Chương 6

Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên đi đến trước mặt Văn Đế “Phụ hoàng, Diệp tứ cô nương đã đáp nhi thần ứng rồi, thỉnh phụ hoàng tứ hôn cho chúng con.”

Diệp Thiên chớp chớp mắt, không nói gì, trong lòng nói thầm điện hạ thật lợi hại, nàng còn chưa nói tên của mình và trong nhà đứng thứ mấy mà hắn đã biết rõ ràng rồi.

“Được, thánh chỉ tứ hôn sẽ được ban xuống sau.” Văn Đế mỉm cười gật đầu, “Lão tứ đính hôn rồi, cũng coi như là đã trưởng thành.”

Hoàng Hậu cười hiền lành, “Lão tứ đã phong vương khai phủ, nhưng mà vẫn chưa có đất phong.” bà và Văn Đế là phu thê nhiều năm, có thể nói là thập phần hiểu biết, vừa rồi Văn Đế hỏi xuất thân của Diệp tứ cô nương, sau đó vẫn luôn trầm ngâm không nói gì, đoán chừng vẫn có chút kiêng kị, lúc này nhắc tới đất phong của lão tứ, đương nhiên Văn Đế sẽ không ban cho hắn địa phương tốt.

“Đất phong sao?” Văn Đế nghĩ một lúc, “Nếu tuyển Diệp tứ cô nương làm Vương phi, vậy chọn Bồng Diệp làm đất phong đi.”

“Đây là địa phương không tồi, vừa lúc hợp với họ của Diệp tứ cô nương.” Hoàng Hậu nói phụ họa, Bồng Diệp là địa phương hoang vắng, không có gì để sản xuất, xem ra Hoàng Thượng quả nhiên là có chút bất mãn với xuất thân của Diệp tứ cô nương này, rốt cuộc, sự cưng chiều của ông dành cho lão tứ chỉ dừng lại ở mặt ngoài thôi. Tuy nhiên, lão tứ là một hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp nên căn bản không biết Bồng Diệp nằm ở đâu.

Tiêu Ngôn Phong vừa mừng vừa sợ.

Sợ chính là đất phong kiếp trước của hắn không phải Bồng Diệp, mà là một địa phương tốt hơn một chút, lần này phụ hoàng đổi thành Bồng Diệp, có phải ông có chút bất mãn về mình? Sau đó Tiêu Ngôn Phong lập tức minh bạch sự bất đồng trong đó, kiếp trước khi hắn đính hôn với Diệp Thiên, ca ca nàng đã chết, mẫu thân của nàng cũng vì thương tâm quá độ mà chết bệnh, đại phòng chỉ còn lại một nữ hài mồ côi là nàng, tước vị hầu phủ cũng rơi xuống đầu nhị phòng, Vương phi mà hắn cưới chính là một nữ nhân lẻ loi hiu quạnh không hề có trợ lực. Mà hiện tại, ca ca nàng vẫn đang sống rất tốt, lại là thế tử của hầu phủ, nếu hắn có ý đồ mượn nhân mạch của Tế Bình Hầu, qua một thời gian, chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh.

So sánh với gia thế của trắc phi được Khang Vương lựa chọn ngày hôm nay, cái này có tính là gì đâu. Chỉ là, điểm này đã khơi dậy sự cảnh giác cùng bất mãn của phụ hoàng.

Dự Vương rũ đôi mắt xuống, che khuất sự châm chọc trong mắt. Đáng tiếc, phụ hoàng không biết, mặc dù Bồng Diệp là nơi hoang vắng, đất đai chủ yếu là núi rừng, nhưng mấy ngọn núi này lại không phải là không thể sản xuất được gì tại vì sâu trong núi có vài khu mỏ, ngoại trừ quặng sắt, còn có một mỏ vàng, mấy khu mỏ đó không hề có người biết đến, kiếp trước sau khi hắn đăng cơ nhiều năm sau mới vô tình có người phát hiện ra.

Vì thế nói đúng ra Bồng Diệp là địa phương dồi dào nhất Đại Tề. Nếu phụ hoàng biết đất phong mà ông ném cho hắn chính là quặng sắt và mỏ vàng, đoán chừng sẽ tức giận tới mức ngất xỉu, đương nhiên, chắc chắn hắn sẽ không để phụ hoàng biết được thông tin này.

“Điện hạ, ta thích địa phương này, tên thật dễ nghe.” Diệp Thiên lén lút kéo tay áo Tiêu Ngôn Phong, nhẹ giọng nói.

Tiêu Ngôn Phong phục hồi tinh thần, lúc này cũng không phải thời khắc để hắn nghĩ nhiều, hắn mỉm cười, “Nếu thích, chờ có cơ hội, ta dẫn nàng đi xem.” Sau đó, hắn cảm tạ Văn Đế: “Đa tạ phụ hoàng, Vương phi của nhi thần họ Diệp, đất phong này lại có tên Bồng Diệp, vừa nghe liền cảm thấy thập phần cát tường.”

“Các con thích là tốt rồi.” Văn Đế vui tươi hớn hở nói.

Thái Tử và Khang Vương liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự cười nhạo trong mắt nhau, loại địa phương như Bồng Diệp tặng không bọn họ cũng không thèm, không có gì để sản xuất còn phải phí tâm tư đi thống trị, phụ hoàng cũng chỉ có thể lừa gạt được đồ ngốc không biết gì như lão tứ thôi.

……

Kết thúc bách hoa yến, Tam hoàng tử Khang Vương tuyển được trắc phi, Tứ hoàng tử Dự Vương tuyển được chính phi, nhưng vị chính phi này tuổi có chút nhỏ, mới có tám cái xuân xanh.

Dự Vương đi về phía Ngưng Ngọc Cung, gió nhẹ phất qua, vạt áo thường phục thân vương màu đỏ khẽ nhúc nhích, vài cánh hoa dừng trên đầu vai hắn, hắn không thèm để ý, trong lòng hắn đang tính toán nên giải thích như thế nào với mẫu phi về việc này.

Ngưng Ngọc Cung rất lớn, toàn bộ mặt sau của chính điện đều được xây dựng thành hoa viên, bên trong đều là các cây đại thụ tương đối cao lớn, ví dụ như cây đào, cây lê, hải đường, cây mai gì đó, từ cửa chính tiến vào, tuy rằng nhìn không thấy hoa viên phía sau, nhưng lại có thể ngửi được rất nhiều hương hoa. TruyenHD

Dự Vương đứng ở cửa lớn Ngưng Ngọc Cung, ánh mắt dần dần sâu thẳm, tựa như xuyên qua chính điện, nhìn thấy hoa viên phía sau.

Hắn hơi xuất thần một lát, khóe miệng lại mang nét cười nhạt như có như không một lần nữa, nghênh ngang bước vào chính điện.

Ngưng Ngọc Cung là cung điện của Ngọc phi, Ngọc phi là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, Ngưng Ngọc Cung chính là địa phương xa hoa nhất trong hoàng cung.

Hoàng Hậu là người mang danh đoan trang hiền thục, cung điện của bà ngoại trừ những nghi thức bắt buộc của Hoàng Hậu, thì mọi thứ đều rất đơn giản.

Mà Thục phi mẹ đẻ của Nhị hoàng là kiểu người của gia đình, cung điện của bà không quan trọng sự quý giá, chỉ chú ý một điều duy nhất đó là thoải mái, có khi bà tự mình khâu vá gối dựa, cũng có khi tự tay làm rèm che, khiến người ta có một cảm giác ấm áp của gia đình bình thường.

Ngọc phi lại hoàn toàn bất đồng, bà có một cuộc sống hơn người, thích châu báu mỹ lệ, tất cả những vật bài trí trong điện đều đẹp đẽ quý giá, tuy rằng có giá trị xa xỉ, nhưng lại thiếu chút ấm áp.

Mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong lần lượt lướt qua những đồ vật xa hoa lộng lẫy được bày biện trong điện, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng, thích xa hoa? Bất quá là thế nhân hiểu lầm mẫu phi thôi, hay có thể nói là mẫu phi cố ý cho lưu lại cho người ta ấn tượng như vậy.

Bước chân hắn không ngừng, lập tức bước vào thư phòng phía tây, quả nhiên, Ngọc phi đang dựa vào chiếc ghế dài mềm mại bên cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách. Bên ngoài cửa sổ được kết nối với hoa viên phía sau cung điện, Ngọc phi thích nhất là nơi này, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, nắng ấm dạt dào rơi xuống người bà, cùng đi theo ánh mặt trời chính là hương hoa dễ chịu ở hoa viên.

Ngọc phi mặc bộ cung trang yên hà vân cẩm, trên búi tóc phi tiên chính là bộ trâm điểm thúy song loan, bà lười biếng tựa trên ghế dài, thần thái an tường, làn da gần như trong suốt dưới ánh mặt trời. (mấy đoạn mô tả về trang sức đầu tóc mong mọi người thông cảm cho sự thiếu hiểu biết của mình nha TT_TT)

“Mẫu phi.” Tiêu Ngôn Phong trực tiếp đi đến bên ghế dài, ngồi xuống bên người Ngọc phi.

Ngọc phi đặt quyển sách sang một bên, ngồi thẳng thân mình, kéo tay Tiêu Ngôn Phong qua, hờn dỗi nói: “Bên ngoài trời lạnh, con lại ăn mặc đơn bạc như vậy, nhìn xem, tay lạnh hết cả rồi.”

“Còn không phải là muốn tạo niềm vui cho tiểu cô nương, nên mới cố ý ăn mặc đẹp một chút, kết quả, haizz.” Tiêu Ngôn Phong thở dài, đẹp hay không đẹp đoán chừng tiểu nha đầu này căn bản không thèm để ý, ở trong mắt nàng, Dự Vương tuấn mỹ còn không bằng một đầu bếp nữ cao lớn vạm vỡ nhưng biết làm điểm tâm đâu.

Ngọc phi ngay lập tức cảm thấy hứng thú, “Nha, Ngôn Phong nhìn trúng tiểu cô nương nhà nào sao?”

“Đích nữ phủ Tế Bình Hầu, Diệp tứ cô nương.” Tiêu Ngôn Phong cũng không giấu diếm, đem chuyện tuyển phi ngày hôm nay một năm một mười nói một lần, bao gồm cả chiếc khăn đặc chế kia, “Nhi tử chọn nàng là có nguyên nhân, nàng là một tiểu nha đầu rất đáng yêu lại thiện lương, hôm nào con đưa nàng tới, mẫu phi gặp mặt, khẳng định sẽ thích nàng.”

Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc phi có chút đỏ lên, “Là mẫu phi khiến con bị liên lụy.” Nhi tử của bà vốn là một nhân vật có tài năng tuyệt diễm, nhưng lại cố tình thể hiện mình là người ương ngạnh chỉ biết ăn chơi trác táng. Các hoàng tử khác tuyển chính phi, đều là quang minh chính đại mà ngàn chọn vạn tuyển, nhi tử của bà lại phải dùng loại thủ đoạn này, mới có thể lựa chọn chính phi mà hắn muốn.

“Mẫu phi nói gì vậy.” Tiêu Ngôn Phong bỡn cợt cười nói: “Mẫu phi, tiểu nha đầu kia năm nay mới có tám tuổi, nếu mẫu phi muốn được ôm tôn nhi, vậy sẽ phải chờ dài cổ.”

“Mới tám tuổi?” Lực chú ý của Ngọc phi bị di dời ngay tức khắc, vỗ một cái lên tay hắn,

“Con đứa nhỏ này, sao không cố đợi thêm hai năm? Nhỏ như vậy đã định ra việc hôn sự, cha nương nàng khẳng định sẽ cực kỳ luyến tiếc.” bà sống trong hậu cung, cũng không quan tâm đến thế sự bên ngoài, cho nên căn bản không biết Tế Bình Hầu là ai, đương nhiên cũng không biết chuyện Tế Bình Hầu đã mất tích bảy năm.

“Tình huống của nàng không tốt lắm.” Tiêu Ngôn Phong giới thiệu tình hình hiện tại của Tế Bình Hầu phủ cho Ngọc phi nghe, “Nhi tử muốn định ra chuyện hôn sự sớm như vậy, cũng vì muốn tận lực bảo vệ nàng.” Nếu đã trọng sinh, hắn sẽ không bao giờ để nàng trở thành nữ hài tử mồ côi lẻ loi hiu quạnh lần thứ hai, không chỉ có bảo vệ nàng, hắn còn phải bảo vệ người nhà của nàng.

Ngọc Phi tán đồng gật đầu, “Ngôn Phong làm rất đúng, tiểu nha đầu này cũng quá đáng thương, không có cha nương quan tâm, chỉ có một ca ca, thật sự là……” Nói tới đây, nàng hơi có chút ngây người, không có cha nương, chỉ có ca ca, nếu người ca ca này là loại người chỉ biết trục lợi, khả năng sẽ tạo thành bi kịch cả đời cho muội muội.

Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong cũng ảm đạm trong một cái chớp mắt, chắc chắn mẫu phi đang nghĩ đến chính bản thân bà, tiểu nha đầu đáng thương, mẫu phi cũng đáng thương.

Ngọc Phi nhanh chóng phục hồi tinh thần “Cũng không biết bên người tiểu nha đầu có người đáng tin cậy hay không, nếu không, ta ban một ma ma làm việc ổn thỏa bên cạnh qua chăm sóc nàng?” Nếu mẫu thân tiểu nha đầu đã nhiều năm không chưởng quản việc nội trợ, nha hoàn bà tử bên người nàng lại là người của nhị phòng an bài, vậy thì tình cảnh của tiểu nha đầu rất không ổn.

Bà sống trong thâm cung, nhìn quen cảnh ngươi tranh ta đoạt, cho dù đại phòng và nhị phòng là thân huynh đệ, nhưng vì ích lợi vẫn có thể tính kế lẫn nhau, nếu nhị phòng của hầu phủ là người có tâm thuật bất chính, rất có thể sẽ gây bất lợi cho tiểu nha đầu, không nói cái khác, chỉ riêng việc nha hoàn bà tử bên người ngày qua ngày luôn miệng nhắc mãi một điều gì đó, sẽ có khả năng khiến con người và sự việc bị bóp méo.

“Không cần, con đã chọn được người thích hợp.” Tiêu Ngôn Phong hiểu nỗi băn khoăn của mẫu phi, tuy nhiên, hắn đã tự mình chọn được một lão ma ma và một nữ đầu bếp có kinh nghiệm chuẩn bị đưa qua chăm sóc tiểu vương phi của hắn.

Ngọc Phi gật đầu, nếu nhi tử nói đã chọn được người, bà cũng không tiếp tục nhọc lòng. Bà rất tín nhiệm nhi tử, ở trong mắt người khác, nhi tử của bà là một hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh ăn chơi trác táng, chỉ có bà mới biết, nhi tử của bà có bao nhiêu xuất sắc, không nói tới học thức uyên bác, cung mã thành thạo, ngay cả tâm tư thâm trầm, hành sự kín đáo, thì những người khác cũng không thể sánh bằng. Hắn ầm ĩ muốn khai phủ từ sớm, người ngoài đều cho rằng hắn không chịu được sự thúc ép gò bó trong cung, ở bên ngoài tự do tự tại mà ngoạn nhạc, kỳ thật, vương phủ hắn chính là tàng long ngọa hổ, có không ít người tài ba.

Điều khiến bà vui mừng chính là, mặc kệ tâm cơ nhi tử thâm trầm như thế nào, nhưng mọi việc mà hắn làm hắn đều không giấu bà, hắn âm thầm nuôi trồng thế lực, thu nhập nhân tài, đây là bí mật tuyệt đối không thể tiết lộ, nhưng hắn đều lén lút nói cho bà. Bà cũng không trông cậy vào có một ngày nhi tử có thể bước lên đại vị, nhưng cũng không thể quá mức yếu mềm, ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình mới được.

Nghĩ nghĩ, bà lại dặn dò thêm: “Tiểu nha đầu còn nhỏ, nếu con rảnh rỗi hãy đi bồi nàng, chắc chắn nàng sẽ thân cận với con hơn.”

Tiêu Ngôn Phong cười đáp ứng. Với hắn mà nói, cuộc đời này có hai người quan trọng nhất chính là mẫu phi và Thiên Thiên, sống lại một đời, hắn không chỉ muốn bảo vệ Thiên Thiên và người nhà nàng, mà hắn còn muốn bảo vệ mẫu phi và người bà quan tâm nhất.

(Vì nữ chính Diệp Thiên đã xưng là nàng rồi nên Ngọc Phi, hoàng hậu, hay mẹ của nữ chính mình sẽ dùng từ bà hết nhé ☺)