Sau khi rõ ràng chính mình đang ở thế giới Tây Du Ký, cũng xác thực việc mình chính là Đường Tăng, trong lòng Giang Lưu không vui vẻ gì.
Xem như một nhân vật trọng yếu đi tây thiên thỉnh kinh, sự tồn tại của mình tự nhiên bị chư thiên thần phật chú ý, nếu như nói truyền bá phật pháp về phía đông là một thế cuộc lớn do Phật giới bố trí mà nói, như vậy mình sẽ trở thành một con cờ trọng yếu nhất.
Giang Lưu rất rõ ràng, thân phận Đường Tăng trong sự kiện tây thiên thỉnh kinh chính là một con cờ, hay nói cách khác là một đầu mối trọng yếu nhất.
Như thế, ý nghĩ muốn cùng Cao Dương kết hôn sinh con, có thể nói còn khó hơn so với lên trời.
Dù sao Tây Thiên Phật Đà cùng Bồ Tát tuyệt sẽ không cho phép mình từ bỏ sự tình đi tây thiên thỉnh kinh để kết hôn sinh con?
- Huyền Trang, ngươi thế nào? Có phải biết cái gì hay không? Sắc mặt ngươi có chút khó coi.
Long Hải bên cạnh, thấy sắc mặt Giang Lưu, kinh ngạc hỏi.
- A, không có việc gì, nghĩ đến mộng này hẳn là chính duyên phận của ta, nếu như về sau có cơ hội, ta ngược lại phải đi Ngũ Hành Sơn kia xem một chút.
Lời nói của Long Hải Thánh Tăng đánh gãy suy nghĩ của Giang Lưu, thu thập một chút cảm xúc xong, Giang Lưu lắc đầu đáp.
Nghe Giang Lưu nói đây là duyên phận của hắn, Long Hải Thánh Tăng cũng không có tâm tư nhúng tay chuyện gọi là Ngũ Hành Sơn đè hầu tử này nữa.
Chẳng qua, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được Giang Lưu đưa ra một thỉnh cầu làm khó mình.
- Thánh Tăng, ta có một chuyện muốn nhờ, ta muốn đi hoàng cung một chuyến
Nghiêm túc nhìn chằm chằm Long Hải Thánh Tăng, Giang Lưu đưa ra yêu cầu.
- Chuyện này. . .
Thỉnh cầu như thế để Long Hải Thánh Tăng cảm thấy khó khăn.
Nguyên bản, Giang Lưu đưa ra thỉnh cầu, Long Hải phải phi thường cao hứng, dù sao mình giúp hắn càng nhiều thì hắn càng thiếu ân tình của mình.
Nhưng Giang Lưu đi hoàng cung, như vậy hắn đi hoàng cung làm chuyện gì? Long Hải tự nhiên minh bạch.
- Thánh Tăng, từ sau lúc ta thụ hương bây giờ đã trải qua rất nhiều ngày, mà lúc trước Cao Dương lại tận mắt nhìn thấy ta đốt mười hai điểm Hương, nghĩ đến thời gian này nàng mỗi ngày đều sống trong dày vò, hiện tại ta cũng không vội hoàn tục, ngươi không thể để cho ta gặp mặt nàng một lần sao? Ánh mắt Giang Lưu phi thường kiên định, cho thấy quyết tâm mình muốn đi hoàng cung.
Có lẽ bởi vì thái độ Giang Lưu kiên định không thay đổi đồng thời cũng không muốn kí©h thí©ɧ cảm xúc phản kháng mãnh liệt của hắn, hoặc lời Giang Lưu nói hắn không vội hoàn tục rời đi để cho trong lòng Long Hải yên tâm không ít.
Trầm ngâm một lát, Long Hải nói.
- Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
- Đa tạ Thánh Tăng!
Nghe được Long Hải đáp ứng, Giang Lưu đại hỉ, chân thành tha thiết nói lời cảm tạ.
. ..
Đi theo bên cạnh Long Hải vào hoàng cung, Giang Lưu hiếu kì đánh giá trái phải, đây là lần đầu hắn đi vào nơi thế này.
Nhìn thấy hoàng cung rộng lớn, tường cao màu đỏ thắm, thị vệ tới lui, còn có một vài thái giám cúi đầu đi ở phía trước dẫn đường.
Long Hải Thánh Tăng đến hoàng cung, người trong nội cung tự nhiên vô cùng tôn kính, rất nhanh đã có tiểu thái giám nhanh chóng chạy ra ngoài, thông tri Hoàng Đế.
Thời điểm Giang Lưu cùng Long Hải đi tới cửa đại điện, có thể nhìn thấy Đường Hoàng Lý Thế Dân đã tự mình ra đón.
Song phương chào nhau, ánh mắt Lý Thế Dân rơi trên người Giang Lưu, chợt, lại bắt chuyện với Giang Lưu.
- Huyền Trang Pháp Sư, hoan nghênh, hoan nghênh.
Nghe Lý Thế Dân chủ động chào hỏi, Giang Lưu ngây ra một lúc, chợt nhớ tới, ngày đó sự tình mình đốt lên mười hai điểm Hương, Cao Dương và Lý Thế Dân đều ở bên cạnh thấy rõ ràng, cho nên Lý Thế Dân nhớ rõ mình cũng hợp tình hợp lý.
Giang Lưu chắp tay trước ngực, xoay người đáp lễ:
- Đa tạ bệ hạ!
- Hai vị mời ngồi
Sau khi tự mình đón Giang Lưu cùng Long Hải đi vào đại điện liền mời hai người ngồi xuống, Lý Thế Dân cũng không nói nhảm, nói.
- Thánh Tăng mang theo Huyền Trang Pháp Sư đến, chắc hẳn vô sự không đăng tam bảo điện (*) a?.
[Vô sự không đăng tam bảo điện: Không việc không lên điện tam bảo]
- Không sai, hôm nay ta đến đây, thứ nhất muốn cùng bệ hạ thương nghị vấn đề đại giang Giao Vương cùng Huyết Hổ Vương ma sát đánh nhau, bởi vì hai đại Yêu Vương gần đây hay xãy ra ma sát, yêu ma quỷ quái phương viên trăm dặm cảnh nội đều phi thường sinh động, đã tạo thành quấy rối không nhỏ đối với cư dân chung quanh, thứ hai, vừa lúc mà gặp, bần tăng làm ra mấy khối ngọc bội, có thể sử dụng dùng để hộ thân, muốn đưa cho vài vị Hoàng tử cùng Công chúa.
Khi nói chuyện, Long Hải Thánh Tăng lấy ra mấy khối ngọc bội từ trong ngực mình.
- Đa tạ Thánh Tăng.
Thấy Long Hải lấy ra mấy khối ngọc bội tặng lễ, Lý Thế Dân lên tiếng nói cám ơn, chợt phân phó vài câu đối với bên thái giám cạnh.
Rất nhanh, thái giám này rời đi giây lát, rồi lại dẫn theo vài nam nữ trẻ tuổi đến đây, Cao Dương công chúa cũng ở trong đó.
Thời gian nhiều ngày không thấy, gặp lại Cao Dương, trong lòng Giang Lưu vui vẻ, cũng nhìn ra được, Cao Dương gầy đi rất nhiều so với mấy ngày trước, thần sắc nàng rất nặng nề, cúi đầu không nói, hoàn toàn không nhẹ nhõm khoan khoái như trước đó.
Ánh mắt Giang Lưu rơi trên người Cao Dương, tự nhiên, Cao Dương đi vào đại điện cũng phát hiện ra Giang Lưu.
Hai người đối mặt, tựa hồ chung quanh hết thảy đều không tồn tại.
- Cao Dương, còn không qua đây?
- Đây là ngọc bội hộ thân Long Hải Thánh Tăng ban cho các con sử dụng.
Lý Thế Dân mở miệng hô to, đánh gãy Cao Dương cùng Giang Lưu đối mặt.
Lấy lại tinh thần, Cao Dương không nhìn Giang Lưu nữa, yên lặng đi đến bên cạnh Lý Thế Dân, đưa tay ra tiếp nhận ngọc bội, khẽ mở lời cám ơn.
- Đa tạ phụ hoàng, đa tạ Thánh Tăng.
Tốt, mấy người các con lui xuống đi. . .
Ánh mắt nhìn Cao Dương có chút cưng chiều, đợi phân phát mấy khối ngọc bội kết thúc, Lý Thế Dân chợt phất phất tay, để cho mấy Hoàng tử cùng công chúa đều lui xuống.
- Huyền Trang, ta và bệ hạ có một số việc cần thương nghị, nếu như ngươi nhàn rỗi đến không thú vị cũng có thể đi dạo bốn phía trong hoàng cung, cứ đi theo những Hoàng tử cùng công chúa này là được.
Đợi đám công chúa và hoàng tử đi ra khỏi cửa, Long Hải cũng nghiêng người sang, nói với Giang Lưu.
- Vậy đệ tử không quấy rầy bệ hạ cùng Thánh Tăng.
Long Hải Thánh Tăng vừa dứt lời, Giang Lưu đứng dậy cáo từ, cũng chuyển thân rời khỏi đại điện.
Giang Lưu rất rõ ràng, Long Hải Thánh Tăng đến đây tặng lễ, kỳ thật chính là vì để cho Cao Dương biết mình vào cung, sau đó hắn để mình rời đi, cũng vì sáng tạo cơ hội cho mình cùng Cao Dương một chỗ.
Đi ra khỏi đại điện, thời điểm Giang Lưu đi đến ngoại điện, đưa mắt nhìn thấy thân ảnh Cao Dương tiêu thất chỗ khúc quanh nơi xa.
Gia tăng bước chân, Giang Lưu chạy đến hướng Cao Dương biến mất.
Đuổi chốc lát, mắt thấy Cao Dương biến mất tại một ngon giả sơn, Giang Lưu chạy tới, tìm kiếm bốn phía, nhưng không thấy thân ảnh của nàng đâu nữa.
- Uy, ngốc tử, ta ở chỗ này…
Ngay thời điểm lúc Giang Lưu tìm người không được mà đang loay hoay, không biết nên làm thế nào, một tiếng cười khẽ vang lên.
Giang Lưu theo âm thanh nhìn lại, bên cạnh giả sơn có một cái hố, Cao Dương đang nhô đầu ra, ngoắc ngoắc mình.
Vui vẻ cười một tiếng, Giang Lưu theo Cao Dương chỉ dẫn, đi theo vào từ một khe hở bên giả sơn. . .