Chương 42

Chương 42:

Đương nhiên là bức thư không chút đứng đắn này, một nửa mảnh vụn cũng không thể nào lưu lại.

Sau khi xem xong, Tiếu Nương nghĩ nghĩ rồi đưa thư đến gần ánh đèn đốt cháy trụi. Sau đó chỉ xem chuyện này như gió thoảng mây bay, cũng không hề có hành động viết thư trả lời bày tỏ lòng biết ơn đối với Thế tử gia.

Tiếu Nương cảm thấy Thế tử gia đã tỏ vẻ như thế, chính là quyết định tạm thời rẽ một chút vào con đường người tốt. Chắc là không đến mức tạm thời đổi ý, quay qua nắm chặt bím tóc của nàng.

Dù sao thì nàng cũng có tâm nhắc nhở, cũng làm cho Tiêu gia nhà hắn thoát khỏi hiềm nghi mưu hại Quốc trữ.

Cũng chẳng khác mấy trong nguyên tác, chuyện mưu hại Thái tử, cuối cùng lại ba phải chỉ giảm bớt được tranh đấu nhất thời, căn bản không giải quyết được gì.

Mặc dù thủ phạm là Nhị Hoàng tử, thế như vị Hoàng tử này lại do Thiên Huệ phu nhân, người mà Thánh thượng sủng ái nhất, thân sinh.

Vị Thiên Huệ Quý phi thật ra là biểu muội của Thánh thượng, là thân chất nữ của lão Thái hậu. Vạn tuế gia cùng vị biểu muội này là thanh mai trúc mã, cảm tình vô tư từ khi hai người còn bé, người ngoài làm sao có thể so bì được?

Khi Nhị Hoàng tử tuổi còn nhỏ nhưng Thiên Huệ Quý phi lại ngã bệnh qua đời, Vạn tuế gia đau nỗi đau mất người thương, cho nên đối với Nhị Hoàng tử cũng rất chi là sủng ái.

Chỉ là sủng ái thì sủng ái đó, nhưng Nhị Hoàng tử lại không có duyên với cái ghế Quốc trữ. Thời gian dài, trong nội tâm sinh ra phẫn uất, cộng thêm sự âm thầm ủng hộ của ngoại tộc lão Thái hậu, càng ngày càng không biết sợ.

Cho nên coi như sau này điều tra ra thủ phạm, Vạn tuế gia cũng không có ý định để lộ ra, chỉ mạnh mẽ lên án Nhị Hoàng tử quá mức hoang đường cùng vô lý ở sau lưng, đuổi hắn đi đến Điền Tây xa xôi, chốn có phong cảnh hợp lòng người, làm Vương gia.

Xử lý xong Vương thất lung tung rối loạn, Vạn tuế gia cuối cùng cũng nhàn hạ một chút, khen thưởng công thần có công cứu trợ Quốc trữ.

Ông xử nhẹ Nhị nhi tử, Đại nhi tử vẫn còn ấm ức. Để thể hiện là lòng nhân từ của một người cha, ông không thể nào bỏ qua ân nhân cứu mạng Quốc trữ.

Trước khi phong thưởng, Vạn tuế gia hỏi thăm qua Trác Tướng quân chuyện liên quan đến phẩm hạnh của người Giáo úy này. Trác Tướng quân vốn là người khôn khéo, Chử Thận chính do đôi mắt thông tuệ của mình nhận ra đây là người tài, tự mình tiến cử. Đương nhiên sẽ nói hắn là chính nhân quân tử, còn khen ngợi hắn thật nhiều.

Sau khi Vạn tuế gia nghe được người này võ nghệ cao cường, là người trung tín còn rất có phương pháp lãnh binh, bút son vung lên, thăng chức cho Chử Thận thành Phó đô chỉ huy sứ Ngự Lâm quân tiền điện, nhận bổng lộc tứ phẩm, ban thưởng một trạch viện nằm trong hẻm nhỏ ở Thành Đông. Còn mấy cái ban thưởng khác nhiều như cây rừng, thật sự là quá nhiều để kể ra một cách tỉ mỉ chi tiết.

Ngày Thánh chỉ ban xuống, Trác Tướng quân đã phái người đưa thư đến Chử gia, còn phái người quản sự hiểu lễ nghĩa đi chỉ điểm cho ma ma Chử gia quét tước nhà cửa, lại dạy hai người Chử Thận quy củ, còn phải chuẩn bị trước phong bao ban thưởng cho cung nhân.

Chử Thận vừa có thể xuống đất, dưới sự nâng đỡ của Hồ thị quỳ gối dưới thảm đỏ tiếp chỉ. Kể từ đây, Chử Giáo úy một đường lên như gió lốc, trở thành Phó đô chỉ huy sứ tiền điện.

Trong lúc đó, đồng liêu trong quân đến đây chúc mừng lại nhiều như nước chảy, từ sáng sớm đến chiều tối vẫn không ngừng. Chử Thận nửa nằm nửa ngồi trên giường tháp, tiếp nhận tình cảm của đồng liêu lớn nhỏ, không thể nào bên trọng bên khinh làm cho người ta cảm thấy hắn thăng thiên liền không niệm tình bằng hữu cũ.

Vì Vạn tuế ban thưởng trạch viện mới, đợi đến khi thương thế của Chử Thận đã dưỡng tốt hơn một nửa, thật sự không vội vã đến nhậm chức, mà dẫn Hồ thị cùng hai nữ nhi đi dạo ở trạch viện.

Khác so với trạch viện nhỏ nằm bên trong phố xá sầm uất hắn mua lúc trước. Hẻm giáp Thành Đông chính là chỗ tập trung của các đại quan trong triều. Chưa kể đến không gian thanh tĩnh, đây là nơi mà quan viên tỉnh ngoài bình thường không thể nào đặt chân đến.

Tính ra thì Chử Thận cũng xem như là người có chức quan thấp nhất trong cái ngõ này. Dù sao thì tên tuổi của hắn cũng là người có công cứu Quốc trữ, nhận được ban thưởng của Vạn tuế, hẳn là nên được đền đáp thỏa đáng.

Thế nhưng mà trạch viện này thật sự là nhà cao cửa rộng, so với căn của Chử gia ở nông thôn còn lớn hơn. Từ cổng lớn đến hành lang, đình viện chính phòng, lại đến đình đài lâu các còn có hậu hoa viên các kiểu, đôi mắt Hồ thị nhìn chăm chú, chân bắt đầu nhũn ra.

Chử Thận đi dạo quanh một vòng, phát hiện chỉ có hai hạ nhân là Đổng ma ma cùng Hàn Yên thật sự là không đủ. Chỉ là nô bộc phụ trách vảy nước quét nhà, cùng chăm sóc hoa cỏ thôi cũng cần bốn năm người.

Cho nên ngoại trừ nhìn qua xem trạch viện các nơi cần sửa chữa thêm thắt cái gì, việc cấp bách bây giờ là tìm người môi giới mua một ít nô bộc cùng nha hoàn về, mới có thể điều phối cho toàn bộ trạch viện.

Mặc dù ở lĩnh vực bếp núc may vá Hồ thị là một người có năng lực mạnh mẽ, thế nhưng đối với chuyện chưởng gia quản lý tài sản, sắp xếp nô bộc, thật sự là không hề biết một chút nào.

Bây giờ Chử Thận cũng không quản được công việc vặt, mặc dù là nhàn rỗi dưỡng thương ở nhà, nhưng chỉ là tiếp mấy người thân tình thăm hỏi cũng đủ để hắn phải ứng phó cả ngày.

Hắn cũng biết Hồ thị không am hiểu những chuyện này, liền nói với nàng, Tiếu Nương cũng sắp lập gia đình, mấy công việc vặt này cứ giao cho con bé xử lý xem như tôi luyện năng lực chưởng gia. Thịnh Ca Nhi còn nhỏ, nàng chăm sóc tốt đứa nhỏ là được.

Nghe được mấy lời này, Hồ thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa chìa khóa khố phòng, trạch viện giao hết cho Tiếu Nương. Còn nàng một mực chăm lo ba bữa cơm, hầm canh bổ dưỡng cho phu quân cùng nữ nhi là được.

Nói thật ra thì, một đống chuyện này nếu thật sự rơi vào một cô nương mười sáu tuổi chân chính, thật sự là quá mức.

Thế nhưng Tiếu Nương chính là Ngô Tiếu Tiếu, thân là bà chủ của công ty quản lý, có thể xem là tổng quản của cả đám nam nữ minh tinh lớn nhỏ. Thật ra nói cho cùng thì cũng chỉ là quản lý nhân sự mà thôi.

Mặc dù đối với sự vụ của nhà cao cửa rộng thời cổ đại, Tiếu Nương không hiểu rõ lắm. Nhưng may là Chử trạch cũng vừa mới lập phủ, cũng không có cái gì gọi là lão nô bộc tiền triều chiếm cứ tác oai tác quái. Nàng chỉ cần làm tốt công việc quản lý nhân sự, tuyển chọn nô bộc thích hợp, cho nhập phủ sau đó từ từ xem xét là được.

Trong phủ Trác Tướng quân lại đề cử mấy người cũ mà Trác phu nhân dùng rất tốt. Thế nhưng Tiếu Nương lại thừa dịp Trác Hồng San tiểu thư đến chơi để lộ tin tức, nói ở quê quán có họ hàng xa muốn tìm nơi nương tựa, sợ là phải để lại một vài vị trí cho bọn họ nên khéo léo từ tốt ý tốt của Trác phủ.

Bây giờ cha đã là Ngự tiền Chỉ huy sứ, chức quan không lớn nhưng vị trí lại cực kỳ quan trọng. Tương lai chỉ sợ kẻ muốn thám thính ý của cha hay ở bên cạnh để nghe ngóng đại sự quốc gia không phải là ít. Lúc này không đề phòng một chút, sau này có thể sẽ gặp phải tình cảnh “con đê ngàn dặm bị vỡ chỉ vì một tổ kiến”.

Do đó người hầu trong phủ các quan gia khác nàng không cần. Những kẻ sống trong phủ trạch nhà giàu đã quen thói láu cá, bị chuyển tay mấy lần nàng cũng không cần.

Đến khi người môi giới dẫn người nhập phủ, sau khi để cho Chử gia Đại tiểu thư nhìn qua một vòng, đối với tiểu cô nương khôn khéo trấn định này cũng có chút ấn tượng.

Quan gia môi giới khác với cha con bọn buôn người lừa bán mấy đứa nhỏ trong chợ. Đó đều là văn thư làm việc trong nha môn, nô bộc được đưa đến đều được sắp xếp thân phận lai lịch rõ ràng. Người bình thường nếu như muốn mua nô bộc từ trong tay mấy quan gia môi giới này còn phải nhìn xem có đủ phẩm cấp phân vị hay không,

Bọn họ thường xuyên ra vào gia đình Vương hầu, cứ dần dần như thế, tin tức Chử gia Đại tiểu thư làm chưởng gia dần dần được lan truyền.

Người thường hướng đến chỗ cao, nước chảy xuống chỗ trũng. Chử Thận một bước lên mây, ngay cả huyết thống của con chó mà lúc trước Tùy Phong nhặt để giữ nhà cũng quý báu hơn nhiều, căn bản không nhìn ra được vết tích đã từng lưu lạc đầu đường xó chợ.

Hiện giờ, có khối kẻ nịnh bợ Chử gia, ai lại đi quản đứa nào là thân nữ nhi, đứa nào là kế nữ của Chử Thận!

Bây giờ Lưu thị thế mà lại có thể diện trong Kinh thành.

Mặc dù nhi tử còn chưa làm quan, thế nhưng ai nấy đều biết, nhi tức tương lai của nàng ta lại là thiên kim của Ngự tiền Chỉ huy sứ.

Hơn nữa lại là một người tài giỏi, làm chưởng quản phủ trạch lớn như vậy ở nhà mẹ đẻ. Có thể thấy được là nhân phẩm rất tốt nên mới được phụ mẫu xem trọng. Thịnh gia có quan hệ thông gia với Chử gia, nhi tử còn có thể đọc sách, sau này tiền đồ phải nói là chuẩn không cần chỉnh.

Thường xuyên như thế, ngay cả hôn sự của muội muội Thịnh Hiên, Thịnh Nghiên Tuyết cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên theo. Lưu thị cũng đổi ý về người ban đầu đã nhìn trúng, cảm thấy nữ nhi còn có thể gả cao một chút.

Nhưng mà hôn sự của nhi tử lại phải nắm thật chặt. Mấy ngày nay, Lưu thị nghe được không ít tin đồn, nói là vị Tiếu Nương kia được rất nhiều hầu môn phu nhân khen ngợi, nói thẳng hôn sự của vị cô nương này bị định ra quá sớm.

Lưu thị cũng không muốn con vịt béo đã nấu chín bỏ chạy mất. Cho dù nhi tử chưa có thi Tỉnh, nhưng nếu gả Tiếu Nương đến sớm, đúng lúc có thể bắt đầu hầu hạ cuộc sống cùng ăn uống hàng ngày của Thịnh Hiên. Nhưng mà đến lúc đó không cho phép phu thê bọn họ viên phòng, miễn làm cho Thịnh Hiên phân tâm…

Có quyết định như thế, Lưu thị chỉ đợi cho đến lúc thương thế của Chử Thận tốt lên, Chử gia chuyển nhà xong xuôi có thể nhắc đến chuyện đón dâu.

Hơn nữa Tiếu Nương cũng đã sắp xếp ngăn nắp chuyện người trong phủ, lúc phân công xong quản sự nội viện cùng ngoại viện đã hai tháng trôi qua.

Thương thế của phụ thân Chử Thận cũng đã tốt hơn phân nửa, mặc dù chưa thể cưỡi ngựa bắn tên, nhưng cũng đã có thể vào cung tiếp nhận công việc, làm quen với cấp trên cùng người dưới.

Thân Dương Quận chúa thật sự chọn đúng thời điểm, mắt thấy Hồ thị đã thanh nhàn, liền mời nàng cùng hai nữ nhi đến tham gia tiệc trà xã giao.

Mặc dù bây giờ thời tiết đang rét đậm, nhưng vừa đúng là thời điểm hàn mai nở.

Chủ đề của buổi tiệc trà xã giao chính là cắm hàn mai theo sở thích. Vì đúng dịp quan viên tỉnh ngoài vào kinh báo cáo công việc, có không ít gia quyến của quan viên tỉnh ngoài. Vậy nên có không ít phu nhân cùng tiểu thư lạ mặt đến.

Tiếu Nương cắm một bình hoa, đã trải qua mấy lần tiệc trà xã giao, cộng thêm sự cổ vũ của Trác Hồng San tiểu thư, danh tiếng đã lan ra bên ngoài.

Bây giờ cô nương quản sự của Chử gia cuối cùng cũng đã thanh nhàn đi gặp gỡ người khác, Thân Dương Quận chúa liền cười cười mời Tiếu Nương cắm một bình mai để bắt đầu.

Tiếu Nương cũng không hề lui bước, chỉ hỏi dưới bếp phủ Quận chúa có canh nóng nấu bằng thịt muối không?

Sau khi người đi hỏi nói có, nàng xin một chậu. Nàng hớt lớp váng mỡ bên trên, đổ vào bên trong bình hoa, lại nhờ nô bộc để xuống dưới mái hiên, chỉ trong chốc lát, nước canh thịt kết đông lại cứng ngắc bên trong.

Tiếu Nương cắm nhành mai vào bên trong lớp váng mỡ trắng đã được ngưng kết.

Ở hiện đại nàng đã học qua cách cắm hoa kiểu Tây, sau khi xuyên về cổ đại, lại được hun đúc cách cắm hoa của Trung Hoa, sau đó lại Trung Tây kết hợp, bố cục rất hợp lý, có quy luật, cành mai kéo dài ra, liền có một loại ý vị cao ngạo không nói nên lời.

Dùng dầu mỡ ngưng kết lại thay thế cho mυ"ŧ xốp cắm hoa, muối bên trong đó còn có tác dụng làm chậm đi quá trình mục rữa của vết cắt nơi cành hoa, để lên thêm mấy viên đá nhỏ, lại mang đến một cảnh giới nghệ thuật đạp tuyết tìm mai (*).

(*) 踏雪寻梅 – Đạp tuyết tìm mai, thành ngữ; ý chỉ thi nhân yêu phong cảnh, yêu làm thơ (Theo Baidu). Ở đây có thể hiểu ý trên mặt chữ.

Thân Dương Quận chúa luôn yêu thích cắm hoa, bà nhìn đôi tay ngọc của Tiếu Nương sửa sang bình hoa này, lập tức cực kỳ yêu thích, chỉ nói: “Nhanh! Đừng ai tranh đoạt với ta, đặt bình hoa này trên bàn trà trong thư phòng cho ta. Mỗi lần nhìn đều khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái, mỗi khi ta vẽ tranh mệt mỏi, ngẩng đầu lên một chút, thật sự có thể nghỉ ngơi thả lỏng một hồi!”

Đúng lúc này, Tiêu Nguyệt Nhu vốn đứng một bên lại hừ một tiếng nói: “Chẳng qua chỉ dùng lại trò xiếc mà năm đó Vương phi của Đoan Vương phủ đã làm. Tuy là cảnh giới có hơn một chút nhưng cũng chẳng có gì hiếm lạ cả. Hôm nay bên trong đám tân khách, thế nhưng có ngọa hổ tàng long, vẫn là có cao thủ. Mẫu thân người đừng chọn Trạng nguyên sớm như vậy, bỏ qua hạt ngọc thô.”

Thân Dương Quận chúa biết tính tình của nữ nhi nhà mình cao ngạo, chỉ cười cười nói: “À, còn có vị cao thủ nào, sao không đến biểu diễn một chút?”

Tiêu Nguyệt Nhu chỉ chỉ một vị tiểu cô nương vẫn luôn an tĩnh ngồi bên người nàng, nói: “Vị này là Mạc Nghênh Lam tiểu thư, chính là chất nữ của Tri phủ Hoài Sơn, cũng chính là một người bạn mà ta đã kết giao. Kỹ nghệ cắm hoa của nàng ấy cũng rất chi là có cảnh giới mới…”

Nghe mấy lời này, cái nắp chén trà trong tay Hồ thị cầm không chắc, rớt xuống cốp một tiếng.

Tiếu Nương đang ngồi bên cạnh Hồ thị, đưa tay tiếp được cái nắm kia, cũng nhận lấy chén trà trong tay Hồ thị.

Khó trách Hồ thị thất thố như vậy, cái vị Mạc Nghênh Lam tiểu thư lớn hơn so với Tiếu Nương một tuổi, cũng chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Tiếu Nương.

Phụ thân của nàng ta, chính là Hoài Sơn Mạc Nhị gia Mạc Trí Văn.

HẾT CHƯƠNG 42.