Cận Ngữ Ca một mặt mở cốp xe, để hết những thứ vừa mua vào, mặt khác im lặng chú ý động tĩnh phía bên Hiểu Kiều.
Cô gái vừa trộm cắp ngồi xổm bên cạnh xe, thấp giọng nài nỉ:
“Em không dám nữa, em không dám nữa…. tha cho em một lần này đi, em xin chị….”
Kiều Hiểu Kiều buông tay ra, đứng nhìn cô gái từ trên cao.
“Nhà ở đâu?”
“Không có nhà… em đói đến hết cách nên mới lấy thức ăn của họ… em không phải kẻ trộm, xin chị hãy tha cho em lần này…”
“Mấy tuổi rồi?”
“17…”
“Thôi được, không đến đồn cảnh sát, đến trại cứu trợ, họ sẽ lo cho em.”
“Không không! Em không đi! Họ sẽ trả em về đó!” Cô gái gấp gáp nói.
Hiểu Kiều nhìn cô: “Chẳng phải em vừa nói… không có nhà sao?”
Cô gái không trả lời, cuộn người lại khóc thút thít.
Ngữ Ca đóng cốp xe lại, cầm trên tay một hộp bánh kem và tiến đến bên họ, nhìn nhìn Hiểu Kiều rồi ngồi xuống trước cô gái.
“Đừng khóc nữa, ăn chút gì đi, chúng tôi không đưa em đi đâu cả, đừng sợ.”
Cô bé ngước lên nhìn Ngữ Ca, rồi lại nhìn ổ bánh kem trước mặt, chần chừ không dám nhận. Ngữ Ca đặt bánh vào tay cô, ra ý bảo cô an tâm rồi đứng dậy.
“Bây giờ thế nào?”
Hiểu Kiều thở dài nói: “Mình đưa cậu về trước, sau đó cùng cô bé này đến chỗ làm, hỏi rõ ngọn nguồn rồi quyết định.”
Chân mày của Ngữ Ca nhíu lại một cách không dễ phát giác, rất rõ ràng, việc này đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch mà cô đang trông chờ ở Hiểu Kiều. Tuy nhiên, tình hình trước mắt dường như đích thực không còn lựa chọn nào khác. Cô bặm môi, im lặng chấp nhận.
Hai ngày sau, trước giờ tan ca, Kiều Hiểu Kiều đã gọi điện đến. Ngữ Ca vừa kết thúc cuộc họp và đang chuẩn bị về phòng.
“Mình đã đưa đứa trẻ ấy về nhà.” Giọng của Hiểu Kiều nghe khá bình tĩnh.
“Đứa trẻ nào?” Ngữ Ca nhất thời không phản ứng ra, trong đầu cô xuất hiện gương mặt phúng phính của Kiều Lương.
“Người mà chúng ta gặp ở siêu thị hôm trước.”
Ngữ Ca dừng bước, suy ngẫm lời nói của Hiểu Kiều, song vẫn không hiểu đối phương muốn bày tỏ điều gì, do dự một lúc, cô đáp: “….. À.”
“Hai ngày tới mình sẽ không sang đó, để cô bé ở nhà một mình mình không an tâm.”
Cận Ngữ Ca không trả lời.
Cô không hiểu được tính hợp tình hợp lý trong lời tường thuật với lẽ đương nhiên của Kiều Hiểu Kiều, nhưng ở họ có một thói quen đã thành quy cũ, chính là không xen vào chuyện riêng của nhau. Cô không biết phải mở lời ra sao, nên chỉ có thể im lặng. Hiểu Kiều chờ một lúc, ngỡ là đã cúp máy.
“A lô?”
Ngữ Ca như hồi thần lại, “Hửm?”
“Đang bận sao?”
“Một chút…”
“Sự việc hơi phức tạp, hiện giờ mình chưa thể đưa cô bé quay về nhà. Mình sẽ cố gắng xử lý nhanh việc này, trước khi sự việc được giải quyết, cô bé sẽ ở tạm trong nhà mình.”
Lại im lặng.
Sau một lúc trầm tư, Ngữ Ca đáp lại một câu không cảm xúc: “Đó là chuyện của cậu.”
Dứt câu, cúp máy.
Cô đứng trên hành lang xuất thần một hồi lâu, đến khi định trở về phòng làm việc thì trông thấy Khương Quỳ đang đứng ở vị trí cách cô vài bước, nét mặt ôn hòa.
Ngữ Ca nhận ra một cảm giác kỳ lạ, nó không mấy thoải mái, nhưng lại không rõ vấn đề xảy ra từ đâu, tuy nhiên vẫn nhanh chóng chỉnh lý lại tâm trạng của mình.
“Có việc ư? Sao lại đứng ở đây?”
Nụ cười của Khương Quỳ lâu nay luôn được chấm trọn điểm về sự thân thiện, nó ấm áp như gió mùa xuân, “Không có gì, chỉ muốn trò chuyện với em, nhưng có vẻ như em rất bận.”
Ngữ Ca không trả lời, vốn dĩ cô nên từ chối, nhưng cuộc điện thoại lúc nãy thật sự đã khiến cô không vui, ngẫm lại thấy cũng không bận việc gì. Cô trả lời:
“Chờ tan ca nhé, đi uống gì đó, tiện thể trò chuyện.”
“Được.”
Khương Quỳ rất bất ngờ trước sự đồng ý của Ngữ Ca, trong lòng cũng hưng phấn lên hẳn. Ngữ Ca gật đầu chào một cái theo phép lịch sự rồi rời khỏi.
Quán cà phê ở đối diện tòa nhà Cận Thị là lựa chọn thư giãn số một của giới nhân viên văn phòng trong khu vực này. Ngày thường Ngữ Ca rất ít vào đây, nhân viên của Cận Thị trông thấy cô sẽ rất khẩn trương và ngượng ngạo, nếu phải như vậy thì bản thân cô cũng không thoải mái. Nhưng bây giờ là giờ tan ca, Khương Quỳ đã hẹn ở đây, cô cũng không tiện phản đối.
Khương Quỳ là một chàng trai ga lăng, bất kể là từ việc kéo ghế cho Ngữ Ca, hay là chờ cô uống ngụm cà phê đầu tiên rồi mới nâng tách của mình lên, mỗi một tiểu tiết đều là hoàn mỹ. Chỉ là, cách biểu hiện này quá cố ý, Ngữ Ca vốn đã sống trong môi trường như thế, cô hiểu vô cùng bên trong vẻ ngoài trông đoan trang và nho nhã này là mệt mỏi và áp lực đến mức nào. Những hành động của Khương Quỳ vô hình trung khiến người khác không thể thả lỏng, và với cô, đó là vô ích thậm chí là vô vị.
Nhận lời mời này chẳng qua vì muốn mượn việc gì đó để chuyển dời tâm trạng. Vì vậy, cô không có quá nhiều lời, mà chỉ cúi đầu suy ngẫm gì đó.
Khương Quỳ đặt lên bàn một chiếc hộp được gói gấm kỹ lưỡng, đẩy tới trước mặt cô.
Ngữ Ca nhìn anh, “Gì thế?”
“Tặng cho em.”
Hiển nhiên là có hơi ngạc nhiên, Ngữ Ca nghĩ ngợi:
“Hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì đúng không?”
Khương Quỳ hiểu rất rõ, với tính cách của Cận Ngữ Ca và quan hệ giữa họ hiện nay, nói những lời ngọt ngào sẽ chỉ khiến cho cô phản cảm, vậy nên anh lựa chọn nói thật.
“À, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần trước tặng cho bác Cận. Vốn dĩ tôi cũng không có lòng tin lắm, nhưng bác Cận đã dùng và nói hiệu quả rất tốt, nên mới tặng cho em dùng thử, an thần tỉnh não, có ích cho giấc ngủ.”
Ngữ Ca nghe xong, vẫn đã do dự một lúc, “…. vậy à?”
“Ừm, đặt nó ở đầu giường là được. Nó rất hữu ích đối với những người hoạt động trí óc thường xuyên. Mà nói trước nhé, không phải tôi đang quảng cáo đâu đấy.”
Khương thiếu gia cười cười, “Chỉ là thấy gần đây em có vẻ mệt mỏi.”
Cách tỏ ý tốt rõ ràng kiểu này, Cận Ngữ Ca không có lý do nào cự tuyệt. Vả lại cô đích thật có nghe bà nội nhắc đến, bèn gật đầu cảm ơn.
Khương Quỳ mỉm cười, rồi đột nhiên, gương mặt trầm xuống, anh nói nhỏ:
“Tôi biết, Cận gia gia không thích tôi.”
Bàn tay đang nâng tách của Ngữ Ca hơi khựng lại một lúc, “Sao lại có suy nghĩ như vậy? Ngay từ đầu ông nội đã rất thưởng thức anh, nếu không cũng không mong anh ở lại công ty.”
“Hơ hơ.” Khương Quỳ cười miễn cưỡng, “Em không cần an ủi tôi, tôi nhìn thấy mà.”
Ngữ Ca nhìn anh, rất thông minh mà lựa chọn im lặng.
“Cận gia gia chỉ là nể mặt ông nội thôi, còn với tôi, có lẽ là vì nguyên nhân của ba, tôi biết ông ấy không có nhiều kỳ vọng vào tôi.”
Chuyện của ba Khương Quỳ là đề tài cấm kỵ giữa hai gia đình Cận – Khương, giờ đây Khương Quỳ chủ động nhắc đến, Ngữ Ca có hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên cô không hiểu rõ về sự việc này, không tiện phát biểu gì, vì vậy chỉ an ủi Khương Quỳ bằng một nụ cười nhạt.
“Ba của tôi, đích thật đã khiến Cận gia gia thất vọng.”
“Đừng nói như vậy.”
“Tuy nhiên, tôi muốn dùng sự nỗ lực của mình để thay đổi cách nhìn của Cận gia gia đối với tôi.”
Nét mặt của Khương Quỳ rất chân thành, bàn tay đặt trên bàn thậm chí còn nắm lại thành nắm đấm. Dù vậy, đã không còn là độ tuổi để ngông cuồng nữa, Ngữ Ca không hề thích thú với cách bộc lộ quyết tâm theo kiểu vô ích như thế này, những điều ấy với cô mà nói là kỳ lạ vô cùng. Cuộc hẹn vốn đã không mấy thu hút này đến đây càng trở nên nhàm chán.
Quen biết bao năm, Ngữ Ca biết tính tình của Khương Quỳ trầm tĩnh, thành phủ cũng không sâu. Vì vậy thái độ dành cho anh lâu nay vẫn tương đối nhã nhặn, chỉ là, sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh, Ngữ Ca luôn cảm thấy, con người của Khương Quỳ có gì đó mà người ngoài không thể nhìn rõ.
Nhận ra cách đối đáp ứng phó của Ngữ Ca, nỗi thất vọng xoẹt nhanh qua mặt của Khương Quỳ, anh nhanh chóng chuyển đổi đề tài. Với Ngữ Ca, anh luôn là một kẻ lấy lòng trong sự kính sợ, cô gái ở trước mặt tuyệt đối không phải loại người mà anh có thể khống chế, anh hiểu rõ điều này, hiểu ngay từ khi còn rất nhỏ.
Khi Ngữ Ca về đến nhà thì trời đã sập tối, vừa bước ra thang máy cô đã trông thấy một đốm lửa đỏ ở cầu thang, xung quanh còn có làn khói mờ. Cô nhíu mày.
“Cậu còn hút thuốc sao?”
Hiểu Kiều lườm cô một cái, đứng dậy dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác, trả lời ngắn gọn.
“Hút cho tỉnh táo.”
Ngữ Ca lấy chìa khóa ra mở cửa, “Không phải nói không đến đây sao?”
Hiểu Kiều đứng sau lưng cô, nghiêng đầu nói bằng giọng chua chát:
“Dập máy luôn rồi, có thể không qua sao?”
Động tác của Ngữ Ca dừng lại, không trả lời cũng không quay lại nhìn, giây lát sau, tiếp tục mở cửa. Không cần nhìn Hiểu Kiều cũng có thể đoán ra nét mặt mang ý nghĩa “Tôi không có thiển cận như cô” của Ngữ Ca.
Vào nhà, Hiểu Kiều lấy quần áo đi tắm. Khi trở ra thì trông thấy Ngữ Ca đang ngồi gỡ một hộp quà.
Hiểu Kiều vừa lau tóc vừa bước tới hỏi:
“Quà?”
Ngữ Ca không trả lời, lấy vật trong hộp ra rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Hiểu Kiều vứt khăn lông lên thành sô-pha, cầm chiếc hộp màu tím đỏ vừa bị xé ra lên xem, đập vào mắt là dòng chữ: Mong nó đưa em vào giấc ngủ.
Nhe nhe răng, giấm chua nốc ngập miệng.
Không rõ là Kiều cảnh quan đã bị câu nói dợn tóc gáy này làm đổ lọ giấm, hay là người viết ra câu này đã chuốc giấm vào miệng cô, tóm lại là, hai ngón tay của cô đã ghì chặt sợi dây đai màu và đi thẳng tới phòng ngủ, nhìn Ngữ Ca đặt cái vật được thiết kế thành người ngoài hành tinh ấy lên đầu giường.
“Cái quái gì thế?”
“Có tác dụng an thần, mình nghĩ đại loại là tinh dầu gì đó.” Ngữ Ca quỳ một chân bên cạnh giường, nói mà không hề quay lại nhìn Hiểu Kiều.
“Ai tặng sao?”
Hiểu Kiều đang mặc áo choàng tắm caro màu trắng, tóc mái ướt sũng dính trên trán, cô đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, cách hỏi đầy hàm ý ấy đã quá rõ ràng. Ngữ Ca quay lại lườm cô một cái, không thèm để tâm.
Hiểu Kiều nhún vai không nói gì nữa, tiến vào trong, tiện thể đóng cửa lại. Có những chuyện, quan trọng hơn việc ghen tuông.
Trạng thái của cả hai đều không tệ.
Thật ra căn cứ theo định luật càng ít càng quý, thì quan hệ của họ khi ở trên giường trái lại là dung hợp nhất. Cận Ngữ Ca cổ hủ nghiêm túc, Kiều Hiểu Kiều tùy hứng lơ là, song ngay cả trong giai đoạn mối quan hệ này lạnh nhạt nhất, thì họ, vẫn chưa bao giờ cưỡng lại được nỗi khát khao đối với cơ thể của đối phương. Dẫu phải lạnh mặt nhìn nhau vẫn muốn dùng cách thân mật này để duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Về sau, tuy bảo mùi thuốc nổ ngày càng nồng, nhưng cả hai cũng đã quen thuộc với nhau. Đặc biệt là khi ở trên giường, Hiểu Kiều biết rõ mỗi một điểm nhạy cảm của Ngữ Ca, biết rõ dùng cách nào có thể khiến cô vui vẻ và hài lòng nhất; và Cận Ngữ Ca cũng dần trút bỏ vẻ ngoài khép nép, mà triển hiện mặt chân thật nhất của mình trước Hiểu Kiều; Thỉnh thoảng khi tâm trạng vui vẻ, Cận tổng tài cũng sẽ phục vụ cho Kiều cảnh quan, dẫu rằng cái phúc lợi hiếm hoi này với Kiều Hiểu Kiều mà nói, chẳng khác gì thể phạt…
Ngữ Ca tắm xong trở ra thì bất ngờ thấy Hiểu Kiều đã mặc đồ đâu vào đấy, và đang thắt dây giày ở trước cửa. Nét mặt thong thả chốc lát lạnh xuống, không giữ im lặng nữa, cô hỏi:
“Cậu đi đâu vậy?!”
Hiểu Kiều đang cúi đầu thắt dây ngước lên nhìn Ngữ Ca với cặp mắt mơ màng:
“Thì về nhà…”
“Hôm nay cậu đến đây là để làm gì?!”
“Mình…”
Hiểu Kiều chớp chớp mắt, chưa kịp hiểu cơn giận của Ngữ Ca đã xuất phát từ đâu.
“Chẳng phải đã nói với cậu sao, cô bé ấy mình đã dắt về nhà…”
“Cậu đi ngay! Sau này đừng đến đây nữa! Mình không cần cậu đến ứng phó!”
Hiểu Kiều đứng dậy, nhìn Ngữ Ca mà không biết phải làm sao, “Cậu sao vậy?”
Cận Ngữ Ca tiến nhanh tới trước, kéo cửa ra đẩy Kiều Hiểu Kiều ra khỏi nhà. Hiểu Kiều chao đảo vì không phòng bị, còn chưa đứng vững thì cửa đã rầm một tiếng đóng lại.
Kiều cảnh quan sững người, bắt đầu ấn chuông, rồi lại đập cửa. Nhưng bất kể cô làm gì, thì bên trong cánh cửa vẫn chỉ im lặng không một động tĩnh. Cô lấy điện thoại ra, vẫn không có phản ứng gì. Hiểu Kiều chóng nạnh, lửa giận bốc lên.
“Nổi điên cũng phải có lý do chứ?!”
Song, cái đáp lại cô, vẫn chỉ là cánh cửa chống trộm màu đen ở trước mặt.