Chương 5

Tiêu Ngôn Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu Diệp Thiên khóc đến rối tinh rối mù, hắn chưa bao giờ gặp qua bộ dạng này của nàng, kiếp trước sau khi nàng gả cho hắn, cho dù gian nan cỡ nào, nàng cũng chưa bao giờ rớt nước mắt, thì ra khi nàng còn nhỏ là bộ dạng này…… thật đáng yêu.

Chung quanh truyền đến tiếng nói nhỏ khe khẽ, Văn Đế cũng không phúc hậu mà nở nụ cười, “Lão tứ, mặc dù là nhân duyên trời định, nhưng tiểu cô nương lại không muốn, làm sao bây giờ?”

Khang Vương cũng nhân cơ hội trêu ghẹo nói: “Tứ đệ, xem đệ khiến tiểu cô nương nhà người ta sợ tới mức khóc nhè kìa, mau chóng dỗ dành nhân gia đi.”

Mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong đảo qua người nhóm quý nữ, hiện trường lập tức yên tĩnh không ít, hắn lại nhìn về phía Hoàng Thượng, nói: “Phụ hoàng đừng nóng vội, do nàng chưa nhận ra chỗ tốt của nhi thần, chờ nhi thần khuyên nhủ nàng, nàng chắc chắn sẽ nguyện ý.”

Nói xong, hắn lôi kéo cánh tay béo mập của Diệp Thiên đi xa vài bước, tới phía sau một cây đại thụ lớn, hắn nhìn trái nhìn phải, tin chắc không ai có thể nhìn thấy bọn họ, hắn mới ngồi xổm xuống dưới, nhìn nàng.

Thấy nàng khóc thút tha thút thít, mắt hạnh lấp lánh nước, lông mi dài ướt dầm dề nước mắt, dính thành mấy nhúm nhỏ, Tiêu Ngôn Phong mềm lòng, móc khăn ra muốn lau nước mắt cho nàng, sau khi cầm khăn trong tay hắn mới phát hiện ra đây là chiếc khăn hắn chuẩn bị riêng cho buổi tuyển phi ngày hôm nay, ngay lập tức hắn cũng cảm thấy ủy khuất, chính mình muốn sớm ngày định xuống danh phận cùng nàng, muốn dung nạp nàng vào dưới cánh chim của mình, danh chính ngôn thuận bảo vệ nàng, kết quả, phí một phen công phu mắt thấy chuẩn bị thành công rồi lại bị tiểu nha đầu này đã không cảm kích thì thôi, lại còn khóc thảm thiết như vậy trước mặt công chúng, giống như đính hôn cùng mình là chuyện xui xẻo không bằng.

“Được rồi, không được khóc!” Tiêu Ngôn Phong xụ mặt.

Diệp Thiên tức khắc bị hắn dọa sợ, tiếng khóc mắc kẹt trong cổ họng, Tiêu Ngôn Phong mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng lại nấc lên một tiếng.

Nhìn nàng nước mắt lưng tròng, Tiêu Ngôn Phong không kìm nén được suy nghĩ, cảm giác như mình đang khi dễ tiểu hài tử. Hắn thuần thục móc chiếc khăn tay từ trong tay áo nàng ra, lau nước mắt cho nàng, cố gắng thả nhẹ khiến cho thanh âm của mình nghe vào cực kỳ dịu dàng, hắn hỏi: “Nàng nói một chút, vì sao không muốn đính hôn với ta, nếu nói có lý, ta sẽ buông tha cho nàng.”

Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, chờ đợi mà nhìn hắn.

Tiêu Ngôn Phong nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của nàng, giúp nàng giảm bớt cảm giác khó chịu khi nấc cụt, con ngươi đen như mực nhìn nàng như muốn cổ vũ.

Diệp Thiên thấy hắn lúc này thật ôn nhu, lá gan nàng lớn hơn một ít, “Ta không muốn xuất giá.”

Một tiểu nha đầu tám tuổi nghiêm trang nói rằng nàng không muốn xuất giá, Tiêu Ngôn Phong có chút buồn cười, kiên nhẫn hỏi: “Cô nương lớn lên đều phải lập gia đình, vì sao nàng lại không muốn?”

“Thành thân xong sẽ phải sống ở nhà của ngài,” Diệp Thiên nhấp nhấp cánh môi phấn hồng “Nhưng mà, ta không muốn rời khỏi mẫu thân cùng ca ca. Ta, ta biết lớn lên là phải rời khỏi, nhưng mà, ta...ta ta không muốn hiện tại đã phải rời đi.”

Thì ra là luyến tiếc người nhà, trong lòng Tiêu Ngôn Phong dễ chịu hơn một chút, “ Ta cũng chưa nói sẽ thành thân ngay bây giờ, hiện tại chúng ta chỉ đính hôn, nàng không cần sống trong vương phủ của ta, sau khi chúng ta đính hôn rồi, nàng vẫn sống tại nhà của nàng, ở bên cạnh mẫu thân cùng ca ca nàng.”

“Thật sự?!” Diệp Thiên không dám tin tưởng mà nhìn hắn, đối với việc thành thân này nàng không hề hiểu biết, còn tưởng rằng chỉ cần việc hôn nhân được định ra sẽ phải xuất giá ngay lập tức.

“Thật sự.” Tiêu Ngôn Phong thập phần khẳng định gật đầu.

Diệp Thiên yên tâm hơn một chút, nước mắt ngừng rơi, ngay cả nấc cụt cũng ngừng, cả người được thả lỏng, nghiêng đầu nghĩ chuyện này, móng vuốt nhỏ bụ bẫm không tự giác kéo tay áo Tiêu Ngôn Phong.

Tiêu Ngôn Phong nhìn thường phục thân vương màu đỏ của mình trong móng vuốt bụ bẫm của nàng, trong lòng có chút ngứa, ngón tay lén lút dò xét qua, nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay mềm mại phấn phấn nộn nộn của nàng, trong lòng hắn rất vừa lòng, ngón tay thon dài chậm rãi bao vây bàn tay béo kia, nắm trong lòng bàn tay.

Diệp Thiên hồn nhiên không phát giác ra, nàng đang tự hỏi một chuyện rất quan trọng, “Ta nghe nói, thành thân là lệnh của cha nương……”

“Đó là cách nói dân gian.” Tiêu Ngôn Phong lập tức lĩnh hội ý tứ của nàng “Có Hoàng Thượng tứ hôn, chính là càng hữu ích hơn bất cứ mệnh lệnh nào của cha nương.”

Diệp Thiên có chút chần chờ, mẫu thân và ca ca đều chưa biết, mà mình lại đính hôn cùng người khác, không tốt lắm đâu……

Tiêu Ngôn Phong không ngừng cố gắng, “Nếu là Thiên Thiên nguyện ý, ta sẽ đưa một đầu bếp nữ tới cho Thiên Thiên, nàng kia biết làm đủ loại điểm tâm, điểm tâm màu xanh lục nàng vừa ăn kia, nàng ta cũng biết làm.” Trong vương phủ của hắn có đầu bếp nữ chuyên làm điểm tâm, nghe nói tay nghề không tồi, tuy nhiên ngày thường hắn không thích điểm tâm ngọt, đưa cho nàng thật ra rất đúng lúc, ngay cả loại điểm tâm màu xanh lục kia, cho dù đầu bếp nữ không biết làm thì nàng cũng có thể học.

Diệp Thiên không tự giác nuốt ngụm nước miếng. Nàng không suy nghĩ tới việc vì sao Dự Vương điện hạ lại biết nàng thích ăn điểm tâm màu xanh lục, nàng đang suy nghĩ đến một việc quan trọng khác “Nhưng mà, trong viện của ta không có phòng bếp nhỏ.” Thật ra trong viện mẫu thân có một cái, nhưng ở đó chủ yếu làm tổ yến, cháo cùng nấu thuốc cho mẫu thân. Đồ ăn của nàng đều do phòng bếp lớn trong phủ đưa lại đây, trong viện có một cái bệ bếp nho nhỏ, nhưng nó dùng để đun nước tắm cho nàng, đoán chừng sẽ không làm được mấy món điểm tâm phức tạp.

Việc nhỏ này sao có thể làm khó được Dự Vương điện hạ kiêu ngạo ương ngạnh, hắn giương mày lên, “Ta tặng đầu bếp nữ cho Thiên Thiên, trong viện Thiên Thiên tự nhiên sẽ có phòng bếp nhỏ.” Nếu là người hầu phủ thật sự không có ánh mắt như vậy, hắn sẽ không ngại tự mình tới cửa dạy dỗ các nàng.

Tâm nhỏ của Diệp Thiên động đậy không thôi, nàng đã phảng phất nhìn thấy, trên chiếc bàn gỗ lớn trong phòng mình bày biện đủ các loại điểm tâm, nàng nếm thử từng loại một lần, một bên nhấm nháp một bên cho lời bình, mà nữ đầu bếp lại rất nguyện ý dựa theo ý kiến của nàng để sửa đổi, tiếp theo, điểm tâm của nàng càng ngày càng hợp khẩu vị, đây chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời!

Nàng đang nghĩ đến thời khắc tốt đẹp khi được ăn các loại điểm tâm, Tiêu Ngôn Phong thấy nàng không nói gì, còn tưởng rằng mình không đả động được nàng, nghĩ nghĩ, hắn tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói một câu.

Diệp Thiên lập tức sợ ngây người, nàng không dám tin tưởng mà nhìn Tiêu Ngôn Phong, không chỉ có mắt hạnh mở thật lớn, mà ngay cả miệng nhỏ cũng mở ra, lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài nói, là, là sự thật?”

Tiêu Ngôn Phong gật đầu, lại cẩn thận mà dặn dò nàng: “Chuyện này phải bảo mật, không thể nói cho bất luận kẻ nào.”

“Mẫu thân cùng ca ca, cũng không thể nói sao?” Diệp Thiên nóng lòng nhìn Tiêu Ngôn Phong, nàng rất muốn nói cho mẫu thân cùng ca ca nha.

Đáng tiếc, Tiêu Ngôn Phong kiên định lắc đầu, “Không thể, nói ra sẽ không linh.” Mắt thấy ánh mắt tiểu nha đầu dần ảm đạm, hắn lại mềm lòng, an ủi nói: “Chờ tới thời điểm, bọn họ tự nhiên sẽ biết.”

Diệp Thiên suy nghĩ, đúng vậy, đến một ngày kia, mẫu thân và ca ca tự nhiên sẽ biết. Nàng ngước mắt nhìn Tiêu Ngôn Phong, nghiêm túc nói: “Điện hạ, cảm ơn ngài.”

Nàng vừa mới khóc xong, đôi mắt hạnh phá lệ trong suốt lung linh, Tiêu Ngôn Phong nhìn thấy thân ảnh của chính mình trong con ngươi đen bóng của nàng, trong lòng đột nhiên rất thỏa mãn, hắn nhéo nhéo trong lòng bàn tay bụ bẫm của nàng, “Vậy Thiên Thiên có nguyện ý làm tiểu vương phi của ta hay không?”

“Nguyện ý.” Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu, “Điện hạ, ta nguyện ý.”

Tiêu Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo gương mặt bánh bao tròn trịa của nàng, “Ngoan.” Ngay sau đó, hắn cởi bỏ búi tóc nhỏ bị lộn xộn của nàng, nửa mái tóc lập tức rũ xuống dưới.

Diệp Thiên khó hiểu nhìn hắn.

Ngón tay thon dài của Tiêu Ngôn Phong xuyên qua mái tóc nàng, nhanh chóng giúp nàng búi tóc một lần nữa.

……

Tiêu Ngôn Phong ở phía sau cây đại thụ dỗ dành tiểu vương phi của mình, Văn Đế nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nghĩ một lát rồi nói, “Đó là đích nữ của Tế Bình Hầu phủ.”

Tế Bình Hầu đã chết bảy năm rồi? Trong lòng Văn Đế an tâm một chút, còn tưởng rằng lão tứ lại có ý tưởng gì, thì ra là thật sự hồ nháo. Nói như vậy xuất thân của tiểu nha đầu này không tính là quá tốt, tuy nhiên, Tế Bình Hầu còn có một đứa con trai, là bào huynh của tiểu nha đầu này, Tế Bình Hầu cũng còn chút nhân mạch……

Văn Đế âm thầm suy nghĩ, Thái Tử nhìn thoáng qua nhóm quý nữ.

Nhóm quý nữ đang sôi nổi chúc mừng Diệp Phù. Đương nhiên các nàng cũng không thật lòng muốn chúc mừng người khác, chỉ là bọn họ thấy Diệp Phù Diệp Dung và tiểu nha đầu được lựa chọn kia cũng không thân mật, người quen thuộc nhìn một chút liền biết các nàng là người của hai phòng, chúc mừng Diệp Phù Diệp Dung, là cố ý dẫm lên nỗi đau của các nàng thôi, đặc biệt là Diệp Dung, sự ghen ghét phẫn hận khiến cho cả khuôn mặt nàng đều muốn biến hình vặn vẹo, lại cố tình không thể mở miệng mắng chửi người, đành phải dùng sức cắn chặt khớp hàm, nhóm quý nữ rất là thưởng thức biểu tình này của nàng.

Trong lòng Diệp Phù cũng không thoải mái, nàng tỉ mỉ trang điểm chải chuốt, vốn muốn kết bạn với mấy nữ tử có xuất thân hiển quý, không nghĩ tới những người này căn bản không thèm để nàng vào mắt, mặc dù không mở miệng đuổi người, nhưng chỉ dăm ba câu đã xa lánh nàng ra khỏi chủ đề nói chuyện. Đến nỗi mấy nam nhân tôn quý nhất Đại Tề ngồi bên kia, nàng cũng không dám nghĩ đến, tuy nhiên, Diệp Thiên lại không biết dẫm phải vận cứt chó gì, thế nhưng lại được Dự Vương điện hạ tuấn mỹ bắn trúng, nàng còn nhỏ như vậy, biết đính hôn là cái gì sao? Người tỉ mỉ chuẩn bị thì cái gì cũng không có, người ngây thơ mờ mịt lại vớt được một cái tiện nghi lớn, chuyện này quá không công bằng rồi!

Rốt cuộc đang ở bên ngoài, phải giữ gìn thể diện cho hầu phủ, cho dù trong lòng Diệp Phù không cao hứng như thế nào, nàng vẫn nỗ lực trưng ra một gương mặt tươi cười, khách sáo cùng nhóm quý nữ.

Dường như có một ánh mắt mang theo nhiệt độ dừng trên người mình, trong lòng Diệp Phù nhảy dựng, nơi này không có mấy nam nhân. Nàng một bên nói chuyện cùng nhóm quý nữ, một bên nhìn qua chỗ ngồi tôn qúy kia, thế nhưng lại đối diện với ánh mắt của Thái Tử!

Diệp Phù vừa mừng vừa sợ, nàng lén lút hít sâu mấy hơi, bình phục trái tim đang đập loạn nhịp, lần thứ hai nhìn về phía Thái Tử, lại thấy hắn cúi đầu, như thể ánh mắt mới vừa rời khỏi từ trên người mình.

Có khả năng này sao? Thái Tử cảm thấy hứng thú với mình? Ánh mắt của Thái Tử đảo qua mọi người, hay là hắn muốn nhìn mình? Mặc dù không chắc chắn, nhưng tâm Diệp Phù cũng kìm nén không được mà nhảy nhót lên, nếu có thể trở thành người bên cạnh Thái Tử, một vị trí Dự Vương phi thì có là gì đâu, rốt cuộc, Thái Tử là trữ quân, Dự Vương chỉ là hoàng tử, Dự Vương gặp Thái Tử còn phải hành lễ, chờ tương lai Thái Tử bước lên đại vị, Dự Vương còn phải cúi đầu xưng thần.

Diệp Phù đang miên man suy nghĩ, liền thấy cách đó không xa hai người kia đã trở lại.

Dự Vương điện hạ tuấn mỹ vô song đang nắm bàn tay béo mập của Diệp Thiên, khóe miệng mang theo một nét cười nhạt, vừa thấy là biết đã khuyên bảo thành công.