Chương 3: Lập uy

Hai nữ sinh bị tiếng quát lớn đột nhiên vang lên dọa giật mình, cả hai người đều ngơ ngác nhìn về phía người đến.

Thẩm Khoát lấy chân chống xuống để xe đứng yên, sau đó lúc bước qua không khỏi mắng một câu, “Nhóc con này, sao chỗ nào cũng có em thế?”

Đường Di đương nhiên biết câu nhóc con này là đang nói mình, hai người đã từng giao tranh nhiều lần, cũng đối mặt trực tiếp với nhau, thật ra là do cô đi học muộn nên bị ghi tên vào sổ vài lần.

Lần đầu tiên bị người khác gọi là nhóc con, mặt Đường Di đỏ lên, mắt cô trợn to trừng Thẩm Khoát.

Đèn trong sân trường đã được bật, ánh đèn pin chiếu thẳng vào trên mặt cô khiến mắt Đường Di hơi khó chịu.

Thẩm Khoát tắt đèn pin, anh lạnh lùng châm chọc, “Em nói xem, em ngủ nướng đi học muộn về tình có thể tha thứ, nhưng còn lần trốn học này em đừng nói với tôi là cảm thấy mệt mỏi nên phải về nhà ngủ.”

Mẹ nó, Thẩm Khoát cảm thấy anh vẫn quá ngây thơ, thế mà lại tin vào lý do ma quỷ cô nhóc này không dậy nổi, buổi tối chạy ra khỏi lớp ra ngoài chơi, tuyệt đối là chơi đến khuya nên đến sáng hôm sau mới ngủ nướng.

Thẩm Khoát tự phỏng đoán theo những kinh nghiệm từng trải của mình, may là anh không nhân từ nương tay với nữ sinh bên ngoài có vẻ ngoan ngoãn này, nếu không anh cũng quá ngu rồi.

“Em nói đi, em muốn làm gì?”

Ngữ khí của hắn rất nghiêm khắc, Đường Di nắm chặt tay nhỏ cố kìm nén xúc động muốn đánh anh.

Có thể hung dữ với nữ sinh sao?

Sao lại hung dữ với nữ sinh chứ?

Đến cái này cũng không hiểu, vừa nhìn liền biết chưa từng có bạn gái!

Hừ, việc nhỏ không nhịn sẽ làm loạn việc lớn, cô nhịn!

Cô âm thầm dùng móng tay nhéo lòng bàn tay mình, trong mắt cô lập tức ngưng tụ nước mắt, giọng nói vừa ngọt vừa mềm cực kỳ đáng thương, “Ca ca, bụng bọn em đau nên mới đi WC, bọn em đang muốn về lớp học, không phải muốn trốn ra ngoài chơi.”

Thẩm Khoát nghe cô nói thế càng tức giận, WC rõ ràng ở khu lớp học, chạy đến giữa sân trường đi vệ sinh, lời nói dối sứt sẹo này mà cô cũng dám nói ra lừa anh?

Một tay Thẩm Khoát chống lạnh, một tay anh cầm đèn pin, trên người thì mặc đồng phục bảo vệ đại diện cho chính nghĩa và công bằng, anh lạnh giọng hỏi nữ sinh trước mặt, “Chạy ra giữa sân trường đi vệ sinh? Đi tiểu bậy hay thải phân bậy? Không biết yêu quý và bảo vệ môi trường đều phải là vi phạm nội quy trường! Đi, đi đến phòng bảo vệ với tôi!”

Theo quy định thì phải trực tiếp đưa đến chỗ giáo viên, nhưng anh có lòng muốn thể hiện uy lực của bảo vệ, phải dạy dỗ đám học sinh hư này thật tốt.

Trương Duyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, lo sợ tai vạ sẽ lan sang người mình, hơn nữa cô và Đường Đường chỉ là ngồi cùng bàn, giây phút hai người bị bại lộ, cô đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ý đồ nhân lúc bảo vệ cửa và Đường Di cãi cọ ồn ào thì chạy trốn.

Dự định của Trương Duyệt là như thế, nhưng tên đàn ông thối này mắng bạn cùng bàn của cô là nhóc con thì thôi, vậy mà còn dám nói những lời thô tục trước mặt hai nữ sinh như thế, thục nữ Trương Duyệt không thể nhịn được nữa.

Thấy Đường Di nhấc chân muốn đi cùng Thẩm Khoát, Trương Duyệt vội kéo cô lại, một tay cô chỉ vào anh bảo vệ, “Anh biết tôi là ai không? Tôi yêu cầu anh lập tức xin lỗi chúng tôi!”

Dáng vẻ dám trêu tôi tôi sẽ khiến anh ăn không hết còn phải gói đem về khiến Thẩm Khoát bị chọc giận, anh chỉ vào đồng phục trên người mình, “Ông đây không quan tâm em là ai, tôi là bảo vệ cổng trường, vi phạm nội quy trường học thì phải nghe lời ông đây!”

Trương Duyệt lập tức cãi lại, “Học sinh vi phạm thì có thầy cô dạy dỗ, ai cho anh quyền lực lớn đến thế? Bảo vệ thì ghê gớm lắm chắc?”

Cmn, một nữ sinh mà còn kiêu ngạo hơn cả anh, thậm chí còn dám nhục nhã vinh dự làm bảo vệ của Thẩm Khoát, anh cũng lười cãi cọ với cô, một tay xách cổ áo Trương Duyệt lên, “Im miệng cho tôi, còn cãi nữa tôi sẽ ném em vào hồ nước cho cá ăn!”

Anh lại nhìn Đường Di đang đứng một bên, cô rõ ràng đang ngây người vì mọi chuyện đã thoát khỏi cốt truyện trong tưởng tượng của cô, Đường Di ngơ ngác nhìn hai người suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau.

Nữ sinh buộc tóc hai bên, trên đầu còn có một chiếc kẹp anh đào.

Đã là học sinh cao trung rồi mà còn buộc tóc thế này, giả vờ đáng yêu ngoan ngoãn sao?

Thẩm Khoát hung ác trừng cô một cái, “Em cũng đi theo, cho rằng buộc tóc hai bên thì bản thân là học sinh tiểu học? Dù là học sinh tiểu học thì ông đây cũng không ngại mà dạy dỗ đâu!”

Thiếu niên đã giận đến mức đỏ cả mắt, đến cả học sinh tiểu học cũng không buông tha.

Đường Di làm lơ công kích của anh về tóc mình, cô do dự định vươn tay ngăn cản hành động của anh, “Ca ca, mau buông tay ra, Duyệt Duyệt...”

Cô còn chưa nói xong, nữ sinh đang bị Thẩm Khoát xách cổ áo đột nhiên xoay người thoát khỏi sự kiềm chế của anh rồi mạnh mẽ vặn tay của Thẩm Khoát một cái, anh lập tức đau đớn đến mức kêu la thảm thiết.

Đường Di thu tay lại, đồng thời cũng nuốt mấy chữ “Là đai đen Tae Kwon Do” vào bụng.