Chương 38

Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Thiên ở Dự Vương phủ rất tự tại, mỗi ngày công việc chính của nàng là ăn nhậu chơi bời. Dự Vương cũng luôn dành thời gian chơi cùng nàng, mỗi ngày hắn chỉ dành ra một chút thời gian gặp nhóm thủ hạ và xử lý một số sự vụ khẩn cấp một lần.

Diệp Thiên thích nhất là hồ của vương phủ. Ngồi trên thuyền, bóc một hạt sen, chút gió se se lạnh thổi qua, ném hạt sen vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt. Thật là thoải mái.

Dự Vương thấy nàng thích hồ nước như vậy liền đưa nàng đi chơi hồ Lâm Bình, chính là nơi đua thuyền rồng vào tiết Vu Lan. Mặc dù hồ trong vương phủ lớn nhưng vẫn không thể so sánh với hồ Lâm Bình.

Lần trước ở hồ Lâm Bình Diệp Thiên nhìn thấy thuyền hoa của Thái Tử rất giản dị, từ bên ngoài nhìn vào tuyệt đối không có ai tin đó là thuyền hoa của Thái Tử. Mà thuyền hoa của Dự Vương lại hoàn toàn khác, ấn tượng đầu tiên của Diệp thiên về nó chính là cực kỳ xa hoa. Bên trong thuyền được bố trí thập phần thoải mái, sàn thuyền được phủ một tấm da lông mềm mại như tuyết trắng, những chiếc gối dựa thêu hình lá xen màu xanh biếc, khiến người ta vừa nhìn liền muốn dựa lưng lên. Trên bàn nhỏ bày biện các loại điểm tâm Dự Vương chuẩn bị riêng cho nàng, nhỏ và tinh tế, Diệp Thiên nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.

Mặt hồ Lâm Bình cực kỳ rộng lớn, thuyền hoa chậm rãi rời khỏi bờ rẽ nước mà đi. Diệp Thiên cầm một miếng điểm tâm ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn mấy người trên bờ dần dần thu nhỏ. Nàng vô thức cắn một miếng điểm tâm thì bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“Ai —— khụ khụ ——” nàng đang định mở miệng lại quên mất mình đang ăn điểm tâm vì vậy liền bị sặc ho khụ khụ. Dự Vương vội vàng vỗ phía sau lưng giúp nàng, chờ nàng bớt ho khụ khụ hắn mới đưa một ly trà nóng qua. Diệp Thiên một hơi uống hết nửa ly, lúc này nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Dự Vương nhìn nàng, ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng búng một cái lên gáy nàng “Thời điểm đang ăn không được nóng vội nói chuyện, bị sặc rất khó chịu.” Tiểu nha đầu bị sặc ho khụ khụ khiến đôi mắt hạnh nổi lên một tầng hơi nước, trông nhìn cực kỳ đáng thương, khiến hắn hắn đau lòng vô cùng. Hắn lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng xoa xoa lên đôi mắt nàng, chiếc khăn ngay lập tức bị ướt thành hai mảng nhỏ.

“Người kia hình như là đại tỷ tỷ.” Ngón trỏ tròn tròn ngắn ngủn Diệp Thiên chỉ chỉ về phía bờ hồ.

“Ừ, đúng là nàng.” Thị lực của Dự Vương tốt đến mức hắn chỉ cần tùy ý nhìn thoáng qua liền nhận ra Diệp Phù rời khỏi bờ hồ, sau đó lên thuyền hoa của Thái Tử.

Khóe miệng Dự Vương nổi lên một tia trào phúng, lần trước Diệp Phù lưu lại trên thuyền của Thái Tử, hắn còn tưởng rằng nàng ta sẽ dữ nhiều lành ít. Rốt cuộc ham mê của Thái Tử cực kỳ biếи ŧɦái, nàng ta dường như không có cơ hội sống sót, không nghĩ tới Diệp Phù thế nhưng lại tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau đó suy nghĩ, hắn liền minh bạch, những người bị sở thích biếи ŧɦái của Thái Tử gϊếŧ chết đều là nữ hài tử bị bắt cóc, đồng thời đều là những nữ hài tử ở nông thôn nghèo khổ. Bởi lẽ ở những nơi như thế vốn dĩ không hề coi trọng nữ tử, hơn nữa lại có một loại tâm lý sợ hãi đối với quan phủ, rất ít người dám đi báo quan. Chính bản thân Thái Tử cũng rất cẩn thận, loại sự tình này chỉ ngẫu nhiên mới làm, cho nên cũng không tạo ra án kiện về nữ tử mất tích trong quy mô lớn.

Diệp Phù lại khác hoàn toàn, nàng ta không phải người Thái Tử cướp về mà là tự mình đưa tới cửa, có thể nói là ngươi tình ta nguyện, nên cho dù bị người khác biết, nhiều nhất chỉ nói một câu không có gia giáo chứ không thể định tội Thái Tử. Hơn nữa, đoán chừng đây là nữ tử quan gia nhỏ tuổi nhất mà Thái Tử chơi đùa, cũng có thể là vì nàng ta xuất thân hầu phủ nên Thái Tử mới có cố kỵ mà giữ lại cho nàng ta một mạng.

Không ngờ Diệp Phù không sợ chết cũng không sợ đau, nhanh như vậy đã tự mình đưa người tới cửa. Dự Vương hừ nhẹ một tiếng, dặn dò nói: “Về sau Thiên Thiên phải cách xa nàng ta một chút, đặc biệt là không được ra ngoài cùng nàng ta.”

Mẫu thân và ca ca cũng dặn dò mình như vậy, Diệp Thiên ngoan ngoãn gật đầu.

Gan Diệp Phù cũng không lớn như Dự Vương tưởng tượng, nàng ta vừa sợ đau vừa sợ chết, nhưng mà Thái Tử phái người tới hẹn nàng, nàng lại không dám cự tuyệt. Hơn nữa đã xảy ra chuyện như vậy cùng Thái, cho dù nàng sợ muốn chết, trong lòng cũng tự coi mình là người của Thái Tử, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy, qua mấy năm nữa tiến vào Đông Cung thì tốt rồi. Nhưng nàng không nghĩ tới Thái Tử lại triệu kiến nàng nhanh như vậy, vết thương trên người nàng cũng chỉ vừa mới biến mất mà thôi.

La thị đã biết mối quan hê giữa nàng và Thái Tử từ sớm nên cũng mặc kệ nàng. Tề thị chỉ ước nàng có thể được Thái Tử sủng ái, lão thái thái cũng lệnh cho nàng phải trang điểm chải chuốt thật đẹp, nhanh chóng ra ngoài gặp Thái Tử. Diệp Phù bước chân lên thuyền hoa của Thái Tử mà trong lòng run sợ.

Dự Vương phân phó cho mấy người chèo thuyền phải cách xa thuyền của Thái Tử, hắn không hy vọng tiểu nha đầu của mình nhìn thấy điều gì chướng mắt.

Du ngoạn hồ Lâm Bình xong, Dự Vương lại đưa Diệp Thiên đến Thiên Hương Lâu dùng cơm trưa, sau đó mới tự mình đưa nàng trở về hầu phủ. Tất nhiên, Dự Vương chỉ hận không thể giữ tiểu nha đầu ở lại vương phủ càng lâu càng tốt, nhưng La thị sẽ không đáp ứng, mới qua mấy ngày mà bà đã phái người tới hỏi hai lần rồi.

Diệp Thiên đi gặp mẫu thân và ca ca trước, sau đó nàng quay về viện của mình chợp mắt một lát. Ngủ dậy, nàng theo thói quen luyện viết Tam Thiên Tự, dùng qua cơm tối và đến Thọ An Đường thỉnh an lão thái thái.

Vừa nhìn thấy lão thái thái, Diệp Thiên liền hoảng sợ. Dường như lão thái thái béo lên rất nhiều, gương mặt tròn trịa, cằm chảy xệ, ngay cả xiêm y trên người cũng có chút căng chặt.

Kỳ thật, từ sau khi La thị chưởng gia tới nay, lão thái thái vẫn luôn béo lên nhanh chóng, xiêm y may không kịp. Chẳng qua ngày nào mọi người cũng gặp mặt lão thái thái nên không cảm giác được, chỉ có Diệp Thiên đi Dự Vương phủ mấy ngày mới nhận ra hình thể của lão thái thái bị tăng một cách rõ ràng.

Nàng nghi hoặc mà nhìn mẫu thân, đương nhiên La thị biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bà nhanh chóng chớp chớp đôi mắt, thấp giọng nói: “Thiên Thiên đừng nói, bất luận kẻ nào cũng không được nói, không ai thích người khác nói mình béo đâu.”

Diệp Thiên suy nghĩ lại thấy cũng đúng, thời điểm Diệp Phù và Diệp Dung nói nàng béo, nàng rất không vui.

La thị mỉm cười nhéo nhéo lòng bàn tay đầy thịt của nữ nhi. Lão thái thái hạ độc bà, mặc dù bà không biết cách sử dụng loại độc khác lợi hại, nhưng bà lại biết ăn một lượng mỡ heo cực lớn sẽ khiến người ta phát phì, mà người vừa già vừa béo rất dễ bị trúng gió. Tuy rằng hiệu quả nhìn thấy rất chậm, nhưng ngày này chắc chắn sẽ đến.

La thị lặng lẽ dặn dò phòng bếp rằng tất cả các món ăn nấu cho lão thái thái đều sử dụng mỡ heo, bất kể món ăn nào cần dùng dầu đều phải thay thế bằng mỡ heo, hơn nữa phải sử dụng với số lượng lớn.

Chưa kể tới thức ăn nấu bằng mỡ heo có hương vị rất thơm ngon và được lão thái thái yêu thích, vì thế lượng cơm bà ăn đều lớn hơn ngày thường, cho nên mặc dù bà cảm giác được mình béo lên nhưng cũng chỉ cho rằng dạo này bà ăn nhiều cơm. Không ai dám nói bà béo lên nhanh chóng như thế nào, bà cứ nghĩ rằng mình chỉ béo hơn một chút mà thôi.

Lão thái thái nhìn La thị và Diệp Thiên đang khe khẽ nói nhỏ, giương giọng hỏi: “Hai người các ngươi đang nói thầm cái gì?” La thị rõ ràng biết mình bị trúng độc, lại vô thanh vô tức, gạt mọi người trong nhà lặng lẽ uống thuốc giải. Sau đó đột nhiên tập kích mời tộc trưởng tới phân xử khiến bà và lão nhị trở tay không kịp mới không thể không đẩy Tề thị ra gánh tội thay. Bà đang hoài nghi La thị đã biết bà mới là độc thủ chân chính phía sau màn, chẳng qua mọi người không muốn xé rách da mặt mà cố gắng duy trì sự hòa khí bên ngoài thôi.

“Con đang hỏi mẫu thân,” Diệp Thiên ngẩng đầu quét một vòng trong phòng, “Tại sao không thấy đại tỷ tỷ?”

Gương mặt lão thái thái trầm xuống, Thái Tử cũng quá mức độc ác rồi. Buổi sáng Diệp Phù đi ra ngoài, tới tận giờ Dậu mới hôn mê bất tỉnh cả người đầy vết thương được người đưa về. Tuy nhiên Thái Tử chỉ tặng một lọ thuốc trị thương ngay cả một câu cũng không nói. Lão thái thái ho nhẹ một tiếng, “Phù nhi hôm nay ra ngoài bị gặp lạnh, thân thể không thoải mái, uống xong thuốc đã nghỉ ngơi rồi.”

Tưởng tượng đến người nọ là Thái Tử, trữ quân một quốc gia, tương lai sẽ bước lên đại vị, trong lòng lão thái thái liền không cảm thấy bất bình như trước nữa. Cho dù hiện tại Phù nhi phải chịu ủy khuất nhưng tương lai nàng chắc chắn sẽ hơn người, không phải người ta thường nói “Ngật đắc khổ trung khổ phương vi nhân thượng nhân” sao? (Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người)

Ánh mắt vẩn đυ.c của Lão thái thái nhìn Mai thị và La thị, hiện tại ba phòng trong hầu phủ bọn họ đang đứng ở ba trận doanh: Thiên nhi của đại phòng là Dự Vương phi; Phù nhi của nhị phòng lại định quan hệ cùng Thái Tử rồi; phụ thân của Mai thị tam phòng là cánh tay đắc lực của Thụy Vương. Mặc kệ trong tương lai Thái Tử hay Nhị hoàng tử Thụy Vương trở thành người đứng đầu một nước, thì hầu phủ đều là niềm mơ ước trong mắt nhiều người.

Còn lại Dự Vương, lão thái thái âm thầm lắc đầu, cho dù tuỳ tùng của Thái Tử là Tam hoàng tử Khang Vương thượng vị, cũng không tới lượt Tứ hoàng tử ăn chơi trác táng như Dự Vương. Hiện tại thân phận của Diệp Thiên là cao nhất, nhưng đợi đến khi Thái Tử hoặc Thụy Vương đăng cơ, bà đương nhiên có thể bắt Dự Vương phi phải ngoan ngoãn nghe lời.

Trong lòng La thị biết rõ ràng Diệp Phù đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà không thể hiện mà cùng Mai thị nói giỡn với lão thái thái vài câu. Qua một lát lão thái thái xua tay bảo các nàng trở về hết đi, chỉ giữ một mình nhị lão gia Diệp Thừa Hoành ở lại.

“Lão nhị, với thế cục hiện giờ, con thấy thế nào?” Chờ mọi người đi hết, lão thái thái mới hỏi Diệp Thừa Hoành.

Diệp Thừa Hoành trầm tư một lát, Tề thị bị nhốt, La thị lại là phu nhân hầu phủ danh chính ngôn thuận, sau khi chưởng gia liền giám sát nhị phòng một cách chặt chẽ, hiện tại ngay cả bạc uống rượu cùng đồng liêu ông cũng phải suy nghĩ. Mà Diệp Thiên trở thành Dự Vương phi, mắt thấy thế lực của đại phòng lớn mạnh nhanh chóng như vậy, so với mấy tháng trước đúng là xưa đâu bằng nay. Tuy nhiên mấy việc đó đều là việc nhỏ, mấu chốt là Diệp Lệ đang lớn lên từng ngày, nếu tiếp tục mặc kệ như vậy, đến khi Diệp lệ cập quan sẽ thuận lợi tiếp nhận tước vị, đồng thời khiến những nỗ lực từ trước đến giờ của nhị phòng trở thành nước chảy về biển đông.

“Muốn xuống tay sớm hơn dự định, nhổ cỏ tận gốc!” Diệp Thừa Hoành kiên định nói.

Ngay từ đầu ông không muốn đối phó với Diệp Lệ sớm như vậy, vốn định qua hai năm, chờ mọi người hoàn toàn quên mất Tế Bình Hầu, ông mới khiến Diệp Lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Miễn cho hai vụ tai nạn ngoài ý muốn cách nhau quá gần sẽ khiến cho người khác dễ dàng kết nối hai vụ án với nhau. Nhưng hôm nay thế lực của đại phòng càng ngày càng mạnh, ông sợ đêm dài lắm mộng, chỉ cần diệt trừ Diệp Lệ, La thị khẳng định sẽ tiếp tục bị bệnh một lần nữa. Đến lúc đó dứt khoát đưa vị đại tẩu này lên đường, dù sao nỗi đau mất ái tử, chịu không nổi đả kích mà bệnh nặng bỏ mình cũng có thể chấp nhận được.

Còn lại Diệp Thiên, không có Diệp Lệ và La thị, nàng chỉ là tiểu nha đầu tám tuổi, cho dù có tên tuổi Dự Vương phi cũng không thể làm được gì.

Lão thái thái gật đầu, “Cũng được, ta luôn cảm thấy hình như La thị đã biết chuyện gì đó, tuy nhiên tâm cơ nàng quá thâm trầm, không thể nhận ra qua nét mặt.”

“Yên tâm.” Diệp Thừa Hoành an ủi nói: “Không có Diệp Lệ, đại phòng cũng chỉ còn lại hai nữ nhân, tâm cơ có thâm trầm đến đâu cũng không thể tạo thành sóng gió được đâu.” Dù sao cũng không thể để Diệp Thiên tiếp nhận tước vị đi, trên đời này chưa từng có nữ hầu gia, đương kim thánh thượng cũng không phải người không phân biệt phải trái như vậy, khẳng định sẽ không lập nữ hầu gia.

Lão thái thái dặn dò nói: “Vậy con mau chóng an bài đi, cố gắng chu đáo chặt chẽ một chút, nếu cần bạc, nơi này ta vẫn còn một ít.”

Diệp Thừa Hoành gật đầu, lại chần chờ nói: “Mẫu thân, gần đây người…… Phúc hậu?”

Lão thái thái có chút không vui, “Gần đây ta ăn uống tương đối tốt mà thôi.”

“Vẫn nên chú ý chút.” Diệp Thừa Hoành có chút không yên tâm, béo quá nhanh cũng không phải dấu hiệu tốt.

Lão thái thái không kiên nhẫn xua tay, “Đã biết, ngày mai ta sẽ dặn dò phòng bếp, làm đồ ăn thanh đạm một chút.”