Chương 7: Mặc mỗi cái yếm tản bộ, bị con nuôi ra lệnh nhấc chân đi tiểu

Thương Ngọc Ngân thất thần run rẩy trong dư âm của cơn cực khoái, tuy rằng không bị đυ. l*и, nhưng bị con nuôi bắn vào trong cái lỗ song tính dâʍ đãиɠ kia, rõ ràng không làm đến bước cuối, nhưng lại như bị con nuôi xâm phạm hết trong ngoài.

Trong lòng sướиɠ rơn, không chỉ bị côn ŧᏂịŧ con nuôi cọ sát l*и da^ʍ, còn bị con nuôi bắm nùng tinh vào…

Y không khỏi siết chặt mông, trong lỗ da^ʍ đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của A Khải, cả người tràn ngập hơi thở của A Khải, A Khải nói muốn quà sinh nhật 18 tuổi là đυ. vào trong…

Sớm nghe nói giao hợp âm dương là việc cực lạc trên thế gian, chỉ là bị cọ xát l*и đã sướиɠ như vật, không biết đến lúc đó sẽ dục tử dục tiên đến thế nào……

Sao lại có thể, bọn họ chính là cha con, hơn nữa mình còn lớn hơn A Khải hai mươi tuổi, cũng may tu luyện từ nhỏ, thân thể không già đi……

Miên man suy nghĩ một lúc, hai cha con ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện có gì cấn cấn, hóa ra là côn ŧᏂịŧ của con nuôi còn cắm ở giữa háng, nóng đến kỳ cục, vυ" được xoa nắn nhẹ nhàng chậm rãi, mà thân thể Thương Ngọc Ngân còn nóng hơn.

“Cuối cùng cha cũng dậy.”

Thương Ngọc Ngân khó chịu mà vặn vẹo eo, nhớ lại cảnh tượng dâʍ ɭσạи đêm qua với con nuôi thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

“Sao dám ngỗ nghịch như thế, sáng sớm đã bất kính với cha.”

Thiếu niên buồn cười, buông cha, rút côn ŧᏂịŧ ra rồi xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo.

Chỉ còn Thương Ngọc Ngân không một mảnh vải che thân, trơ trọi ngồi ở đầu giường: “Quần áo của ta ……”

Thiếu niên sửa sang lại đai lưng chỉnh tề, quay đầu mỉm cười, nói: “Không phải con đã nói rõ rồi sao, để đề phòng cha lén đi, không có sự cho phép của A Khải thì không được mặc quần áo.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thương Ngọc Ngân giận đến nỗi đỏ bừng: “Hôm nay chính là trung thu, con thằng nhóc hư đốn này, dám, dám làm vậy với ta!”

Thiếu niên cúi người vuốt ve mặt cha nuôi: “Trừng phạt vẫn là trừng phạt, hôm nay trung thu, cha làm tộc trưởng một tộc nên phải có mặt thì lát nữa A Khải sẽ mang quần áo tới cho cha sau.”

Nói xong bèn đi thẳng, thân mình Thương Ngọc Ngân trần trụi, cũng không thể bọc khăn trải giường đi ra ngoài, chỉ có thể thở phì phò để trần mông rời giường, thế mới phát hiện kia thằng oắt kia cũng không để lại giày cho y!

Thương Ngọc Ngân chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tức giận, y đường đường là người đứng đâu một tộc, thế mà lại bị đứa con chính tay nuôi lớn ép buộc, không chỉ đùa bỡn thân thể y, ngay cả mặc quần áo cũng phải chờ hắn đồng ý.

Y phải kẹp hai chân thật chặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ con nuôi bắn vào còn trong cơ thể, dưới háng tanh bẩn lầy lội, y cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi hai chân trần trụi đi rửa mặt, bỗng dưng lại phát hiện một cái yếm màu đỏ trên bàn, trên yếm thêu hoa mẫu đơn.

Thương Ngọc Ngân cầm lấy yếm nhìn nhìn, càng buồn bực, thằng oắt con này cố ý! Tuy y có vυ" nhưng chưa từng mặc đồ nữ.

Giận thì giận vậy nhưng y vẫn vụng về mặc yếm lên. Do hình thể y cao lớn hơn nữ giới nên cái yếm nhỏ gần như không thể che được cái gì, hơn nửa hai bầu vυ" lộ ra ngoài, núʍ ѵú cứng ngắc chọc cái yếm mềm mại dựng đứng thẳng tưng, côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng trần trụi trong không khí.

Nhìn gương mặt ửng hồng của bản thân trong gương, Thương Ngọc Ngân cảm thấy xa lạ, bỗng nhiên nhớ tới câu mắng “đĩ da^ʍ” của con nuôi đêm qua.

Đúng là quá da^ʍ, ăn mặc vầy như thể đang muốn banh chân mời ai đυ., yếm là do A Khải chuẩn bị, hắn muốn xem sao?

Thiếu niên xử lý xong sự vụ hằng ngày bèn bưng bữa sáng và nước trà về, Thương Ngọc Ngân đang ăn yếm hắn chuẩn bị yếm ngồi trong phòng, rất là có lý lườm hắn.

“Mặc như vậy con vừa lòng chưa?”

Thiếu niên bỏ đồ ăn xuống, cẩn thận quan sát cha nuôi vài lần mới hài lòng cười.

“Mấy ngày trước đây ra ngoài, con nhìn thấy kiểu dáng cái yếm này thì bỗng nhớ tới cha bèn mua luôn, quả nhiên rất hợp với cha mà.”

Thương Ngọc Ngân đã nứиɠ gần chết: “Còn chẳng bằng không mặc, ta không phải đàn bà.”