Chương 98: Nam chính giành được quán quân!Ánh sáng trên Cứu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh bộc phát, trong nháy mắt cấp cho Mã Hồng Tuấn tăng phúc công kích và Tiểu Vũ nhanh nhẹn.

Bên ngoài đánh nhau kịch liệt nhưng đối với Đường Tam trong sương mù dày đặc và đôi Yêu Mị không ảnh hưởng lắm. Bát Chu Mâu sau lưng hắn duỗi ra, chiều dài của mỗi một cái chân hơn bốn mét, thô như cánh tay, đen bóng, hàn quang từng cái gai nhỏ trên đó lóe lên. Mỗi một cái chân dài đều chia làm hai đoạn, tựa như một đầu trường thương sắc bén đánh đâu thắng đó.

Võ Hồn dung hợp kỹ này Tà Nguyệt là chủ không chế, sau khi dùng họ không thể phóng thích thêm kỹ năng nào nữa. Tà Nguyệt nhìn Bát Chu Mâu sau lưng Đường Tam không nhị được nhíu mày, âm thầm suy tính đây là Hồn Cốt thân thể.

Đây là lần đầu tiên Bát Chu Mâu xuất hiện ở chiến trường sau khi hấp thu năng lượng của hai con Nhân Diện Ma Chu.

Bốn cái chân nhện phía dưới đem thân thể của Đường Tam khởi động tại không trung, chiều dài Bát Chu Mâu gia tăng đến bốn mét nhìn qua càng thêm kinh khủng, nhất là mặt trên gia tăng thêm gai nhọn, đều mang theo một tầng quang ảnh đẫm lệ. Kịch độc ẩn chứa trong đó chính là của Nhân Diện Ma Chu trăm năm cùng Nhân Diện Ma Chu ngàn năm điệp gia, lại trải qua hàn nhiệt hai đại tiên thảo Bát Giác Huyền Băng Thảo cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ của Đường Tam rèn luyện mà thành. Độc này mạnh khó có thể tưởng tượng.

“Cho dù ngươi có Hồn Cốt thân thể thì sao.” Tà Nguyệt cười lạnh, tiếng nói trung tính trong Yêu Mị vang lên: “Không có năng lực đặc thù có thể nhìn thấy bọn ta của tiểu tử kia, ngươi lấy gì đánh?”

“Chắc không?” Đường Tam mỉm cười, con ngươi đen nhánh lạng yên nhiễm tử sắc nhạt nhẽo: “Cái này không chắc nha.” Có Tử Cực Ma Đồng, sương đỏ vốn không ảnh hưởng tới hắn.

Ngoài sương đỏ.

Hổ trảo của Đái Mộc Bạch bắn ra, phát ra tiếng nổ đùng âm vang của kim chúc, lao thẳng tới Diễm ở phía dưới.

Là một trong thành viên thế hệ đầu của Võ Hồn điện hoàng kim, năng lực thực chiến của Diễm cực kỳ xuất sắc, tuy rằng mắt thấy Sử Lai Khắc lục quái thoát ly khống chế Võ hồn dung hợp kỹ nhưng không có nửa phần kinh hoàng. Ngọn lửa màu đỏ sậm rực cháy từ trên người chợt bốc lên, cùng lúc đó, thân thể hắn ở phía trước dưới tác dụng của hai cái hồn hoàn kịch liệt bành trướng lên.

Diễm, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc thanh hung hăng va chạm nhau. Bên kia, bốn người còn lại trong Võ Hồn điện chiến đội học viện, ba gã chiến hồn sư tiến lên trước một bước, nghênh đón Mã Hồng Tuấn cùng Tiểu Vũ. Mà luồng sáng phụ trợ của gã phụ trợ hệ hồn sư kia dừng ở trên người của Diễm.

Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch dưới sự áp kế diễn ra kịch liệt giữa Võ Hồn Cực Nhiệt, Cường Công, Cường Phòng, mà hai đối hai bên Tiểu Vũ và Mã Hồng Tuấn, bằng vào phối hợp xảo diệu cùng với lợi dụng Hồn Kỹ họ thành công giải quyết một người.

Một kích không thành, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh bắt đầu tiết kiệm chiến lực. Mà Diễm kiên kị Võ Hồn dung hợp kỹ của hai người cũng không dám bức thái quá, ba người cứ như vậy giằng co.

Thế cục bên ngoài đang giằng co, tình huống trong sương đỏ cũng không lạc quan. Hai tay Đường Tam ở trước ngực khép lại, hào quang trong mắt mỗi một lần lóe ra, không khí tựa hồ trở nên ngưng kết vài phần, Bát Chu Mâu sau lưng tựa như tám cây trường mâu, không ngừng đâm ra từ những góc độ không thể tư nghị, mà thân thể của hắn di động, cũng hoàn toàn dựa vào khống chế của Bát Chu Mâu. Nguyệt Nhận của Tà Nguyệt so với trong tưởng tượng của Đường Tam còn mạnh hơn nhiều, Bát Chu Mâu cứng cỏi như vậy, mỗi một lần cùng Nguyệt Nhận của hắn va chạm, cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết.

Tà Nguyệt rất tự tin, sau khi hắn cùng với Hồ Liệt Na dung hợp, thực lực bản thân đã tăng vọt tới có hơn cấp sáu mươi rồi, mà Đường Tam chỉ là Hồn Sư cấp bốn mươi thôi. Nói thật, đối với việc Đường Tam có thể kiên trì lâu như vậy khiến hắn rất kinh ngạc. Cấp bốn mươi cũng có thể đạt trình độ như vậy, nếu sau này lên cấp năm mươi, sáu mươi thì sao? Tà Nguyệt không dám nghĩ, cũng đã hiểu vì sao Bỉ Bỉ Đông hết lần này tới lần khác nhấn mạnh phải nắm được cơ hội gϊếŧ chết Đường Tam. Người này, nếu để cho hắn có đủ thời gian trưởng thành, trình độ của hắn họ không tưởng tượng nổi. Nghĩ như vậy ra tay càng tàn nhẫn. Cũng may Võ Hồn dung hợp kí của họ so với những người thường tiêu hao chậm hơn nhiều, nhờ đó có thể chậm rãi cùng Đường Tam dây dưa.

Đột nhiên, Tà Nguyệt mở ra hai cái công kích Bát Chu Mâu đột nhiên trở lại, hai thanh Nguyệt Nhận ở trong tay hắn, đột nhiên có một tia điện bắn ra, tiếp tục xoay tròn bên trong rồi bay ra ngoài.

Lòng ngực Đường Tam tức khắc lỡ một nhịp, bằng vào Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể thấy rõ ràng cái Nguyệt Nhận kia ở không trung làm thành một cái đường cong, cắt thẳng tới Thẩm Tu.

Góc độc Nguyệt Nhận cực kì xảo quyết tàn nhẫn, trực tiếp cắt đức Lam Ngân Thảo bên hông Thẩm Tu, vừa lúc y đang rơi xuống mặt đất, ở trên không trung tất nhiên rất khó phát lực.

“Tiểu Tu, cẩn thận!” Đường Tam hét lớn.

Bát chu mâu chợt cắm vào mặt đất, thân thể hắn như tia chớp bắn lên, thẳng nhập không trung.

Ánh mắt Thẩm Tu sắc bén lên, Nguyệt Nhận mang theo áp bách cực đại bay thẳng tới, y khó khăn lắm ổn định cơ thể trong không trung, mũi chân điểm nhẹ mở ra nhưng sóng gợn li ti, dắng người uyển chuyển nhẹ nhàng bay ra.

Trong mắt Tà Nguyệt lại thoáng hiện ra sự tàn nhẫn, ngay sau đó Nguyệt Nhận ở phía sau Thẩm Tu đột nhiên gia tốc, thẳng tắp tới gần.

“Tiểu Tu — —” Sáu người Sử Lai Khắc kinh hô, trên mặt Tà Nguyệt treo lên nụ cười tàn khốc, chỉ thấy Nguyệt Nhận tàn nhẫn xuyên qua sau lưng Thẩm Tu. Thế nhưng không thấy máu. Thân ảnh Thẩm Tu giữa không trung cứng đờ, hóa thành hư ảnh tiêu tán. Mà hướng mắt nhìn xuống sẽ thấy một thiếu niên nhẹ nhàng rời xuống đất, như đánh vào thần kinh công chúng. Ngẩn đầu nhìn Nguyệt Nhận trên không trung, cười châm chọc.

Nguyệt Nhận nhìn qua không thể trốn tránh, Thẩm Tu dùng không phải là Hồn Kỹ tránh né, đó là kỹ năng trên xi linh trang phục của hệ thống — — Phân Thân. Không thể không nói, công kích này của Tà Nguyệt quá lãng phí.

Làm sao có thể? Đây thật sự là Hồn Sư hệ Trị Liệu sao? Sao lại có nhiều thủ đoạn như vậy được? Không chỉ Tà Nguyệt câm họng, quần chúng xem thi đấu dưới đài cũng ngơ ngác. Có cùng thắc mắc giống Tà Nguyệt, đây thật sự là Hồn Sư hệ Trị Liệu sao?

Đường Tam hoàn toàn lạnh mặt, trừ giữa không trung lao thẳng tới Tà Nguyệt. Nguyệt Nhận lại lần nữa ra tay, trong lòng Đường Tam vừa động Hao Thiên Chuy liền xuất hiện trong tay trái, hung hăng va chạm với Nguyệt Nhận. Hai bên càng đánh càng ngang tay, Đường Tam đã làm đâu ra đó.

Tà Nguyệt đã tức giận rồi, đồng tử hắn bắt đầu kịch liệt co rút lại, gân xanh trên tay cầm một đôi Nguyệt Nhận, song chưởng chậm rãi hướng hai bên thân thể duỗi thân, Nguyệt Nhận triển khai, hợp thành một cái hình vòng tròn. Nhìn chằm chằm Đường Tam, ánh mắt giống như ma quỷ đang chọn người để cắn.

Thở sâu, Tà Nguyệt tựa hồ cũng không sốt ruột, ngóng nhìn Đường Tam: “Ngươi là người thứ nhất nếm thử kỹ năng ta tự nghĩ ra. Có thể thua dưới kỹ năng tự nghĩ ra của ta, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh.”

Đường Tam lạnh lùng nói: “Lúc trước Phong Tiếu Thiên cũng nói như vậy.”

Tà Nguyệt khinh thường cời: “Phong Tiếu Thiên loại thái điểu (chửi của tụi TQ,đại loại thằng khốn) này cũng có thể cùng ta đánh đồng sao? Kỹ năng tự nghĩ ra của ta, đúng là không có sơ hở. Lãnh hội đi, Viên Nguyệt.”

Tà Nguyệt động rồi, thân thể gã tựa như gió xoáy chuyển động, trong phút chốc, cả người hắn cùng hai thanh Nguyệt Nhận cơ hồ cùng biến mất, xuất hiện ở trước mặt Đường Tam, chỉ có một vòng tròn màu trắng thật lớn.

Không có tiếng xung đột chỉ có tiếng gió rít, tựa hồ tất cả thanh âm đều đã bị vòng tròn kia thôn phệ. Duy chỉ có hồng vụ trong Yêu Mỵ kết giới giống như lốc xoáy xoay tròn chung quanh vòng tròn màu trắng kia.

Nhìn qua vòng tròn màu trắng kia, kỳ thật chính là Tà Nguyệt kéo hai thanh Nguyệt Nhận lấy tốc độ cực kỳ kinh người xoay thành vòng tròn.

Lam Ngân Thảo, Quấn Quanh kỹ năng phát động, sau khi quấn quanh, ngay sau đó chính là một cái đệ tam hồn kĩ Chu Lưới Trói Buộc. Đường Tam sẽ không khoanh tay chịu chết, hắn muốn dùng toàn bộ biện pháp của mình có khả năng nghĩ đến để chiến thắng đối thủ trước mắt.

Lam Ngân Thảo tiếp xúc đến kia Viên Nguyệt màu trắng, lặng yên vỡ vụn, Chu Lưới Trói Buộc lục quang bao phủ phía trên, trong khoảnh khắc tan thành nhiều mảnh nhỏ, hai cái kỹ năng, thế nhưng không thể làm cho tốc độ đối thủ chậm lại.

Chậm rãi thở ra một hơi, hắt của Đường Tam sáng rực lên, thân thể hắn bắt đầu chuyển động, chính xác mà nói, là thân thể của hắn cũng bắt đầu xoay tròn rồi. Tám cái Bát Chu Mâu sau lưng toàn bộ duỗi thẳng, ở trong lúc Đường Tam xoay tròn, nhất thời biến thành một đoàn gió xoáy.

Lốc xoáy của Đường Tam tạm thời xoay tròn rốt cục va chạm với Viên Nguyệt.

Cái Bát Chu Mâu thứ nhất vẫy ở trên Nguyệt Nhận, sinh ra lần đầu tiên nổ đùng. Viên Nguyệt đình trệ một lát, thân thể trong đó của Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na dung hợp mơ hồ có thể thấy được. Mà Đường Tam lại phun ra một ngụm tiên huyết, cái Bát chu mâu kia ứng thanh tán vụn.

Tiếng nổ đùng thứ hai lại vang lên, thân thể hai người cơ hồ là phận biệt đυ.ng nhau, lại đồng dạng xuất hiện. Lại là một cây tám chu mâu tán vụn.

Ngoại phụ Hồn Cốt tựa như xương cốt bản thân. Liên tục chấn vỡ hai cái, hắn có thể thừa nhận loại đau đớn khó có thể tưởng tượng. May mắn vẫn còn một tầng quang phúc oánh tử ở trên người, quang hoa lưu chuyển thoáng vì Đường Tam giảm bới đau đớn.

Vẫn tiếp tục va chạm càng thêm thảm thiết. Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm, thẳng đến cái thứ sáu Bát Chu Mâu trong lúc va chạm bị nghiền nát. Tự nghĩ ra kỹ năng Viên Nguyệt của Tà Nguyệt mới hơi chậm lại.

Rốt cuộc cũng đến cây thứ tám, cũng là chân nhện cuối cùng. Lần này không hề là nổ vang, mà là tiếng ma xát chói tai, Đường Tam mắt thấy cái thứ tám Bát Chu Mâu của mình cùng đối thủ va chạm không ngừng bị cắt thành từng đoạn.

Tám cái Bát Chu Mâu bị nghiền nát. Sau lưng Đường Tam đã bị máu tươi nhiễm đỏ, sắc mặt hắn đã thành một mảnh tái nhợt.

Nhưng mà, Đường Tam còn chưa có dừng lại.

Hạo Thiên Chuy, tại thời khắc xoay tròn cuối cùng, rốt cục xuất hiện. Ở trong thân thể Đường Tam như gió lốc bắn nhanh mà ra, đập thật mạnh trên Viên Nguyệt của đối thủ.

Thanh âm ma xát chói tai nổ vang. Cùng với vô số đốm lửa từ trung tâm song phương va chạm bùng nổ.

Hạo Thiên Chuy nhảy vào không trung. Đường Tam cuối cùng cũng không kiên trì xoay tròn kịch liệt được nữa, thình thịch một tiếng quăng đi ra ngoài. Nặng nề mà té ngã trên đất trên mặt. Cho dù có Hồn Kỹ của Thẩm Tu liên tục hồi máu cho hắn cũng không được bao nhiêu.

Mà Viên Nguyệt xoay tron kia, bởi vì đòn nghiêm trọng cuối cùng này mà ngừng lại.

Yêu Mỵ biến mất, hồng vụ thu liễm. Ánh mắt của tất cả người đang xem cuộc chiến cơ hồ đều tập trung ở tại trên người Đường Tam cùng Tà Nguyệt xuất hiện trong sương đỏ.

Một bên Sử Lai Khắc, tâm đều trầm xuống. Mà người của Võ Hồn điện, trên mặt lại đều hiện ra vẻ tươi cười.

Té trên mặt đất, thân thể Đường Tam đã bị máu tươi nhiễm hồng đang hơi hơi run rẩy, mặc dù hắn trong lòng hắn đang giãy dụa phải đứng lên, nhưng lúc này ai nấy đều thấy được, đã hết dung hợp Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na hai người tuyệt đối chiếm thượng phong.

Nguyệt Nhận trên hai tay Tà Nguyệt, ít nhất đều bị mười chỗ hổng nhỏ dày đặc, mà thần sắc Hồ Liệt Na tái nhợt. Nhưng ít ra bọn họ hai người đều còn đứng.

Tính hình chiến đấu ở bên kia, tuy rằng Sử Lai Khắc hơi chiến thượng phong, nhưng chỉ cần Tà Nguyệt và Hồ Liệt Na còn trên trận cùng gia nhập, thua là không thể nghi ngờ.

Kết cục, chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

Con ngươi Thẩm Tu lạnh lẽo vô tình, y tiến lên bên cạnh Đường Tam, nhìn chằm chằm thần sắc khó hiểu khó nén được khϊếp sợ của hai người, khóe môi cong lên: “Các ngươi cho rằng đã thắng rồi sao?”

Khí thế quanh thân Thẩm Tu bất chợt bùng nổ sau đó ngưng tụ xuống, bên trên vàng vàng tím tím bốn cái Hồn Hoàn một cái Hồn Hoàn thứ năm màu đen trầm mặc báo lên sự tồn tại: “Tâm! Tế! Thương! Sinh! Xảo! Dệt! Thiên!”

Trùng Địch nhẹ ngân, màu tím đậm ngưng tụ trên người Thẩm Tu rồi truyền vào cơ thể Đường Tam, tử sắc quang mang nhanh chóng tràn trên người hắn, tốc độ sắc mặt lấy mắt thường có thể nhìn được dần hồng lên. Tuy rằng hơi thở còn yếu nhưng tốt xấu cũng lảo đảo bỏ lên, đứng thẳng người. Ngược lại sắc mặt Thẩm Tu trắng bệch.

Hồn Kỹ thứ năm, Thánh Thủ Chức Thiên, hồi tám mươi phần trăm máu hơn nữa giảm sát thương [Tác giả: Sửa đổi giảm bớt giả thiết.]

Dưới tác dụng trị liệu của Thánh Thủ miệng vết thương sau lưng Đường Tam chỉ chảy máu, nhìn lại vẫn cực kì dữ tợn. Khi Tà Nguyệt và Hồ Liệt Na còn khϊếp sợ Hồn Hoàn thứ năm của Thẩm Tu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười kiêu ngạo: “Thực lực chân chính của ngươi ta đã được trải nghiệm, nhưng thực lực chân chính của ta là gì, ngươi biết không? Các ngươi thua.”

“Cái gì?” Tà Nguyệt và Hồ Liệt Na nhìn Đường Tam động cánh tay phải. Cánh tay hắn huy động làm một loại tiết tấu kì dị run run, trong nháy mắt năm ngón tay mở ra, tay hắn tựa như hư không tiêu thất làm thành một phiến ảo ảnh. Mà những mảnh nhỏ Bát Chu Mâu trong tay hắn liền bắn ra bốn phía: “Đây là cái ngươi gọi là Hồn Kĩ tự nghĩ ra?”

Đường Tam cũng cười, không nói lời nào. Mảnh nhỏ Bát Chu Mâu được hắn nắm trên tay, nghiêng người giữ chặt Thẩm Tu, nửa người trên gần như dựa hẳn lên. Không thèm nhìn đối thủ đối diện nữa, cứ như làm nũng mà mở miêng: “Tiểu Tu, ta mệt quá, sau lưng đau quá.

“Ngươi từ từ, ta khôi phục xong sẽ trị thương cho ngươi.” Thẩm Tu đau lòng hôn Đường Tam che đi cái trán đầy mồ hôi lạnh: “Tam ca, hôm nay ngươi đặc biệt soái.”

Đường Tam cười tủm tỉm: “Ngươi có phải càng yêu ta hơn không?”

“Nói nhảm cái gì đó!” Thẩm Tu không khỏi đỏ mặt, chỉ vào đối thủ ngã xuống đối diện: “Ám khí này của ngươi là gì thế?”

“Bức Dực Luân Hồi, Đường môn ám khí thủ pháp bài danh thứ mười. Có thể sử dụng bất cứ ám khí gì, đồng thời phóng ra số lượng ám khí nhiều nhất là ba mươi sáu cái. Thực lực cùng thao tác lực hiện tại của ta, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng ra mười tám cái.” Đường Tam lạnh lùng liếc nhìn hai người họ một cái: “Bức Dực Luân Hồi thủ pháp nếu dễ dàng phá giải, sẽ không xứng trở thành đệ thập Đường môn thủ pháp.”

Tà Nguyệt và Hồ Liệt Na ban đầu còn không tin, nhưng khi mảnh nhỏ càng tới gần, sắc mặt hai người không thể tin được, lập tức giơ tay ngăn cản. Bọn họ cũng không có nhìn đến, mỗi mảnh nhỏ mình đánh đi thế nhưng đồng thời bay về phía đối phương. Mảnh nhỏ dừng ở trên vai Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na cũng không có ít, công kích Tà Nguyệt là bốn khối trước của Hồ Liệt Na, mà Hồ Liệt Na còn lại là hai khối. Sáu khối mảnh nhỏ không một thất bại.

Lực đạo của mảnh nhỏ này thật sự là hơi nhỏ. Chẳng qua là cắt ở trên người bọn họ y phục cùng một tầng làn da mà thôi.

Cắt qua một chút da thịt là đủ rồi. Đừng quên, trên Bát Chu Mâu ẩn chứa khủng bố độc tố ngay cả Độc Đấu La cũng phải cực kì đau đầu.

Bức Dực Luân Hồi của Đường phóng ra mười sáu khối nhỏ. Trừ sáu trên người huynh muội Tà Nguyệt, mười khối khác phân biệt bay về phía năm kẻ còn lại.

Ngoại trừ Diễm phóng thích toàn bộ hồn lực chặn hết các mảnh nhỏ Bát Chu Mâu bên ngoài, bốn gã đội viên khác đều trúng chiêu.

Sáu người lúc trước hoàn toàn chiếm thượng phong giờ đột nhiên ngã xuống, chỉ còn dư lại một mình Diễm.

Bây giờ, thắng lợi nghiêng hẳn về một bên còn cần phải nói sao?

Độc Cô Bác đã đến phía sau Bỉ Bỉ Đông, trong nụ cười mang theo vài phần trào phúng giải thích độc của Đường Tam không chỉ là kịch độc, nói còn là hỗn độc, nếu không nhanh trị liệu chỉ sợ Tam Đại Hoàng Kim của Võ Hồn điện chỉ còn mỗi Diễm.

Cân nhắc nặng nhẹ, Bỉ Bỉ Dông sắc mặt âm trầm đành phải đứng lên tuyên bố Võ Hồn điện chiến đội thua.

“Chúng ta thắng!” Áo Tư Tạp xông lên đài thi đấu, bởi vì hứng phấn mà khuôn mặt đỏ lựng: “Sử Lai Khắc thắng!”

“Đúng vậy, Sử Lai Khắc thắng.” Đường Tam mỉm cười, đôi con ngươi sáng quắc, từng câu từng chữ lặp lại: “Chúng ta thắng rồi, Sử Lai Khắc chiến thắng!”