Chương 3: Mê hoặc

Lời Từ Tỉnh nói khiến cho linh hồn sâu trong lòng Triệu Từ Thấm rung động tới khó tin.

Cô nhớ tới ba tháng trước, anh cũng quan tâm mà nhẹ nhàng hỏi cô bọn họ có thể ở bên nhau không.

Khi đó cô mở miệng mấy lần, nhưng vẫn không biết phải nói cái gì, chỉ muốn lùi ra sau theo bản năng, muốn từ chối…

Đau khổ khi yêu một người còn chưa đủ hay sao?

Còn muốn giẫm lên vết xe đổ hay sao?

Nhưng Từ Tỉnh hoàn toàn khác với chồng cũ Mục Trường Phong của cô, Mục Trường Phong ai cũng không thích, lạnh lùng như một con dao sắc lẹm, cho dù một giây sau không cẩn thận làm mình máu chảy đầm đìa, cũng sẽ không thốt một tiếng, mà Từ Tỉnh, ít khi cô thấy anh gay gắt.

Anh cứ như một dòng suối nước nóng, vừa lúc đúng ôm ấplấy miệng vết thương của cô, lại cũng không vì quá nóng mà làm tổn thương đến cô.

Khi đó Triệu Từ Thấm cố gắng đè nén sự sợ hãi xuống, chống lại ánh mắt của anh: “Em đã từng yêu một người khắc cốt ghi tâm, cho nên có lẽ em không thể cho anh quá nhiều tình yêu.”

“Vừa hay.” Từ Tỉnh không hề thể hiện sự ngạc nhiên, khuôn mặt kia vẫn ôn hòa như cũ: “Tôi cũng vậy.”

Trầm mặc một lát, Triệu Từ Thấm nói: “Em không thể sinh con.”

“Tôi ghét nhất là trẻ con.”

Từ Tỉnh nhìn cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cho nên chúng ta cực kì hợp nhau, không phải sao? Em không cần nghĩ nhiều, chỉ là thử sống chung với tôi như người yêu thôi, được không?”

Vậy thì… Thử xem sao?

Triệu Từ Thấm nhìn anh, cảm thấy lòng bàn tay hơi ẩm ướt.

Thời gian như yên lặng lại.

Từ khi hai người bọn họ quen biết nhau tới nay có tranh cãi một lần, hô hấp Từ Tỉnh hơi ngừng lại, đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên Triệu Từ Thấm nhích người tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Đôi môi mềm mại của cô dán ở bên gáy anh: “Có người nào từng nói với anh, lúc anh dỗ dành người khác có bao nhiêu mê người không, nhất định cô ấy sẽ bị anh hấp dẫn đến mức thần hồn điên đảo.”

Triệu Từ Thấm cảm giác hơi thở Từ Tỉnh dần dần gấp gáp.

Bàn tay anh từ dưới tiến lên giữ lấy mông của cô, nâng người của cô ngồi trên chân. Ngay sau đó cánh tay nắm lấy cằm của cô, đè môi xuống.

Nụ hôn này rõ ràng khác với nụ hôn ở trên ghế, vừa có tính công kích vừa có chút xao động, đầu lưỡi Từ Tỉnh hoàn toàn chiếm cứ khoang miệng của cô, trong lúc vội vã lại nâng cô đi về phía trước vài bước, cho đến đi đè cô ở trên chân tường.

“Vậy còn em?” Từ Tỉnh không cho cô cơ hội thở dốc, trán lên trán cô, ngón tay dọc theo bên sườn xám từ từ lướt xuống, cởi từng cúc một, sau đó thăm dò tiến vào bên trong: “Có bị anh mê hoặc hay không?”

Đầu ngón tay thô ráp của anh đặt trên qυầи ɭóŧ lụa của cô, chớp mắt một cái chui vào bên trong, dán lên trên môi nhỏ mềm mại của cô, dùng lòng ngón tay chậm rãi ma sát.

Triệu Từ Thấm bị anh vuốt ve đến mức vừa run rẩy vừa sợ hãi.

Nhưng dù sao cô cũng không phải cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, cô há miệng thở dốc một tiếng, tay cũng tiến tới cởϊ qυầи tây của Từ Tỉnh.

Lúc nắm được vật cứng kia, cô có thể cảm giác được nó hơi sưng lên một chút, gân xanh phía trên phấn chấn giật giật, đỉnh đầu trong lòng bàn tay cô, cảm giác như mưa gió sắp tới.

Cổ họng Từ Tỉnh phát ra một tiếng rên.

Ngay lập tức bàn tay Triệu Từ Thấm bị anh bắt được.

Cho dù bị tìиɧ ɖu͙© nhuốm dần, trông Từ Tỉnh vẫn tuấn tú như trước, mí mắt anh cúi xuống, giữa trán dãn ra có chút không nói nên lời.

Anh dễ dàng đem tay cô đè ở sau tường: “Nghe lời, hôm nay để anh làm.”

Ngay sau đó, Từ Tỉnh cúi đầu, há miệng đưarăng cắn lấy cúc áo cổ sườn xám của cô, sợi chỉ bạc dính lên mặt cúc, từ từ đi xuống…

“Ôi…”

Đầu nhũ hoa của Triệu Từ Thấm bị ngậm chặt rồi.