Chương 7.2

“Hóa ra cha thích khỏa thân hơn, là A Khải sơ sót.”

Bị con nuôi chế nhạo, Thương Ngọc Ngân thở phì phò bưng cháo lên húp hai ba phát hết rồi quăng lên bàn.

“Rốt cuộc thì khi nào mới cho ta mặc quần áo? Ta còn có công vụ phải xử lý.”

Thiếu niên lại kéo y đi ra ngoài: “Những ngày cha vắng nhà A Khải đã xử lý xong hết công vụ rồi, việc lặt vặt khác càng không cần cha lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây, lát nữa cha sẽ được có mặt ở hội trường.”

Chỉ là tiệc trung thu bình thường của người trong tộc, mọi người cùng xum họp, cùng nếm rượu ngon, thưởng đồ ngon, cho nên không cần ra cửa đón khách.

Thời tiết vừa đẹp, nhiệt độ thích hợp, đá xanh lát sân trông rất sạch sẽ, đi chân đất cũng không sợ bẩn châ.

“Tối hôm qua cha vất vả, ra ngoài phơi nắng làm ấm áp thân người thôi.”

Vốn cho rằng đứa nhỏ này sẽ cho y ngồi trong viện phơi nắng, ai ngờ lại bị dắt tay như trẻ con tản bộ dưới mái đình trang nhã.

Hai cha con sóng vai nhau đi dạo vốn là một việc ấm áp tình thân, nhưng cả người y mặc mỗi cái yếm, tóc cũng chưa kịp chải, cặp mông đĩ thõa đẫy đà vểnh cao, hơi lắc lư theo từng bước chân, nước da^ʍ giữa háng nhỏ tong tỏng, cứ thế mà bị con nuôi dắt tay đi dạo trên sàn đình viện lát đá xanh, kỳ quặc không nói nên lời

“Hừ, bắt buộc phải tản bộ như vậy sao?”

Thương Ngọc Ngân níu tay con nuôi, tư thế đi đường rất là khó khăn, quá da^ʍ, làm gì có người đàn ông nào mặc như vậy tản bộ chứ……

“Không thoải mái sao?”

“A……”

Hai chân Thương Ngọc Ngân mềm nhũn, một dòng nước xuân ộc ra, chảy dọc theo hai chân, làm ướt mặt đất, y ầng ậng nước mắt nhìn con nuôi, trong lòng càng thấy lạ, chỉ bị con nuôi dắt tay tản bộ đã chảy nhiều nước da^ʍ như vậy.

Thiếu niên híp híp mắt, nói: “Cha, cha phun hết những thứ hài nhi bắn vào ra rồi này.”

Thương Ngọc Ngân nhìn chằm chằm ngón chân, bực mình nói: “Còn không phải tại ngươi cứ khăng khắng bắt ta ra ngoài tản bộ, ta về đây. “

Nói xong muốn đi, lại bị kéo lại, bụng nhỏ bị khóa chặt.

“A ~ đừng ấn bụng……”

Thiếu niên ha một tiếng, sờ vào giữa háng cha nuôi, vừa bắt được một cái côn ŧᏂịŧ nóng rực, tức khắc ngầm hiểu.

“Chỉ có tản bộ thôi mà đã cứng ngắc như này sao?”

“Không phải.” - Thương Ngọc Ngân cãi, càng thêm thẹn thùng: “Còn không mau buông ta ra, ta phải đi tiểu.”

“Thì ra là thế.” - Thiếu niên lúc này mới hiểu ra vì sao cha nuôi lại cứng lên, hắn vén vạt áo yếm lên nhét vào trong miệng cha nuôi, ra lệnh: “Cắn.”

Thương Ngọc Ngân ngoan ngoãn làm theo, tay trái bị con nuôi ấn trên thân cây, đùi phải bị con nuôi nâng lên, tay phải cũng bị bắt chống lên đùi phải làm trụ, cong đầu gối, eo cũng bởi vì tư thế này mà ưỡn lên.

Hiện tại y bị con nuôi ép thành một tư thế rất quái dị, càng buồn tiểu hơn.

“Sao phải đi nhà xí, cứ tiểu như vậy đi.”

Phía trước là một vãi cỏ, đi tiểu ở chỗ này không phải không thể, dù sao cũng không có người ngoài, huống hồ hiện tại đúng là không nhịn được nữa.

“A ưm……”

Theo tiếng nước chảy, Thương Ngọc Ngân thoải mái dễ chịu tiểu vào gốc cây, quá kỳ quái, tư thế như một con chó đi tiểu vậy.

Y hạ chân xuống, chống vào thân cây thở dốc, mông còn dẩu cao, sau khi thân thể đi nướ© ŧıểυ xong lại run nhè nhẹ, trong lòng tuy cảm thấy quái dị mà lại sướиɠ.

Thương Ngọc Ngân hiểu tất cả chuyện này là sự trừng phạt của con nuôi, chẳng những bị chơi vυ" cọ l*и, bây giờ tất cả chuyện tiểu tiện ăn mặc đều bị con nuôi khống chế. Thân làm cha, rõ ràng y có thể nổi trận lôi đình rồi dạy dỗ hắn tử tế lại, tuy bây giờ vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của bản thân nhưng lại không muốn phản kháng, càng không hề một tức giận, trừ cảm thấy thẹn, thì chỉ còn cảm thấy thấy hưng phấn vì sự kí©h thí©ɧ cấm kỵ này.

“Cha đi tiểu rất thoải mái ha, xem ra rất thích tư thế đi tiểu như vậy.” Hắn xoa cặp mông vểnh của cha nuôi mà dặn dò: “Cha cần phải thật kẹp chặt mới được, nếu làm rớt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hài nhi thì đêm nay sẽ cứ như này đi ra ngoài dùng cơm cùng mọi người.”

Nghe vậy Thương Ngọc Ngân lập tức đứng thẳng lại, kẹp chặt mông, để con nuôi dắt đi hết một vòng đình viện mới được cho phép ngồi xuống.

Con nuôi không lót đệm cho y, ngồi trên ghế đá như vậy cứ cảm giác quái quái.

Thiếu niên mang từ trong phòng ra ấm trà và hai thanh kiếm, khi hai người uống trà xong, hắn mới cười tủm tỉm nói: Trước khi cha rời đi đã dặn dò hài nhi mỗi ngày luyện kiếm mười lần, hôm nay cần phải nghiệm thu thành quả.”

Thương Ngọc Ngân cũng đã lâu không thấy hắn múa kiếm, liền đồng ý.

Thiếu niên lại nói: “Đã lâu chưa luyện kiếm cùng cha, hài nhi cũng có đem bội kiếm của cha ra, muốn mời cha luyện kiếm cùng ta.”

Mặc như vậy luyện kiếm……

Mặt Thương Ngọc Ngân lại nóng lên, còn ra thể thống gì, quả thực không biết xấu hổ.

“Đến đây đi cha.”

Hắn không nói một lời nhét bội kiếm vào tay cha nuôi, lôi kéo y cùng luyện kiếm.

Thương Ngọc Ngân ngượng ngùng, trong lòng biết không lay chuyển được, bèn bắt đầu múa lên, nhưng động tác lại cứng đờ.

Thiếu niên cầm lấy tay y, giống như khi còn nhỏ được cha nuôi tay cầm tay chỉ dạy vậy.

Này khiến Thương Ngọc Ngân khó tránh khỏi nhớ lại khoảnh khắc ấm áp năm đó, đứa bé tròn tròn ngoan ngoãn ngày xưa giờ đã trưởng thành, trở thành người còn cao lớn mạnh mẽ hơn cả y.

Mối quan hệ cha con giữa hai người trở nên kỳ lạ, đáng sợ là Thương Ngọc Ngân lại không bài xích loại sự kỳ lạ này, bàn tay con nuôi dày rộng nóng bỏng, y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực truyền đến từ phía sau, máu Thương Ngọc Ngân cũng theo đó mà sôi trào, cùng với động tác càng lúc càng mạnh, núʍ ѵú ở dưới yếm lộ ra.

“A Khải……”

Thương Ngọc Ngân như đang xin tha mà gọi một tiếng, thanh âm cũng run rẩy, y kẹp chặt hai chân lại, không muốn hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân rớt trên mặt đất.

“Sao vậy?” - Con nuôi cố tình hỏi.

“Ta, ta không luyện nữa, buông ta ra……”

Thiếu niên buông tay, vòng đến trước mặt cha nuôi, chỉ thấy mặt cha nuôi ửng hồng, đang bối rối nhét vυ" trở lại trong yếm.

“Cha thay đổi rồi.”- Hắn nói: “Lúc trước cho dù cha khỏa thân trước mặt hài như cũng vẫn bình thường cơ mà, hiện giờ vì sao……”

Thương Ngọc Ngân oán giận lườm hắn một cái, lại rất có ý quyến rũ: “Rõ ràng là ngươi trêu đùa ta, ta là cha ngươi, ai bảo ngươi không biết lớn nhỏ như vậy.”

Ý thức được cha cũng không thật sự tức giận, thiếu niên càng thêm vui sướиɠ.

“Đã bảo không phải trêu đùa, là trừng phạt.”

Hắn rút kiếm khua vài cái đã cắt ra vài đường trên yếm Thương Ngọc Ngân, đầṳ ѵú to dài trên quầng vυ" hồng nhạt tựa như hồng mai đầu xuân e ấp lộ ra.

Thương Ngọc Ngân theo bản năng che lại núʍ ѵú, càng thêm xấu hổ buồn bực.

“Ngươi, ngươi, đồ bất hiếu !”

Giây tiếp theo đã bị con nuôi kéo đến trước người, bỏ tay y ra rồi thưởng thức núʍ ѵú hồng nhuận dâʍ đãиɠ, đầṳ ѵú run rẩy rỉ ra sữa.

Thiếu niên cúi người liếʍ một cái, nghe người cha dâʍ đãиɠ ngâm nga rêи ɾỉ thì không khỏi nghiền ngẫm.

“Núʍ ѵú cha đã sưng đến như vậy rồi mà cứ che lại cũng ổn lắm, hài nhi chỉ muốn giúp cha thoải mái hơn thôi.”

Hai chân Thương Ngọc Ngân mềm đến nỗi sắp không đứng được, gò má anh tuấn đỏ ửng.

“Cái đó còn không phải tại ngươi sao, ngay cả phía dưới cũng……”