm thấy Lý Thủ Nhất mới thật là xinh đẹp, có lúc ngay cả mình đều có chút ước ao, thanh xuân vô hạn, ngũ quan lại tinh xảo các loại.

"Hôm nay em ở nhà làm gì?" Liễu Tịnh Thanh thuận miệng hỏi, cô mới vừa ngồi vào bàn ăn, Lý Thủ Nhất liền lập tức bới một chén cơm đưa cho cô, Liễu Tịnh Thanh cảm thấy mẹ cô phục vụ cũng không chu đáo như vậy.

"Đọc một cuốn tiểu thuyết." Lý Thủ Nhất trả lời theo sự thật, nàng rất ít nói xạo với Liễu Tịnh Thanh.

"Tiểu thuyết gì vậy?" Liễu Tịnh Thanh đối với Lý Thủ Nhất vốn là có khống chế dục rất mạnh, đối với Lý Thủ Nhất ở nhà làm gì, đọc loại sách gì, cô đều rất muốn biết. Liễu Tịnh Thanh nhìn thoáng mấy món ăn trên bàn, phát hiện Lý Thủ Nhất dường như rất thích ăn trứng, hầu như trong mỗi bữa cơm đều có một món là làm với trứng gà, ví dụ như bữa cơm này có khổ qua trứng chiên, bữa trước là dưa xanh xào trứng, bữa trước nữa là trứng xào cà chua, bữa trước trước nữa là canh trứng rong biển. Cô cũng là lần đầu tiên biết trứng gà có nhiều cách làm như vậy, bây giờ cô đã biết tại sao Lý Thủ Nhất thích ăn cơm chiên trứng, rõ ràng chính là thích ăn trứng gà.

"Thì tiểu thuyết lật xem đại thôi..." Lý Thủ Nhất chẳng biết tại sao, nàng không dám nói cho Liễu Tịnh

Thanh mình đọc là tiểu thuyết gì, sâu trong nội tâm, nàng cảm thấy đây là một bí mật nhỏ không thấy được ánh sáng.

"Em ở nhà không có chuyện làm, đọc tiểu thuyết trái lại là ý kiến hay." So với việc Lý Thủ Nhất theo bạn học đi ra ngoài chơi, Liễu Tịnh Thanh càng muốn Lý Thủ Nhất ở nhà, cô cũng không thích Lý Thủ Nhất quá thân cận với người khác, chẳng qua là cô rất ít biểu lộ ra mà thôi.

"Dạ, mau ăn cơm trước đi." Lý Thủ Nhất vừa nói, trong lòng chẳng biết tại sao có loại cảm giác chột dạ.

Mặc dù thúc giục Liễu Tịnh Thanh ăn, nhưng mà trong lúc ăn cơm, Lý Thủ Nhất lại khắc chế không được, thỉnh thoảng nhìn lén Liễu Tịnh Thanh.