Chương 39

Tác giả: Giản Diệc Dung

Sang ngày kế tiếp, quả nhiên lão thái thái phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bà thanh đạm một chút.

La thị biết tin, trầm ngâm một lát, sau đó phân phó phòng bếp vài câu.

Bữa trưa, đồ ăn đưa đến trong phòng lão thái thái quả nhiên thập phần thanh đạm, rau xanh luộc, cải trắng luộc, đậu phụ luộc…… Lão thái thái ăn quen mấy đồ dầu mỡ rồi, đối diện với một bàn bàn đầy rau xanh đậu phụ này một miếng cũng nuốt không trôi. Lão thái thái cho người mang hết xuống và phân phó phòng bếp làm lại một phần thức ăn nhưng dùng thật ít dầu mỡ.

Lão thái thái vừa lên tiếng, phòng bếp liền tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà hoàn thành một mâm thức ăn mới. Gà xào nấm, thịt kho tàu ……

Lần này thoạt nhìn có vẻ vui mắt hơn nhiều, lão thái thái vừa lòng gắp một đũa thức ăn đưa vào trong miệng thưởng thức. Vừa nhai được vài cái đôi lông mày lập tức nhíu lại, thiếu dầu, muối cũng ít, nhạt như nước ốc. Ăn vài miếng, lão thái thái liền buông đũa, đã yêu cầu nhà bếp làm lại một lần rồi, lão thái thái cũng ngượng ngùng mở miệng lần nữa.

Lão thái thái không biết, đây đều là La thị cố ý an bài, kỳ thật cho dù thiếu dầu thiếu muối thì đầu bếp cũng có thể làm ra mỹ vị.Tuy nhiên La thị lại cố ý phân phó phòng bếp làm thức ăn thật khó ăn, cộng thêm cơm canh từ trước đến giờ của lão thái thái đều sử dụng một lượng mỡ heo rất lớn. Vì thế lão thái thái không có cách nào thích ứng cũng như không hề cảm thấy ngon miệng như trước.

Ma ma hầu hạ lão thái thái gọi tiểu nha hoàn tiến vào thu dọn đồ ăn xuống dưới, tiểu nha hoàn đáng tiếc mà nhìn một bàn đồ ăn giống như vẫn chưa hề bị động đũa, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt đánh giá lão thái thái một cái.

Lão thái thái dùng cơm không ngon miệng, tâm tình không tốt, bà trầm mặt xuống quát “Nhìn cái gì?! Ngươi cũng cảm thấy ta béo đúng không?”

Tiểu nha hoàn sợ tới mức quỳ sụp xuống đất “Không không không, nô tỳ cảm thấy, cảm thấy ngài như vậy rất vừa vặn, rất giống Phật Tổ, Quan Âm.”

“Cái gì Phật Tổ Quan Âm?” Lão thái thái nhíu mày, nha hoàn này sao lại ngây ngốc như vậy?

“Nô tỳ, thời điểm nô tỳ đi thắp hương trong miếu, thấy tượng Phật Tổ và tượng Quan Âm trong miếu đều phúc hậu tường hòa, không hề gầy khô, lúc ấy nô tỳ liền nghĩ, chỉ có những người mang phúc khí lớn mới có diện mạo như vậy.” Tiểu nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất dập đầu, “Nô tỳ, nô tỳ cảm thấy, lão thái thái đặc biệt giống Phật Bà Quan Âm.”

Trong lòng lão thái thái như nở hoa. Khi con người đang muốn làm một chuyện mà người khác không muốn mình làm, người đó sẽ vô thức đưa ra lý do để tự bào chữa cho bản thân mình, huống chi tiểu nha hoàn này lại nói bà giống Quan Âm, nói bà mang phúc khí lớn. Trên thực tế, Phật Tổ Quan Âm xác thật không có ai mang thân hình khô gầy, tất cả đều tròn trịa phúc hậu, càng đừng nói tới phật Di Lặc thường xuyên nở nụ cười. Lão thái thái ngay lập tức cảm thấy bản thân mình một chút cũng không hề mập. Bà quyết định sẽ không bao giờ ăn mấy món luộc nhạt nhẽo đó nữa.

“Được rồi, đứng lên đi.” Lão thái thái liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn một cái, lại sai người thưởng cho nàng một thỏi bạc lớn, “Ngươi là người thật thành, cầm lấy đi chơi đi.”

Vì thế, bữa cơm thanh đạm của lão thái thái chỉ duy trì được trong một buổi trưa, đến bữa tối lại khôi phục về chế độ cũ. Cảm nhận được hương vị thơm ngon ngào ngạt của đồ ăn, lão thái thái cảm thấy nếu tiếp tục ăn rau xanh đậu phụ chắc chắn bà sẽ không qua được, ăn những thứ đó chỉ khiến bản thân thiệt thòi mà thôi.

La thị nghe tin tức phòng bếp báo cáo thì hơi mỉm cười, không sao, cho dù kết quả có hơi chậm, nhưng bà có thể chờ được.

……

Diệp Lệ mang theo một gã sai vặt, xuyên qua phố tây phồn hoa náo nhiệt, bỗng chốc ngửi thấy hương vị của món gà nướng giòn, đáy lòng chợt động, muội muội rất thích món gà này, tuy nhiên người xếp hàng lại quá nhiều. Diệp Lệ thấy sắc trời còn sớm, liền bảo gã sai vặt đi xếp hàng, hắn đứng trong con hẻm râm mát chờ đợi.

Một người nông dân trông có vẻ khá trung thực đi vào hẻm nhỏ, không hiểu sao người này cứ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào Diệp Lệ.

Đôi mày kiếm của Diệp Lệ nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua. Chắc hẳn người này mới vừa vào thành đi, không hiểu phép lịch sự. Nếu gặp phải người ngang ngược mà ông lại dám nhìn chằm chằm người ta như vậy, khẳng định sẽ bị ăn đánh. Diệp Lệ không muốn làm khó xử người này, nhưng hắn cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.

Người nọ hơi cổ rụt một chút nhưng vẫn không thu hồi tầm mắt, mà ngược lại đi về phía Diệp Lệ “Ngài, vị này…… Gia, nghe người bên cạnh nói ngài là thế tử, không biết ngài có phải thế tử Tế Bình Hầu phủ không?”

Diệp Lệ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ người này tới tìm mình, Diệp Lệ gật đầu, “Là ta, ngươi có việc gì sao?”

“Ai u, cuối cùng cũng tìm được người!” Người nọ mang bộ dáng vui vẻ, sờ soạng trên người một phen, lấy ra một khối ngọc bội thoạt nhìn có vẻ rất bình thường ra đưa cho Diệp Lệ, “Ngài biết thứ này sao?”

Trong một cái chớp mắt, sắc mặt Diệp Lệ liền đại biến, ngọc bội này hắn biết! Đây là ngọc bội hắn đưa cho phụ thân!

Năm đó phụ thân nhậm chức Hộ Bộ Thị Lang, thời điểm bận rộn thường xuyên tá túc tại Hộ Bộ, mấy ngày cũng không về nhà. Hắn dùng chút bạc nhỏ tích cóp được mua một khối ngọc bội, còn khắc một chữ “Lệ” xiêu xiêu vẹo vẹo lên đó đưa cho phụ thân, nói rằng “Mang theo khối ngọc bội này tương đương với nhi tử ở cạnh ngài”, Chất lượng của ngọc bội kia không tốt lắm, chữ hắn khắc cũng rất khó nhìn, nhưng phụ thân lại rất thích. Khối ngọc bội này chưa bao giờ rời khỏi người ông, cho tới ngày ông mất tích.

“Ngươi lấy khối ngọc bội này ở đâu?” Diệp Lệ nắm ngọc bội trong tay, kích động hỏi. Đây là ngọc bội trên người phụ thân, chẳng lẽ phụ thân còn sống, là phụ thân bảo người này tới tìm hắn?

“Ngài biết khối ngọc bội này? Vậy ta đã tìm đúng người rồi!” Người nọ vỗ đùi, “Ai u, ta nói với ngài, bảy năm trước, thôn chúng ta đón một tiên sinh tới dạy học. Ông ấy không nhớ rõ mình là ai nên liền dừng chân tại thôn chúng ta dạy học kiếm sống qua ngày. Mấy hôm trước sau khi trải qua một cơn sốt nặng, ông ấy đột nhiên nhớ tới mình là ai, còn nói mình là Tế Bình Hầu, một hai bắt ta mang theo khối ngọc bội này tới tìm thế tử Tế Bình Hầu phủ, nói, nói ngài là con ông ấy, trước khi chết ông ấy muốn gặp lại nhi tử của mình một lần. Ai u, nhìn thấy ông ấy bệnh sắp chết cực kỳ đáng thương, ta liền đáp ứng ——”

“Thôn của ngươi ở đâu?!” Tâm tình của Diệp Lệ thay đổi rất nhanh, vừa nghe thấy phụ thân còn sống hắn liền cao hứng tới mức muốn lộn nhào mấy cái. Nhưng sau đó lại nghe thấy phụ thân bị bệnh sắp chết, hắn chỉ hận mình không có đôi cánh để bay qua đó ngay lập tức. Làm gì còn tâm tư nghe người nọ dong dài.

Người nọ đang nói chuyện hăng say tới mức nước miếng văng khắp nơi, lại bị Diệp Lệ quát một tiếng, hoảng sợ, co rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Thôn chúng ta nằm dưới chân núi Bạch Tước, tên Tước Lạc thôn.”

Diệp Lệ nghe người nọ nói xong, xoay người lên ngựa, phóng ngựa phi như bay.

Người nọ vừa nhìn thân ảnh Diệp Lệ biến mất liền nở nụ cười hắc hắc, đang định xoay người rời đi thì trên đầu giống như bị ai đánh một gậy, thân mình mềm mại ngã thẳng xuống đất. Ngay sau đó có người vác hắn ta lên ném vào trong xe ngựa.

Diệp Lệ không biết Tước Lạc thôn ở đâu, nhưng hắn biết núi Bạch Tước. Dọc theo đường chính đi lên năm mươi dặm, quẹo vào đường nhỏ, xuyên qua một đoạn sơn cốc hẹp dài, sau đó đi thêm mười mấy dặm liền đến.

Diệp Lệ phi ngựa nhanh như bay, một góc áo gấm màu lam bay phật phật trong gió, lướt qua vành tai hắn để lại mấy tiếng “Hô hô”. Đôi mắt hắn híp lại, tập trung nhìn vào con đường nhỏ phía trước. Sắc trời dần dần tối đen, nếu không phải bởi vì tập võ nên thị lực tốt thì hắn tuyệt đối không có cách nào chạy nhanh như vậy.

Dù vậy, khi tiến vào địa phận sơn cốc hắn cũng không thể không thả chậm tốc độc. Khắp nơi trong sơn cốc đều là đá cục, nếu không cẩn thận khiến ngựa bị thương, tốc độ của hắn sẽ càng chậm hơn nữa.

Trong lòng Diệp Lệ nóng như lửa đốt, vừa cưỡi ngựa vừa cẩn thận né tránh đá cục trên mặt đất. Đột nhiên, lông tơ trên cổ hắn dựng đứng lên, một cảm giác sởn tóc gáy khiến cổ họng hắn thít chặt, tựa hồ như có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang tới gần.

Là cái gì? Diệp Lệ ghìm ngựa, ngưng thần lắng nghe, dường như là tiếng đá va chạm vách núi phát ra âm thanh nặng nề. Diệp Lệ bỗng nhiên phản ứng lại, hắn không kịp lo cho ngựa cũng không kịp nhìn kỹ, thân mình trực tiếp nhảy từ trên lưng ngựa ra ngoài, giống hệt như một chiếc mũi tên rời cung bắn thẳng về phía trước.

Trong nháy mắt sau khi hắn bay khỏi lưng ngựa, một chiếc móc sắt cũng rơi xuống lưng ngựa, vì vậy nếu vừa rồi hắn không kịp thời nhảy ra ngoài thì chiếc móc sắt này cũng sẽ kéo hắn ra ngoài. Diệp Lệ không quay đầu lại nhìn, tất nhiên cũng không phát hiện ra chiếc móc sắt đó. Hắn nhanh chóng di chuyển rời khỏi nơi này, đến khi cảm giác không còn nguy hiểm mới ngừng lại.

Có rất nhiều tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống đúng nơi hắn vừa dừng lại. Đáng thương nhất chính là con ngựa bị đá đè chết, cái chết cực kỳ thê thảm, máu và ruột chảy đầy đất.

Nhiều đá lớn nặng nề, lại vừa vặn rơi xuống đúng nơi hắn đứng, điều này không phải trùng hợp, mà do con người tác động vào mới đúng. Tâm tình nóng bỏng của Diệp Lệ bình tĩnh lại, có người sử dụng tin tức phụ thân còn sống cố ý dụ hắn tới đây. Nếu hắn không chết, chắc chắn đối phương sẽ còn có hậu chiêu. Bàn tay Diệp Lệ nắm chặt chuôi kiếm, ngón cái đẩy vỏ kiếm lộ ra một lưỡi dao sắc bén như tuyết. May mắn, hắn không phải thư sinh văn nhược, hôm nay mặc kệ là ai muốn ám toán mình, hắn cũng muốn mở một đường máu.

Trong bóng đêm xuất hiện khoảng hơn hai mươi bóng người, “Bang, bang, bang” kẻ cầm đầu nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: “Tiểu huynh đệ thân thủ không tồi, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Người bên cạnh kẻ xướng người hoạ “Đại ca, đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc thân thủ tốt cũng vô dụng, hôm nay hắn chắc chắn không thể rời khỏi sơn cốc Đoạn Hồn này rồi.”

Diệp Lệ đếm nhân số cuả đối phương, nhẩm tính tỷ lệ dành phần thắng của mình “Là ai phái các ngươi tới?”

“Ha hả.” Người cầm đầu lắc đầu, “Tuy rằng dù sao ngươi cũng phải chết, nói cho ngươi cũng không sao, nhưng nhận nhận tiền tài của người thay người diệt trừ tai họa, chúng ta cũng có quy củ của chúng ta, cho nên không thể nói.”

Diệp Lệ rút kiếm khỏi vỏ “Vậy ít nói nhảm, có lá gan liền tới đây!”

“Rất khí phách!” người cầm đầu kia khá dong dài, “Tiểu huynh đệ đã từng gϊếŧ người chưa?”

Ánh sáng trong mắt Diệp Lệ trở nên lạnh lùng “Chưa từng gϊếŧ người thì sao, đúng lúc bắt ngươi làm người thứ nhất!”

“Vậy thử xem đi.” Người cầm đầu lười biếng vung tay lên, “Các huynh đệ, đồng loạt xông lên.”

Hai mươi mấy người vây quanh Diệp Lệ, binh khí trong tay đủ loại kiểu dáng, có người cầm rìu, có người lại mang dao dựa chặt gỗ. Lưỡi kiếm trong tay Diệp Lệ thay đổi chiêu thức hô mưa gọi gió liên tục, thế nhưng hai mươi mấy người nhất thời không làm gì được.

“Đúng là một đám phế vật.” Đại ca cầm đầu bất đắc dĩ mà lắc đầu, phi người xuống gia nhập cuộc chiến.

Diệp Lệ chưa bao giờ trải qua trận chiến sinh tử nào, mặc dù hắn từng đọ sức với thị vệ của Dự Vương, nhưng đó chỉ là luận bàn, cả hai bên đều không liều mạng chiến đấu. Hiện tại lại hoàn toàn khác, chỉ cần hơi thất thần một chút liền mất mạng. Diệp Lệ dùng tất cả những chiêu thức mà mình học được, nhưng rốt cuộc đối phương nhiều người, dần dần kiếm trong tay hắn không còn nhanh nhẹn như lúc mới bắt đầu nữa rồi.

Cả hai bên đều tham gia cuộc chiến mà không hề chú ý tới, cách đó không xa có vài bóng người đang lẳng lặng quan sát hiện trường.

“Lão đại, chúng ta…… có nên qua hỗ trợ không?” người kia chính là đại cữu của chủ tử đấy, nếu xảy ra chuyện gì, có lẽ chủ tử sẽ da lột bọn họ.

“Gấp cái gì, hiếm khi có cơ hội thực chiến, cứ để hắn tự trải nghiệm thêm kiến thức.” Mặc dù nói vậy, nhưng cung tiễn trong tay người nọ cũng lén lút kéo ra một chút.

Công phu Diệp Lệ không tồi, nhưng năng lực của người cầm đầu kia cũng không yếu. Hơn nữa đối phương nhiều người, thời điểm hắn giao thủ cùng người cầm đầu, hắn phải đồng thời đề phòng tiểu đệ của đối phương đánh lén, qua một khoảng thời gian cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Diệp Lệ gắt gao cắn chặt răng, hắn không thể thất bại, hắn không thể chết ở chỗ này. Hắn còn có mẫu thân, còn có một muội muội mới tám tuổi cần hắn chăm sóc. Nghĩ đến muội muội, tinh thần của Diệp Lệ như được tiếp thêm sức mạnh, trường kiếm trong tay dần dần trở nên sắc bén một lần nữa.

Tên cầm đầu kia là một kẻ rất có kinh nghiệm, mắt thấy Diệp Lệ rõ ràng sắp cạn kiệt sức lực, không biết vì sao lại phấn chấn trở lại. Hắn ta không trực tiếp giao phong cùng Diệp Lệ nữa mà chỉ lôi kéo vắt kiệt sức lực của Diệp Lệ. Dù sao bọn họ nhiều người, chỉ cần thời gian đủ dài Diệp Lệ tự nhiên sẽ bị đánh bại.

Người nọ dự tính không sai, Diệp Lệ lấy một địch nhiều, mặc kệ trong lòng khát khao trở lại bên cạnh muội muội lớn cỡ nào, trường kiếm trong tay vẫn càng đánh càng chậm.

Người cầm đầu ném một ánh mắt ra hiệu cho đám tiểu đệ. Đám người đó tay cầm binh khí sôi nổi đánh úp về phía Diệp Lệ. Trong lòng Diệp Lệ biết không ổn, hắn dùng kiếm đỡ vài nhát rìu đánh bậy đánh bạ, đột nhiên xoay người lại nhìn thấy kiếm của tên cầm đầu đã tiến gần sát ngực mình rồi.

Trốn không kịp nữa rồi.

Kiếm trong tay Diệp Lệ đâm thẳng ra, cho dù chết hắn cũng muốn đồng quy vu tận. Hắn mở to đôi mắt, trong lòng tiếc nuối vô hạn: Thiên Thiên, thực xin lỗi, ca ca không thể tiếp tục che chở cho muội.