Chương 42

Tác giả: Giản Diệc Dung

Dự Vương bế Diệp Thiên lên, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế tử đàn bên người.

Dự Vương cầm bàn tay bụ bẫm của Diệp Thiên, chậm rãi mở miệng nói: “Bảy năm trước, hầu gia bị người ám sát ngã xuống vách núi, may mà rớt xuống sông. Hầu gia không chết mà bị hôn mê bất tỉnh, sau đó được sứ thần của Nữ La Quốc cứu. Lúc ấy, sứ thần Nữ La Quốc đi thăm thú Đại Tề, trên đường về nước sứ thần ngẫu nhiên có cơ hội gặp qua hầu gia, biết ông ấy là Hộ Bộ Thị Lang của Đại Tề liền cứu hầu gia lên thuyền. Vốn dĩ sứ thần chờ hầu gia tỉnh lại sẽ thả ông về Đại Tề, không nghĩ tới, hầu gia bị thương rất nặng, không chỉ có chân bị gẫy không có cách nào hành tẩu, mà người vẫn luôn hôn mê, đầu óc không hề thanh tỉnh.”

“Cái gì? Ông ấy, ông ấy không thanh tỉnh?” giọng nói của La thị phát run, khó khăn lắm mới biết ông còn sống, chẳng lẽ ông vẫn chưa thanh tỉnh? Không nhớ rõ mình, cũng không nhớ rõ nhi tử và nữ nhi?

Dự Vương gật đầu, “Khi hầu gia rơi xuống nước, có lẽ là vì rơi từ chỗ cao xuống, lực va chạm với nước quá lớn khiến cho phần đầu bị va đập. Vị sứ thần kia thấy hầu gia trọng thương ý thức không rõ, lại nảy sinh ác ý, nhân cơ hội đưa hầu gia trở về Nữ La Quốc.”

“Vì sao người đó muốn đưa phụ thân đi?” Diệp Thiên nghi hoặc khó hiểu mà nhìn Dự Vương, nếu sứ thần kia biết phụ thân là Hộ Bộ Thị Lang, cho dù không tự mình đưa phụ thân trở về, cũng nên thả phụ thân ở trạm dịch mới đúng chứ.

“Bởi vì hầu gia là người có tài hoa, nữ hoàng Nữ La Quốc vẫn luôn nỗ lực chiêu hiền nạp sĩ, người giống như hầu gia, đúng lúc đáp ứng nhu cầu cấp bách của nàng.” Dự Vương giải thích xong, tiếp tục nói: “Hầu gia bị đưa tới Nữ La Quốc, nữ hoàng phái thái y cao minh nhất trong cung trị liệu và tỉ mỉ chăm sóc, lúc này hầu gia mới chậm rãi tốt lên, người cũng trở nên tỉnh táo. Vị sứ thần kia nói dối rằng mình không biết hầu gia mới đưa ông trở về. Vô luận như thế nào, Nữ La Quốc có ân cứu mạng đối với hầu gia, nữ hoàng yêu cầu hầu gia ở lại Nữ La Quốc ba năm, không cần làm quan, nhưng lấy thân phận khách nhân bày mưu tính kế cho Hộ Bộ. Đối phương muốn hầu gia báo đáp ơn cứu mạng, hầu gia cũng không phải người vong ân phụ nghĩa nên liền đáp ứng. Trong ba năm qua, ông viết rất nhiều thư tín gửi về đại tề, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.”

“Chúng ta chưa bao giờ nhận được thư ông ấy gửi!” La thị vừa mừng vừa giận, mừng vì rốt cuộc vết thương của hầu gia cũng tốt lên, giận vì không biết là ai đã ngăn cản thư của hầu gia.

Dự Vương nói: “Bởi vì nữ hoàng cho người hủy bỏ thư tín của hầu gia, những bức thư đó chưa từng rời khỏi Nữ La quốc.”

Mày kiếm Diệp Lệ nhăn lại, “Trừ bỏ thư tín, kỳ hạn ba năm cũng qua lâu rồi, vì sao phụ thân vẫn chưa trở về?” Chẳng lẽ nữ hoàng bội ước?

“Bởi vì nữ hoàng không chịu thả người.” Dự Vương thở dài, “Tuy rằng hầu gia không trực tiếp chấp chưởng Hộ Bộ, nhưng ông lại là người bày mưu tính kế, khiến cho quốc khố của Nữ La Quốc ngày càng đẫy đà, nữ hoàng thật sự luyến tiếc thả hầu gia rời đi, cho nên, thời điểm hầu gia khăng khăng chào từ biệt, nữ hoàng liền …… Giam lỏng.”

“Nữ hoàng quá xấu rồi!” Diệp Thiên phẫn hận siết chặt nắm tay nhỏ “Một hai phải giữ phụ thân lại nơi đó, nàng cũng quá xấu xa rồi!” Quốc khố của nàng đã đẫy đà, nhưng lại làm hại một nhà mình không được đoàn tụ, lại nói tiếp, thời điểm nàng một tuổi phụ thân đã rời đi, đến bây giờ ngay cả phụ thân trông như thế nào nàng cũng không biết.

Dự Vương xoa xoa đầu nhỏ của nàng “Hầu gia cũng thử chạy trốn nhiều lần, nhưng chưa lần nào thành công. May mắn thay, nữ hoàng kính trọng ông ấy, hy vọng ông có thể hồi tâm chuyển ý nên chỉ giam lỏng không cho ông rời đi chứ không làm tổn thương ông.”

“Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?” La thị và Diệp Lệ đều chờ đợi mà nhìn Dự Vương, hắn đáp ứng đem hầu gia cứu trở về, chắc hẳn đã có sắp xếp.

“Hiện tại chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu chúng ta đi đòi người, nữ hoàng hoàn toàn có thể nói là hầu gia tự mình muốn ở lại. Đến lúc đó không cho chúng ta gặp hầu gia hoặc dùng chút thủ đoạn bỉ ổi khiến thần chí hầu gia không rõ, vậy mọi chuyện sẽ hỏng hết. Không chừng đã không đòi được người còn khiến trên lưng hầu gia gánh tội danh phản quốc.” Dự Vương trịnh trọng mà nhìn hai người, “Cho nên, ta đã sắp xếp người trộm đưa hầu gia trở về. Bọn họ đã tiếp xúc được với hầu gia, hầu gia cũng muốn rời đi, nội ứng ngoại hợp, hẳn là không khó làm. Chỉ cần hầu gia trở về Đại Tề, dùng lý do gì để thoái thác, vậy thì hoàn toàn phải nghe theo chúng ta.”

Hắn tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu hầu gia thù hận Nữ La Quốc, có thể nói sứ thần Nữ La Quốc mạnh mẽ đưa ông đi giam cầm bảy năm, thật vất vả mới thoát ra được. Lý do thoái thác này đủ để khiến cho hai nước giao chiến, nữ hoàng vẫn luôn chú trọng việc nghỉ ngơi lấy lại sức, khai chiến tuyệt đối không phải kết quả nàng muốn. Hoặc hầu gia cũng có thể nói mình bị trọng thương mất trí nhớ, sau khi nhớ lại, nữ hoàng rất rộng lượng mà thả ông ấy ra. Nếu dùng lý do thoái thác này, nữ hoàng vì muốn tiếp tục lui tới cùng Đại Tề, nhất định sẽ cực lực phối hợp.”

“Nữ hoàng đáng giận như thế, chúng ta nên giáo huấn nàng mới phải! Đến lúc đó hai nước giao chiến, ta muốn đích lên chiến trường gϊếŧ địch!” Diệp Lệ tức giận nói.

Dự Vương lắc đầu, thở dài: “A Lệ, hai nước giao chiến, khổ nhất là lê dân bá tánh. Đến lúc đó, dân chúng lầm than, đói khổ lạnh lẽo, mẫu thân đầu bạc hy vọng nhi tử bình an trở về, hài tử tuổi nhỏ chờ đợi phụ thân, phụ nhân ngày đêm lo lắng cho sự an nguy của trượng phu. A lệ đã từng nghe câu thơ, ‘ thương thay xương chất bờ Vô Định, mà vẫn người trong mộng gối xuân ’ (*) chưa, ngẫm lại những tướng sĩ chôn vùi xương cốt nơi biên cương, không biết đã khiến bao nhiêu người đau lòng, đáng thương bọn họ vĩnh viễn không đợi được.”

(*): đó là 2 câu thơ trong bài thơ Lũng Tây hành kỳ 2, có nghĩa là: “Đáng thương cho những bộ xương bên bờ sông Vô Định,Vẫn còn là người trong mộng của chốn khuê phòng”

Diệp Lệ ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đó, hắn nghĩ tới tối hôm qua thời điểm hắn cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết, khi đó ý niệm duy nhất trong lòng chính là mẫu thân và muội muội biết tin mình bị người gϊếŧ chết, không biết sẽ thương tâm tới mức nào, không còn mình, tương lai mẫu thân và muội muội không biết sẽ gian nan tới mức nào. Hắn có chút mờ mịt, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ bị nước láng giềng khi dễ vũ nhục, cũng phải nuốt nhục chịu đựng?”

“Không, ta nói nếu có thể tránh xảy ra chiến tranh thì phải tận lực tránh, nhưng tôn nghiêm của quốc gia lại không thể mặc người giẫm đạp. Ví dụ như nói nước láng giềng xâm phạm vùng biên cương của chúng ta, quấy rầy con dân chúng ta, đương nhiên chúng ta phải hung hăng phản kích trở về.” Dự Vương cười nhìn Diệp Lệ “A Lệ cần phải luyện tập võ nghệ, học giỏi binh pháp, có lẽ một ngày nào đó sẽ dùng tới.”

Vừa nghe Dự Vương nói như vậy, hào khí trong lòng Diệp Lệ lại trướng lên, không sai, học giỏi võ nghệ binh pháp, cho dù khai chiến với Nữ La Quốc, hắn cũng có thể bảo vệ quốc gia.

Dự Vương nhìn La thị, thấy bà còn có chút lo lắng, an ủi nói: “Người của ta đã liên hệ được với hầu gia, bắt đầu sắp xếp bố cục, tính toán con đường thuận tiện để trở về, đoán chừng sang năm hầu gia có thể trở lại.

Nữ La Quốc đường xá xa xôi, bọn họ lại phải chạy trốn dưới con mắt giám thị của nữ hoàng, nói vậy chuyện cũng không dễ dàng, sang năm có thể trở về là tốt lắm rồi, La thị cảm kích nói: “Đa tạ Vương gia.” Nếu không có Dự Vương, một nhà bọn họ còn không biết phải tới khi nào mới có thể đoàn tụ.

Dự Vương cười nói: “Nhạc mẫu quá khách khí, nhạc phụ gặp nạn, tiểu tế nên tận lực.” Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay mũm mĩm trong tay. Tưởng tượng đến một đời này của tiểu vương phi không phải nữ tử mồ côi, nàngcó phụ có mẫu có ca ca, trong lòng hắn liền thập phần sung sướиɠ.

Biết được tin tức chính xác của hầu gia, La thị và Diệp Lệ vừa vui sướиɠ vừa kích động, mà người nào đó trong Tế Bình Hầu phủ lại đang cực kỳ bi thảm.

Thọ An Đường

Lão thái thái nhìn chằm chằm vào tam lão gia Diệp Thừa Xương “Nhị ca con xảy ra chuyện, con cũng không thể mặc kệ, không phải nhạc phụ con là thủ hạ đắc lực của Thụy Vương sao, cứu một người từ Hình Bộ ra ngoài, chắc hẳn không phải việc khó đi?”

“Nhị ca là bào huynh của con, sao con có thể mặc kệ.” Diệp Thừa Xương âm thầm thở dài, phe Thái Tử có Thái Tử cùng Tam hoàng tử Khang Vương, Thụy Vương lại chỉ có một mình, nếu ông đi cứu nhị ca, liền tương đương với việc đối nghịch cùng Dự Vương. Vậy Thụy Vương sẽ trở thành địch nhân của ba vị hoàng tử, đoán chừng Thụy Vương sẽ không có ngu ngốc đến tình trạng này. Thụy Vương tha không giúp đỡ Dự Vương đẩy nhị ca vào con đường chết đã là chuyện không tồi rồi, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép thủ hạ đi cứu nhị ca của ông.

“Vậy con mau chóng làm gì đi.” Lão thái thái bất mãn lên tiếng, bà đã sớm nhìn Mai thị không vừa mắt, nếu không phải xem ở chức vụ của phụ thân Mai thị, sao bà có thể chịu đựng đến bây giờ, hiện tại đúng lúc cần tới người này.

Diệp Thừa Xương bất đắc dĩ nhéo nhéo ấn đường, nói có lệ: “Con sẽ đi tìm nhạc phụ thương lượng. Tuy nhiên, tốt nhất chúng ta nên có sự tiếp cận từ nhiều hướng, Phù nhi có thể đi tìm Thái Tử hỗ trợ.” Lão thái thái không gạt ông chuyện Diệp Phù và Thái Tử, đối với chuyện này ông cũng không phản đối. Ai biết tương lai giữa Thái Tử và Thụy Vương người nào có thể thắng. Nếu Thụy Vương thắng đương nhiên rất tốt, nhạc phụ có công phụ tá, ông cũng có thể vớt được chút chỗ tốt, nhưng nếu Thái Tử đăng cơ, khẳng định sẽ không tha cho nhạc phụ, mà hắn cũng sẽ chịu liên lụy. Vì thế Phù nhi có thể lọt vào mắt xánh của Thái Tử lại là một chuyện khác. Ông là tam thúc của Phù nhi, là huynh đệ đồng bào của phụ thân Phù nhi, nên nếu Thái Tử đăng cơ, ông vẫn có thể vớt được chỗ tốt.

Lão thái thái gật đầu, “Con nói rất đúng, tác động từ nhiều phía, mặc kệ là biện pháp gì đều phải thử một lần, ta sẽ bảo Phù nhi đi tìm Thái Tử.” Không chỉ có như thế, bên phía đại phòng cũng phải bỏ chút công sức. La thị không dễ chơi, nhưng Diệp Thiên còn nhỏ vẫn có thể dỗ dành. Lấy sự yêu thương của La thị và Diệp Lệ đối với Diệp Thiên, nếu nàng khóc lóc làm loạn muốn Diệp Lệ rút đơn kiện, không chừng Diệp Lệ có thể đáp ứng.

Diệp Thiên theo mẫu thân và ca ca trở lại hầu phủ, vừa mới dùng xong ngọ thiện thì Diệp Chi liền tới cửa hỏi thăm.

“Sao nhị tỷ tỷ lại tới đây, mời ngồi.” Diệp Thiên đứng dậy tiếp đón, ba tỷ muội của nhị phòng đã rất lâu rồi không tới tìm nàng, mọi người đều tới thời điểm thỉnh an lão thái thái mới gặp mặt.

Diệp Chi cười nói: “Đã lâu không tới thăm tứ muội muội, ta tới đây nhìn xem.” Nàng bị lão thái thái phái tới, Diệp Phù có nhiệm vụ khác, tính tình Diệp Dung nóng nảy, lại có quan hệ xấu với Diệp Thiên, tới cũng chỉ cãi nhau, nên lão thái thái mới phái nàng tới đây. Đương nhiên, nàng cam tâm tình nguyện tới nơi này. Bởi vì không có Tề thị cũng không sao, dù sao Tề thị cũng không phải mẫu thân thân sinh của nàng, chỉ là mẹ cả thôi, nhưng nếu ngay cả phụ thân cũng không còn, vậy ngày tháng sau này của nàng không biết sẽ gian nan tới mức nào. Vốn dĩ nàng chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, hiện giờ lại không có phụ thân che chở, vừa nghĩ liền thấy thảm đạm.

“Nhị tỷ tỷ đã dùng ngọ thiện chưa?” Diệp Thiên bảo Bạch Trân rót trà cho Diệp Chi.

“Dùng rồi.” Diệp Chi nâng ly trà, nhấp một ngụm, khuôn mặt nhỏ lộ ra một biểu cảm cực kỳ hâm mộ. Trước kia trà nơi này của Diệp Thiên không được tốt như vậy, xem ra La thị đứng dậy nắm quyền một lần nữa, đãi ngộ của Diệp Thiên cũng như nước lên thì thuyền lên, nàng ngước mắt nhìn mọi thứ trong phòng, quả nhiên, dụng cụ và đồ vật trang trí trong phòng đều được thay đổi.

Bạch Trân đứng một bên hầu hạ, Phùng ma ma tay chân nhẹ nhàng tiến vào nhà chính cùng Lục Phỉ lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng. Nhị lão gia thuê đạo tặc ám sát thế tử bị áp giải đi Hình Bộ, cô nương nhị phòng đến đây khẳng định không có chuyện gì tốt, bà muốn nghe chút, bọn họ định lừa gạt tiểu vương phi như thế nào.

Diệp Chi buông chén trà, nói “Tứ muội muội, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng ta thực sự rất bất an. Tỷ nghĩ chuyện này nhất định là hiểu lầm, phụ thân tỷ là nhị thúc của đại ca, sao ông ấy có thể thuê người đi ám sát đại ca được.”

Diệp Thiên không lên tiếng, nàng tín nhiệm Dự Vương cùng ca ca, nếu bọn họ nói nhị thúc làm thì chính là nhị thúc làm.

“Tứ muội muội, Hình Bộ cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nghe nói bên trong còn có rất nhiều chuột đó. Phụ thân tỷ cái gì cũng chưa làm đã bị đại ca tống vào đại lao, chờ đến khi chân tướng rõ ràng, đại ca khẳng định sẽ áy náy, cho nên hiện tại đại ca hãy rút đơn kiện đi.” Diệp Chi muốn cầm tay Diệp Thiên, Diệp Thiên lại vừa vặn cầm lấy chén trà, tránh khỏi tay Diệp Chi.

“Nhị tỷ tỷ sai rồi, nhị thúc cũng không phải bị ca ca tống vào đại lao.” Diệp Thiên đã nghe ca ca nói về quá sự tình điều tra “Ca ca chỉ nói là có người ám sát huynh ấy và đưa những người xấu đó vào Hình Bộ, huynh ấy không hề cáo trạng nhị thúc. Là quan viên Hình Bộ tra khảo đám người đó, cho rằng nhị thúc có hiềm nghi nên mới đưa người vào đại lao, chuyện này chẳng có quan hệ gì với ca ca cả.”

Phùng ma ma nghe thấy lời nàng nói chỉ muốn đứng dậy reo hò. Nhìn tiểu vương phi nhà chúng ta xem, tuổi nhỏ như vậy đã nói chuyện trật tự rõ ràng, thật lợi hại!

Khóe miệng Diệp Chi giật giật “Nếu đại ca không cáo trạng phụ thân tỷ, vậy muội bảo đại ca đi nói một tiếng với Hình Bộ, nói phụ thân tỷ không liên quan đến việc này, bảo Hình Bộ thả phụ thân tỷ ra đi.”

Diệp Thiên lắc đầu, “Có liên quan hay không, phải trải qua quá trình điều tra mới biết được.”

Diệp Thiên thật đúng là dầu muối không ăn! Diệp Chi cắn răng, “Tứ muội muội, phụ thân tỷ là trong sạch vô tội, dù sao sớm muộn gì ông ấy cũng được thả, tại sao không để ông ấy về nhà sớm một chút?”

“Nếu ông ấy trong sạch vô tội, Hình Bộ chỉ cần hỏi rõ ràng, tự nhiên sẽ thả người trở về, Nhị tỷ tỷ đừng nóng vội, an tâm chờ là được rôi.” Diệp Thiên rất nghiêm túc nói lời an ủi.

Diệp Chi hạ quyết tâm, tự nhéo một cái thật mạnh lên đùi mình, nước mắt liền đong đầy khóe mắt “Tứ muội muội, nếu Hình Bộ dùng hình thẩm vấn người thì sao, thân thể phụ thân không tốt sao có thể chịu nổi. Mẫu thân đã bị nhốt lại, muội nhẫn tâm nhìn Nhị tỷ tỷ ngay cả phụ thân cũng không có sao?”

Diệp Chi làm bộ muốn khóc, lần này ngược lại Diệp Thiên không nói lời an an ủi, khuôn mặt nhỏ tròn trịa nghiêm mặt nói: “Mẫu thân tỷ chỉ ở trong tiểu viện sao chép kinh Phật, tu thân dưỡng tính, thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng mẫu thân của muội lại bị người độc hại nằm trên giường không dậy nổi, nếu không phải nhờ Phùng ma ma phát hiện ra, đến bây giờ người vẫn không thể đứng dậy đâu. Phụ thân tỷ bị bắt vào Hình Bộ, chỉ cần trong sạch vô tội sẽ được thả ra, phụ thân muội lại…… Đến nay không thấy bóng dáng. Ca ca của tỷ bình yên vô sự, còn ca ca của muội lại bị người ám sát, thiếu chút nữa liền bỏ mạng. Nhị tỷ tỷ, tỷ nghĩ sao?”

“Này ——” Diệp Chi á khẩu không trả lời được.

Lục Phỉ suýt nữa vỗ tay cho tiểu thư nhà mình, Phùng ma ma cũng mang ý cười đầy mặt. Xem ra bà đã lo lắng vô ích rồi, tiểu vương phi thông minh như vậy sẽ không bị người lừa gạt.

Bạch Trân khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Chi một cái, ngày thường thấy nhị tiểu thư cụp mi rũ mắt, nàng còn tưởng rằng ít ra cũng là người tử tế. Không nghĩ tới người của nhị phòng đúng là mỗi người đều không biết xấu hổ, thiếu chút nữa hại tánh mạng thế tử gia nhà mình, còn không biết xấu hổ đến nơi này của tiểu thư, muốn dỗ dành tiểu thư bảo thế tử đi rút đơn kiện. Tiểu thư nhà nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng người lại không hồ đồ.