Chương 41

Chương 41:

Sau khi Tiếu Nương thuyết phục được Tiêu Nguyệt Hà dời tấm thân tôn quý của hắn, một lần nữa đội lại mũ áo choàng bước ra từ trong ngõ phong nguyệt, chuẩn bị lên xe ngựa đi về tìm mẫu thân Hồ thị.

Thế nhưng Tiêu Nguyệt Hà thò đầu ra từ trong chiếc xe ngựa của hắn, có chút ý tứ hỏi Tiếu Nương: “Chuyện ngươi tùy tiện đến nơi này nếu như để Thịnh gia - gia đình ngươi đã đính hôn biết được, bọn họ sẽ nghĩ gì?”

Trước đó Tiếu Nương nhìn thấy Tiêu Nguyệt Hà dặn dò gã sai vặt đi mời Ngự y, trong lòng hơi an ổn một chút, ngược lại thong thả nói: “Chẳng qua ta chỉ mời người đến cứu cha ta. Nếu là người có lòng chính trực, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu đã là kẻ có tâm ý bất chính, nhất định sẽ đổi trắng thay đen, ta đây sẵn sàng đón nhận thôi. Có thể cứu được phụ thân ta, lương tâm ta không hổ thẹn, có thể an nhàn thoải mái. Những lời đồn đãi bên ngoài của kẻ khác không vào được trong lòng ta.”

Lúc nàng nói chuyện, khuôn mặt lạnh nhạt, cũng không bởi vì mấy lời nói của Tiêu Nguyệt Hà mà xấu hổ giận dữ hay lo âu.

Tiêu Nguyệt Hà không nhịn được mà nhìn lại nàng một chút, nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ dặn dò xe ngựa nhanh chóng đi về nhà cũ của Tiêu gia.

Tiếu Nương làm xong hết những chuyện có thể làm, còn lại chỉ đành phó mặc cho trời.

Lúc nàng trở về khách điếm, Hồ thị vẫn không chờ được tin tức gì, uể oải lo nghĩ đến không được.

Tiếu Nương an ủi nàng: “Nương, không có tin tức đôi khi chính là tin tức tốt.”

Hồ thị nghe không hiểu được triết lý mười phần súp gà cho tâm hồn này của nữ nhi, nhưng có Tiếu Nương ở bên cạnh, trong lòng đã an ổn thêm chút.

Tiếu Nương đuổi người binh tào kia ra cổng quân doanh nhìn thử xem là xe ngựa của Ngự y viện đã đến chưa.

Chỉ trong chốc lát binh tào kia quay về nói, có một vị lão thái y mặc cung phục của Thái y viện đi cùng Thượng Võ Tướng quân Tiêu Thăng vào quân doanh.

Tiếu Nương nghe xong, lúc này mới thở ra một hơi. Đã có Thái y đến, còn lại chỉ có thể xem phúc lành của cha mình. Hy vọng vì mẫu nữ mấy người bọn họ mà cha cố gắng chịu đựng!

Cứ như vậy, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cuối cùng cũng có cỗ xe ngựa đưa Chử Thận đang mê man từ trong quân doanh ra.

Đi theo hắn còn có một vị lão Thái y.

Sau khi lão Thái y nhìn thấy Hồ thị, mặt mày nghiêm trọng mà dặn dò nàng: “Lần này thương thế của Chử Giáo úy nghiêm trọng, xương sườn thiếu chút nữa đã cắm vào trong phổi. Nếu như ta đến muộn thêm một chút nữa thôi, xương cốt xê dịch thì đúng là hậu quả khó lường. Dù sao thì trong quân doanh cũng bất tiện, không có người nhà trông nom chu đáo. Ta thấy hắn không còn đáng ngại nữa, liền xin Tiêu Tướng quân phát quân bài, trước hết để cho Chử Giáo úy về nhà nghỉ ngơi, ít nhất thì thuốc thang sẽ không chậm trễ. Bây giờ ta đã dùng phương pháp do tổ tông truyền lại cố định cái xương bị gãy, sau đó cho hắn uống thuốc giảm đau, lúc này hắn sẽ không tỉnh lại, không thể xóc nảy nhiều. Đợi đến khi về nhà, nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngày mai, ta lại đến nhà của các ngươi tái khám…”

Hồ thị vừa khóc vừa vội vàng ghi nhớ. Sau đó hướng lão Thái y ngàn ân vạn tạ, trên đường một mực nắm tay Chử Thận, dặn dò xa phu đi con đường lớn bằng phẳng một chút, vào thành về nhà.

Tiếu Nương nhìn kế phụ Chử Thận vẫn đang hôn mê, đôi mày rậm đang nhăn chặt lại, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, cha đã vượt qua thêm một cửa ải nữa, không đến mức sớm buông tay nhân gian.

Đợi đến khi về nhà, thuốc giảm đau cuối cùng cũng hết hiệu lực, Chử Thận cũng mở mắt tỉnh dậy, nằm trên giường lớn an ủi Hồ thị cùng Kiều Y bị dọa sợ.

Tiếu Nương yên lặng rời khỏi phòng, để Chử Thận cùng thê tử nữ nhi nói chuyện. Nàng dẫn theo tiểu nha hoàn Hàn Yên, tự mình ra phố bốc thuốc, lại ghé qua cửa hàng nhà mình lấy gân hươu cùng một số lâm sản bổ dưỡng khác, còn mua thêm hai con chim trĩ rừng trên phố chuẩn bị hầm canh bổ.

Sau khi trở về, nàng để Đổng ma ma đốt hai bếp than, vừa chuẩn bị hai cái ấm sắc thuốc lớn cùng nhau sắc thuốc, để tránh trường hợp thuốc không sắc kịp lúc, bếp lớn ở phòng bếp cũng đang hầm canh bổ.

Ma ma cùng nha hoàn bận rộn chân không chạm đất, Hồ thị vẫn muốn hầu hạ Chử Thận một bước không rời. Tiếu Nương không tránh được việc phải tự mình động thủ làm thịt gà, trụng nước sôi nhổ lông, mổ bụng.

Đợi đến ngày hôm sau, lúc Thái y đến tái khám xong xuôi, Hồ thị - người vẫn một mực canh giữ bên cạnh hầu hạ hắn trà nước tắm rửa, đi gọi Tiếu Nương đến.

Tiếu Nương bận rộn cả buổi sáng sớm, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà xong, mệt mỏi đến không chịu nổi nữa, uống một bát cháo liền đi ngủ. Bỗng nhiên bị mẫu thân gọi, cho rằng Chử Thận có gì không ổn, vội vàng thức dậy.

Đợi đến khi đi vào phòng, mới nhìn rõ Chử Thận mặt mày nghiêm túc, hỏi nàng: “Ta vừa mới biết, vị Thái y kia chính là ân tình của Tiêu Tướng quân mà con nhờ giúp đỡ, người ta mới đưa người vào trong quân doanh, con… làm sao có thể cầu Tiêu gia ra mặt?”

Tiếu Nương làm như không có việc gì, để mẫu thân đi vào bếp bưng chén canh gà đã hầm xong cho phụ thân. Đợi đến khi mẫu thân đi khỏi, nàng mới một năm một mười nói những gì mình đã trải qua khi đến gặp Tiêu Nguyệt Hà.

Không còn cách nào khác, động tĩnh của mình ở cái ngõ liễu lâm kia quá lớn, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý bị hối hôn khi Thịnh gia nghe được tin đồn này. Cũng nên nói qua với phụ thân về tình hình thực tế, để trong lòng hắn có chút chuẩn bị.

Toàn bộ quá trình Chử Thận chỉ trừng mắt nghe Tiếu Nương kể lại. Lúc trước sao hắn không hề phát hiện, kế nữ im im không lên tiếng của mình lại có lá gan lớn như vậy.

Nếu đây là thân nữ nhi của mình, hắn đã sớm hét lớn một tiếng, bây giờ tức giận đến mức đấm vào mép giường một cái, thấp giọng nói: “Làm xằng làm bậy! Sao con có thể lấy sự trong sạch của nữ nhi gia mà đi lằng xằng làm bậy như thế! Nếu như lan truyền ra ngoài, sao con còn làm người được?”

Kết quả là lần này dùng sức quá lớn, chạm đến xương sườn, đau đến mức hắn co cả người lại.

Tiếu Nương lại thật sự bình tĩnh, chỉ nhìn Chử Thận nói: “Cha, người đã từng để cho nữ nhi học tại thư đường trong nhà. Trong thư đường được phu tử nhắc đến đoạn . Ung Củ cùng Trịnh Lệ thông đồng mưu sát nhạc phụ của ông ta, bị thê tử biết được liền về hỏi thăm mẫu thân của nàng. Mẫu thân của nàng nói, nữ nhi chưa gả, cha hữu định nhưng phu vô định; phụ nhân đã gả đi rồi, tái giá nhưng không tái sinh. Thế nên nàng ta lựa chọn tố giác phu quân, bảo vệ cha. Hôm qua ta nghe nói cha bị thương, không rõ sống chết, trong lòng chỉ mong để người sống sót. Cha đang trong cơn nguy cấp, ta làm sao có thể đoán được suy nghĩ của những người bên ngoài…”

Đoạn nói chuyện này của nàng, thật sự là mở rộng một cái thành ngữ, đó chính là “Ai cũng có thể làm chồng”, nam nhân khắp thiên hạ chỉ cần lựa chọn một chút, ai cũng có thể gả. Tuy nhiên phụ thân chỉ có một không thể thay thế.

Lúc ấy Tiếu Nương nghe đoạn này cũng cảm thấy cực kỳ có lý. Do đó đứng trước lựa chọn kiểu này, nàng cũng không chút do dự.

Chử Thận nghe xong, một lúc lâu không nói gì. Thật ra bình tĩnh mà xem xét, đừng nhìn thấy ngày thường hắn nói mấy lời có phần thiên vị với Tiếu Nương, thế nhưng trong lòng vẫn hướng về Kiều Y hơn một chút.

Mắng chửi Kiều Y không chút kiêng kỵ là vì con bé là thân nữ nhi của hắn, mắng con bé là mong con bé tốt lên, thân là cha sao có thể không quản giáo con cái mình cho được?

Còn với Tiếu Nương lại khách khí một chút, bởi vì thân là kế phụ của nàng, không tiện khắc nghiệt với kế nữ. Nhìn qua thì thấy thân thiện nhưng thật ra bên trong mang theo mấy phần xa cách.

Cũng chẳng phải là bản thân hắn bất công mà chính là bản chất con người.

Thế nhưng ngày hôm qua, hắn nằm bên trong binh doanh, bản thân chịu trọng thương không thể đứng dậy uống nước. Bên trong quân doanh vì Thái tử gặp nạn, người người cảm thấy bất an, không ai ở cạnh bên người để gọi.

Cảm giác tuyệt vọng rõ ràng đau đớn như đang tra trấn, chỉ có những người thật sự trải qua mới biết. Nhưng vào thời điểm hắn đau đến mức sắp hôn mê thì Thái y lại xuất hiện, kịp thời chẩn trị cho hắn.

Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Thái tử cảm kích nên phái người đến trị liệu. Hôm nay nghe được mấy lời của Thái y, mới biết được Thái y có thể xuất hiện kịp thời chính là nhờ tiểu cô nương ngày thường im im không lên tiếng kia. Trong thời điểm nguy cấp, bôn ba khắp nơi, lấy danh tiết trân quý của nữ nhi gia đi đua tranh để giành lấy cơ hội sống sót cho hắn…

Chử Thận muốn mắng Tiếu Nương hồ đồ, cũng muốn hung hăng đánh nàng một chút, để nàng nhớ kỹ cơn đau. Thế nhưng kết quả lại vì câu nói “Tái giá nhưng không tái sinh” kia của nàng mà nước mắt nam nhi lại rơi xuống.

Chử Thận làm một người đàn ông lỗi lạc, căn bản cũng không quá coi trọng lễ giáo. Bằng không hắn cũng sẽ không lấy một ngoại thất có xuất thân con hát làm thê tử.

Bây giờ nghe Tiếu Nương đối với mình cực kỳ hiếu thảo, ngoài trừ cảm động từ tận sâu đáy lòng, thì cũng không hề lo lắng chuyện Thịnh gia hối hôn.

Chỉ cần hắn còn sống, Tiếu Nương ăn mặc không cần lo lắng, nam nhi tốt trong thiên hạ còn nhiều lắm, Tiếu Nương muốn gả cho ai thì gả cho người đó. Cho dù hắn có phải đánh đổi hết tất cả những gì mình có cũng sẽ phải mang lại một nhân duyên tốt cho nữ nhi.

Nhưng mà chuyện cha con Chử gia lo lắng hiển nhiên là dư thừa.

Chuyện Tiếu Nương lén lút xông vào bên trong ngõ son phấn kia, không hề có một chút tiếng gió nào lọt ra ngoài.

Sau khi Thịnh gia Lưu thị nghe tin Chử Thận vì cứu Thái tử mà thụ thương, cũng mang thuốc bổ cùng trái cây, dẫn nữ nhi đến đây thăm nom.

Lưu thị tận mắt thấy Tiếu Nương lo liệu chuyện trong nhà ngoài ngõ đều gọn gàng ngăn nắp. Hơn nữa vì Chử Thận bị thương cho nên chuyện kiểm tra sổ sách, chuyện làm ăn ngoài cửa hàng cũng do Tiếu Nương thẩm tra đối chiếu. Trong nội tâm nàng ta thật sự âm thầm kinh ngạc: Chử Thận vậy mà yên tâm để cho kế nữ chưởng gia quản sự?

Mặt khác, ở góc độ bà bà mà nói, trong lòng thật sự âm thầm gật đầu, tương lai nhi tử cưới được một tức phụ tài giỏi, cũng không cần lo lắng gia nghiệp không phát triển.

Chử Thận lại là người có số mệnh quý nhân, bây giờ cứu Thái tử, nghe nói trong triều đình lập tức muốn ngợi khen ban thưởng. Trong khoảng thời gian này nàng ta đến thăm bệnh, đồng liêu trong quân cùng thượng cấp lui tới không ngừng, tư thế mơ hồ lại tăng cao thêm một bậc.

Bây giờ, đối với mối hôn sự này, Lưu thị càng ngày càng hài lòng, cảm thấy ánh mắt của nhi tử không tệ, thật sự tìm được một viên ngọc quý được giấu trong một viên đá thô.

Vì trong nhà rất nhiều việc, mấy ngày nay Tiếu Nương cùng Kiều Y đều không tham gia các hoạt động xã giao, cũng chưa từng lộ mặt ở các loại yến tiệc hay tiệc trà.

Tuy nhiên mấy vị tiểu thư đã kết giao, ngược lại xôn xao viết thư truyền lời, trấn an bằng hữu, truyền đạt tình nghĩa.

Cái làm cho Tiếu Nương không ngờ chính là, vị thiên kim Tiêu gia Tiêu Nguyệt Nhu kia thế mà cũng viết thư cho nàng. Nhưng mà phong thư kia đúng là treo đầu dê bán thịt chó, bên trong thư kiểu chữ có vẻ phóng khoáng, xem qua cũng không phải là chữ của một cô nương gia.

Tiêu Thế tử mượn danh nghĩa của muội muội viết phong thư cho Tiếu Nương, đại khái ý tứ chính là tranh công.

Chỉ nói mấy ả kỹ nữ đã gặp qua Tiếu Nương trong ngõ son phấn kia đã được an trí ở mấy tỉnh xa. Gã sai vặt cũng đã được tận tâm chỉ bảo, không hề để lọt ra bất kỳ tiếng gió nào, mong Chử gia Đại tiểu thư an tâm. Có hắn ở đây, tuyệt đối không có chuyện thanh danh bị làm bẩn vân vân mây mây.

Nói tóm lại, nội dung chính xác của bức thư chính là một chính nhân quân tử thẳng thắn lỗi lạc.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện hắn làm việc tốt nhất định phải để lại tên họ. Còn cái hành vi giả vờ dùng danh nghĩa của muội muội thư từ qua lại với một nữ tử đã có hôn ước, lại hình như không phải là thứ đứng đắn gì cho cam!

HẾT CHƯƠNG 41.