Chương 41

Tác giả: Giản Diệc Dung

Nghe Diệp Lệ nói muốn báo quan. Dự Vương gật đầu, “Cũng tốt, lần này trong tay chúng ta có nhân chứng, có thể báo quan. Việc này không nên chậm trễ, ta và huynh cùng đi Hình Bộ.” Gặp phải trận ám sát lớn như vậy, người chết đầy đất, không thể nói rằng về nhà ngủ đến ngày mai mới chậm rì rì mà đi báo quan.

Hai người không cưỡi ngựa, mà cùng nhau ngồi xe ngựa, Diệp Lệ cũng vừa lúc nghỉ một chút. Dự Vương lại thống nhất lý do thoái thác cùng Diệp Lệ một phen. Không thể nói mình đã sớm biết kế hoạch bố trí của Diệp Thừa Hoành và đám đạo tặc. Đành phải nói rằng thị vệ vương phủ thấy Diệp Lệ vội vã cưỡi ngựa rời đi, giống như có chuyện gì khẩn cấp. Dự Vương không yên tâm liền phái thị vệ vương phủ đuổi theo.

Người trực đêm ở Hình Bộ người nghe nói thế tử Tế Bình Hầu bị ám sát, Dự Vương điện hạ đi báo án cùng liền sợ tới mức tè ra quần, vội vàng gọi chủ sự trong nha môn Hình Bộ từ trong ổ chăn dậy.

Chủ sự Hình Bộ nghe Diệp Lệ nói mình bị ám sát và có bắt được người sống, thị vệ Dự Vương phủ đang canh giữ ở nơi đó thì vội vàng chuẩn bị người ngựa đi đến sơn cốc tại núi Bạch Tước. Đợi đến khi đưa được hết tất cả người chết và người sống trở về, đồng thời áp giải tên nông dân đã dùng ngọc bội lừa Diệp Lệ đến núi Bạch Tước về Hình Bộ, trời cũng gần sáng.

Vì có lý do thoái thác của Dự Vương và Diệp Lệ, bọn họ cũng không biết người hạ độc thủ phía sau màn là Diệp Thừa Hoành. Cho nên ấn theo luật pháp, đầu tiên sẽ thẩm vấn những người còn sống. Những tên lâu la đó mắt thấy đám đồng bạn bị Diệp Lệ gϊếŧ chết, chính mình cũng thiếu chút nữa mất mạng dưới lưỡi kiếm của Diệp Lệ, đã sớm bị dọa mất mật. Vì thế còn chưa kịp sử dụng những biện pháp tra khảo, bọn chúng đã khai ra Diệp Thừa Hoành.

Lúc này trời cũng sáng rõ, quan viên Hình Bộ đều có mặt. Hình Bộ Thượng Thư cùng tả hữu thị lang vừa nghe nói Dự Vương tới báo án, không nói hai lời liền trực tiếp phái người áp giải Diệp Thừa Hoành vào đại lao. Chuẩn bị chính thức lập án thẩm tra xử lí.

Tế Bình Hầu phủ ngay lập tức bùng nổ.

Diệp Thừa Hoành bị bắt với tội danh là bị nghi ngờ có liên quan đến vụ thuê người ám sát thế tử Tế Bình Hầu. Vì thế chuyện Diệp Lệ gặp nạn cũng không thể giấu được.

Diệp Lệ từ Hình Bộ trở lại Tế Bình Hầu phủ, còn chưa kịp đi tới nhị môn đã nghe thấy thanh âm vừa mừng vừa sợ của muội muội: “Ca ca!” Hắn ngước mắt nhìn lại, Diệp Thiên chạy như bay về phía hắn, chiếc chuông vàng nhỏ trên búi tóc leng keng rung động.

Trong mắt Diệp Lệ lộ ra ý cười dịu dành, ông trời có mắt và hắn lại được trở về bên cạnh muội muội. Hắn cong lưng, vươn hai tay, chuẩn bị sẵn sàng đón muội muội bổ nhào vào trong ngực.

Diệp Thiên lại không bổ nhào vào lòng ca ca như bình thường. Nàng chạy đến trước mặt Diệp Lệ liền kịp thời dừng bước. Đôi mắt hạnh nhanh chóng tràn ngập một tầng hơi nước, miệng nhỏ phấn hồng dùng sức mím chặt. Cuối cùng vẫn không nhịn được, từng giọt nước mắt theo gương mặt trắng nõn lăn xuống, khi mở miệng nói chuyện cũng mang theo tiếng khóc nức nở: “Ca ca bị thương, ca ca, huynh có đau không?”

Trách không được vì sao nàng không nhào vào lòng hắn, thì ra là lo lắng vết thương của mình. Diệp Lệ cười ha ha, duỗi tay ôm nàng lên “Thiên Thiên đừng lo lắng, ca ca chỉ bị một chút vết thương nhẹ thôi, qua mấy hôm thì tốt rồi.” Hắn chỉ bị một số vết thương ngoài da, không thương tổn đến gân cốt, tối hôm qua Lộc y chính bôi thuốc cho hắn, đến bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì.

“Ca ca.” Diệp Thiên vòng cánh tay ôm lấy cổ Diệp Lệ “Ca ca, tối hôm qua có phải rất nguy hiểm hay không? Những người xấu đó rất hung dữ sao?”

“Không có gì, những người đó không lợi hại, ca ca chỉ dùng một chiêu là có thể đánh ngã bọn họ.” Diệp Lệ không muốn dọa sợ muội muội, hắn ôm nàng vừa đi vừa an ủi. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy hình bóng mẫu thân đang nôn nóng đi qua đi lại. Đúng lúc La thị cũng chú ý tới Diệp Lệ, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức nổi lên ánh nước.

Diệp Lệ buông muội muội xuống, nắm tay nàng bước vào nhị môn, “Nương, nhi tử bất hiếu, khiến nương lo lắng.”

“Không sao là tốt rồi.” La thị đánh giá nhi tử từ trên xuống dưới một lần, thấy bộ y phục hắn đang mặc hiển nhiên không phải bộ y phục hắn mặc khi rời nhà. Từ cổ tay áo còn có thể nhìn thấy mảnh vải trắng băng vết thương trên cánh tay. Tâm La thị khẽ động, tối hôm qua Dự Vương phái người tới nói Diệp Lệ không trở lại, bà đã có chút lo lắng, vốn định sáng nay bào Thiên Thiên qua đó nhìn xem, không nghĩ tới Diệp Thừa Hoành lại bị bắt. Tưởng tượng đến cảnh tượng nguy hiểm nhi tử phải trải qua, bà liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Diệp Thừa Hoành cùng lão thái thái hại hầu gia, hại bà bảy năm không thể đứng dậy, hiện tại lại tới hại nhi tử của bà.

“Chúng ta vào phòng rồi nói.” La thị mang theo nhi tử và nữ nhi trở về Tư Xa Đường.

Diệp Lệ thuật lại sự tình đã trải qua một lần, chưa nói tới tình huống nguy hiểm thế nào, chỉ nói Dự Vương biết Diệp Thừa Hoành thuê sát thủ từ trước, sau đó phái thị vệ đến thu thập đám người đó. Hắn lấy khối ngọc bội từ trong lòng ra đưa cho La thị, “Nương, người xem, đây là ngọc bội năm đó con đưa cho phụ thân, thời điểm phụ thân xảy ra chuyện vẫn luôn mang bên người.”

La thị tiếp nhận khối ngọc bội, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống, bà hít một hơi thật sâu “Không sai, đây là ngọc bội của phụ thân con. Nếu ngọc bội này ở trong tay bọn họ, vậy chuyện phụ thân con bị mất tích, tất nhiên có quan hệ với bọn họ. Có lẽ bọn chúng hại phụ thân con ngã xuống vách núi trước, sau đó cướp lấy khối ngọc bội này, tính toán dùng nó tiếp tục hại chúng ta.”

Diệp Thiên nghiêm túc lắng nghe lời ca ca và mẫu thân nói, ngón tay tròn tròn sờ chữ “Lệ” khắc trên khối ngọc bội, kỳ quái hỏi: “Nếu phụ thân rơi xuống vách núi, mẫu thân cũng không tìm được, vậy tại sao bọn họ biết phụ thân vẫn chưa chết?” Dự Vương biết cũng đó thôi, rốt cuộc ở trong lòng nàng, Dự Vương cực kỳ lợi hại, người của nhị phòng làm sao mà biết được?

Lời nàng nói có chút kỳ quái kèm theo một loại mơ hồ không thích hợp. Trong lòng La thị và Diệp Lệ đều nghĩ về câu nói ấy mấy lần, sắc mặt hai người đồng thời đại biến. La thị túm lấy một cánh tay nàng, Diệp Lệ túm lấy cánh tay còn lại của nàng.

Diệp Thiên bị mẫu thân và ca ca làm hoảng sợ, “Sao, sao thế?”

Bàn tay Diệp Lệ có chút run, La thị miễn cưỡng mới giữ được gương mặt tươi cười, dịu dàng hỏi: “Thiên Thiên, phụ thân con không chết sao?”

Diệp Thiên vừa định gật đầu, đầu nhỏ đang gật được một nửa, đột nhiên nhớ tới mình từng đáp ứng Dự Vương sẽ không nói, vội vàng đổi thành lắc đầu, đôi mắt nho đen chớp chớp hai cái “Con cũng không biết.”

Không nói tới đầu nhỏ của nàng vừa gật được một nửa, chỉ riêng câu “Không biết” này cũng mang một vấn đề lớn. Bởi vì ở Tế Bình Hầu phủ, kỳ thật tất cả mọi người đều nhận định rằng hầu gia đã chết, Diệp Lệ chăm sóc muội muội từ nhỏ cũng nói như vậy cho nàng. Nếu nàng thật sự cái gì cũng không biết, khẳng định sẽ nói “Phụ thân đã chết” chứ không phải “Không biết”.

La thị và Diệp Lệ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự ngạc nhiên, vui vẻ, kích động cùng không dám tin tưởng……

Hai người đồng thời nghĩ tới Dự Vương, cũng nghĩ tới thời điểm Dự Vương lừa Thiên Thiên làm Vương phi đã đáp ứng nàng một điều kiện. Lúc ấy, Thiên Thiên nói “Một điều kiện cực kỳ tốt”……

La thị đột nhiên đứng dậy, Diệp Lệ cũng đứng dậy theo, Diệp Thiên nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái, La thị nói: “Dự Vương cứu mạng Lệ nhi, chúng ta nên đi cảm tạ hắn.” Hầu gia còn sống hay không, bà nhất định phải tự mình đi hỏi cho rõ ràng.

Diệp Lệ nặng nề gật đầu, “Không sai, phải cảm tạ hắn thật tốt mới được, nương, chúng ta mau đi thôi.” Hắn gấp không chờ nổi mà muốn biết tin tức của phụ thân.

Diệp Thiên một tay bị mẫu thân nắm, một tay bị ca ca nắm, mờ mịt mà đi theo hai người ra cửa.

Dự Vương lăn lộn cả đêm ở hình bộ cùng Diệp Lệ, mới vừa ngủ bù được một giấc liền nghe nói Diệp Lệ lại tới nữa. Hắn mỉm cười ra đón “A Lệ bị thương, lại cả đêm không ngủ, sao không nghỉ ngơi thêm một lát? Di, nhạc mẫu cũng tới? Thiên Thiên cũng tới?”

Đón ba người vào nhà, Khang công công thấy bộ dáng bọn họ giống như có chuyện muốn nói, rất có nhãn lực mà cho nhóm tiểu nội thị lui xuống, ngay cả chính hắn cũng thối lui ra canh giữ bên ngoài cửa.

“Đa tạ Vương gia ra tay cứu mạng Lệ nhi.” La thị thi lễ, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Có phải vương gia biết tin tức về hầu gia hay không?”

Dự Vương hơi nhướn mày, đôi mắt phượng đen như mực nhìn về phía Diệp Thiên, thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, hắn liền biết tiểu nha đầu không cố ý để lộ bí mật. Trước mặt mẫu thân và ca ca mình nàng không có tâm phòng bị, nên có khả năng không cẩn thận nói lỡ miệng.

Diệp Lệ cũng hành lễ thật sâu “Nếu Vương gia biết tin tức của phụ thân, xin hãy vui lòng cho ta biết sự thật”

Diệp Thiên nhìn mẫu thân, lại nhìn xem ca ca, cuối cùng đôi mắt nho đen nhìn về phía Dự Vương, chớp hai cái một cách vô tội Nàng không biết vì sao mẫu thân và ca ca lại đột nhiên đến hỏi Dự Vương vấn đề này, không phải nàng nói nha.

“Thiên Thiên, tới đây.” Dự Vương thấy tiểu nha đầu nhìn mình chằm chằm, hắn vươn tay về phía nàng.

Diệp Thiên chạy đến bên người Dự Vương, ôm cổ hắn, tiến sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngôn ca ca, ta không nói, không biết vì sao mẫu thân và ca ca lại biết.”

“Không sao.” Dự Vương khẽ cười một tiếng, hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng. Hôm qua Diệp Lệ bị người dùng tin tức của phụ thân lừa, trở về khẳng định sẽ nói cho La thị và Thiên Thiên. Trong quá trình này Thiên Thiên không cẩn thận nói lỡ miệng, điều này cũng rất bình thường.

La thị và Diệp Lệ thấy bảo bối nhà mình thì thầm thân mật cùng Dự Vương.Tuy nhiên lúc này bọn họ không rảnh để ý điều ấy, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là hầu gia còn sống hay không.

Dự Vương trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: “Tế Bình Hầu xác thật còn sống.” Nếu nhạc mẫu và đại cữu đã đến hỏi tận mặt mặt, hắn nói không biết thì đây không phải là dấu diếm mà là gạt người. Hắn không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong mắt hai người.

Hầu gia không chết! La thị dùng khăn che miệng, sợ bản thân bật khóc thành tiếng. Diệp Lệ mở to mắt, kích động hỏi: “Vậy hiện tại ông ấy đang ở nơi nào?” Nếu phụ thân còn sống, vì sao bảy năm qua không trở lại? Chẳng lẽ ông đã quên thê tử, nhi tử, nữ nhi của ông rồi sao?

“Chuyện này không dễ xử lý, nếu bị người có tâm bẻ cong sự thật và lợi dụng, giải quyết không tốt chính là tội phản quốc.” Dự Vương liếc mắt nhìn Diệp Lệ một cái, hắn không lo lắng về La thị, rốt cuộc bà cũng là người trải đời,tâm cơ thâm trầm, suy nghĩ cũng chu đáo. Người hắn lo lắng chính là Diệp Lệ quá mức xúc động, sẽ làm hỏng bố cục mình mất công xây dựng lâu nay. “Muốn ta nói tin tức của hầu gia, A Lệ phải đáp ứng ta: cho dù như thế nào cũng tuyệt đối không được đi tìm ông ấy. Ta cũng đáp ứng A Lệ, chắc chắn sẽ đưa hầu gia trở về.”

“Phản quốc? Phụ thân không ở Đại Tề?” sau khi kinh ngạc xong, Diệp Lệ lập tức hiểu nỗi băn khoăn của Dự Vương. Phụ thân chính là Hộ Bộ Thị Lang của Đại Tề, nếu chạy tới quốc gia khác, không làm quan thì tốt, nhưng nếu đã làm quan, vậy thì chuyện này khó có thể nói rõ được. “Phụ thân ông ấy…… Có nguy hiểm hay không?”

“Tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu A Lệ tới tìm, vậy thì không nhất định.” Hắn đang bố trí kế hoạch đưa tế Bình Hầu trở về, nếu Diệp Lệ không quan tâm mà chạy tới, vậy sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tới lúc đó có thể đưa Tế Bình Hầu trở về hay không, hắn thật sự không nắm chắc.

“Được, ta đáp ứng ngài, không đi tìm ông ấy.” Trải qua thời gian tiếp xúc lâu như vậy, Diệp Lệ đã cực kỳ tín nhiệm Dự Vương, biết rõ hắn không phải hoàng tử ăn chơi trác táng, thế lực ngầm cũng không hề vô hại giống như vẻ ngoài. Nếu Dự Vương nói sẽ đưa phụ thân trở về, hắn nguyện ý chờ.