Chương 14:......

Loại cảm giác uy hϊếp kỳ lạ này giống như ảo giác, chợt lóe lên trong mắt. Trong khoảnh khắc Đồng Quy Ngư chớp mắt một cái, thiếu niên tóc đen tướng mạo diễm lệ, thần thái nhu thuận đối diện kia đã thu lại tất cả khác thường trên dưới toàn thân.

Đồng Quy Ngư chậc lưỡi, có chút hoài nghi hai mắt mình.

Hai người ngồi vào thượng tọa Đại hội kiếm khí, cách nhau không xa. Bên người Giang Ứng Hạc chỉ có đệ tử thân truyền của y, mà bên người Đồng Quy Ngư lại mang theo mấy thiếu niên lang thần thái quyến rũ.

Chẳng qua nếu chỉ nhìn bên ngoài mà nói, dù có mười nam sủng lô đỉnh, giá trị nhan sắc so ra cũng không bằng một mình Trường Dạ. Thanh tâm quả dục như Giang Ứng Hạc, có khi còn đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy tiểu đồ đệ tuổi trẻ hủy dung, có thể đúng là bởi vì trời cao đố kỵ dung mạo bậc này.

Mà giờ phút này, nửa khuôn mặt hắn mang mặt nạ màu đen, trên mặt nạ lạnh lẽo điêu khắc thú văn thần sắc hung ác bốn bề, linh ấn hộ thể màu bạc nơi ấn đường chỉ lộ ra một nửa, mắt sáng môi đỏ, thần sắc thanh triệt thân thiết dựa vào bên cạnh Giang Ứng Hạc.

“Sư tôn.” Âm thanh hắn nho nhỏ truyền qua, “Trước khi đi, con có đem theo viên long châu bị thay thế trong Bạch Hạc Ngọc Vũ kia.”

Giang Ứng Hạc hơi nhíu mày, hỏi: “Con đem long châu theo làm gì?”

Đêm hôm đó, Trường Dạ nói dạ minh châu khảm trong tiên phủ của y quá sáng, mà Giang Ứng Hạc cũng không muốn sử dụng bảo vật như thế này làm đèn chiếu sáng, bèn đặt vào trong hộp, trong quá trình cũng không có giấu giếm, Trường Dạ đương nhiên biết y cất ở đâu.

Đây là một mảnh hiếu tâm của Quân nhi, Giang Ứng Hạc tất nhiên muốn giữ gìn cẩn thận, không nghĩ tới để cho tiểu gia hỏa này mang đi theo.

“Đệ tử xỏ vào dây đeo.” Trường Dạ chớp chớp mắt, đưa tay vào trong áo, từ bên trong y phục lôi ra một sợi dây đỏ, ở giữa sợi dây xuyên qua một viên minh châu, “Con đã nói với Tần sư huynh, sư tôn nếu không dùng tới, thuộc tính long châu lại thích hợp với con, nên con. . . . . . Sư tôn sẽ không trách Dạ nhi đi?”

Sợi dây đeo này đương nhiên không phải viên mà Tần Quân đưa tặng kia, nhưng là thượng phẩm long châu hàng thật giá thật không sai.

Giang Ứng Hạc nghe hắn đã nói với Tần Quân, trong lòng liền không quá để ý việc này, nhưng vẫn vươn tay gõ gõ đầu hắn, nói: “Tiền trảm hậu tấu, đây là học theo ai?”

Trường Dạ tránh né một chút cho có lệ, sau đó hướng y giảo hoạt cười cười, đưa mắt nhìn về phía thân ảnh hai vị sư huynh cách đó không xa.

Bên ngoài nhìn vào, Lý Hoàn Hàn và Tần Quân thật đúng là hài hòa hữu ái, không khí cùng nhau trò chuyện quả thực một mảnh yên bình, nhưng trong lòng Trường Dạ lại vô cùng rõ ràng, biểu hiện này đều là giả dối mà thôi.

Hai người bọn họ, một kẻ mưu đồ gây rối, rắp tâm hại người, trong ánh mắt kia du͙© vọиɠ độc chiếm mặc dù giấu thật sâu, nhưng vẫn theo từng động tác, từng hơi thở, từng câu nói của hắn lan tràn ra. Còn tên còn lại toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức muốn “Ăn tươi” Giang Ứng Hạc, vì thế thậm chí không tiếc ẩn nấp bên cạnh y, rình rập thời cơ.

Thượng cổ đại yêu tự cho là chính phái nhất trong lòng gật gật đầu, nếu hắn bây giờ có thể lộ ra cái đuôi, nhất định đã nhịn không được dùng cái đuôi đem sư tôn giắt luôn vào thắt lưng.

Trường Dạ nghĩ đến đây, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Ứng Hạc, mơ hồ nhìn thấy bên trong ngoại bào tuyết trắng của sư tôn, phác họa đường cong một vòng thắt lưng nguyệt sắc, bên trên thêu hoa văn hoa mai rơi rụng, vòng eo thon gầy tinh tế.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn tay mình, nghĩ đến kích thước nguyên hình của bản thân, một cái móng vuốt đè vòng eo kia trên mặt đất, có thể hoàn toàn bao phủ lấy, sư tôn hẳn là động cũng không thể động đi?

Đang lúc suy nghĩ của tiểu đồ đệ lệch lạc bay xa, Đại hội kiếm khí bên dưới đã có vô số tu sĩ tiến vào trận, gần như tất cả chính đạo, môn phái trung lập, cùng với tán tu.

Vị Hà hộ pháp lúc trước dẫn đường cho Giang Ứng Hạc kia thay đổi một thân y bào, hướng đến trung tâm Thí kiếm đài, chiếu theo lệ thường nói vài câu khách khí, giữa tầm mắt chăm chú của các tu sĩ, đầu đề vừa chuyển, đột nhiên nói: “Như vậy chư vị đạo hữu đều nghe nói qua Quan kiếm quyển của Đại hội kiếm khí, trong quyển đều là danh kiếm đương thời, căn cứ mỗi thanh danh kiếm cảnh ngộ bất đồng, bài danh có khi lên xuống. Đại hội năm nay may mắn khai mạc ở Hợp Hoan tông, Đại chưởng giáo chúng ta mấy năm qua, có được một thanh kiếm có thể đưa vào hàng pháp khí kiếm tu trong Quan kiếm quyển, có thể làm phần thưởng cho một trong các kiếm tu hậu bối.”

Lời vừa nói ra, phía dưới nhất thời một trận xôn xao.

"Có thể đưa vào pháp khí Quan kiếm quyển? Không phải là Thủy Bình bài danh cuối cùng đi?”

“Bài danh cuối cùng gì chứ? Hiện tại chủ nhân Tiềm Long Tại Uyên kiếm xếp thứ chín mươi chín, chính là Dược Vương cốc Vương trưởng lão. . . . . .”

“Chậc, Hỗn Nguyên tiên quân lần này hẳn là chảy nhiều máu đây ? Dám triển lãm ở trước mặt kiếm tu ngàn năm Giang tiên quân, thanh kiếm này nhất định là thượng phẩm!”

Lấy nhĩ lực Giang Ứng Hạc cùng Đồng Quy Ngư, chỉ cần bọn họ nguyện ý, có thể nghe được nhất thanh nhị sở nghị luận của đám tu sĩ phía dưới. Trong giới tu sĩ, có thể nói chuyện riêng tư với nhau hay không, phần lớn đều phải xem cảnh giới tu vi.

Giang Ứng Hạc thản nhiên uống ngụm trà, nhìn về phía Đồng Quy Ngư đối diện, nói: “Có thể xếp vào mười hạng đầu?”

Đồng Quy Ngư cười thần bí: “Không chỉ vậy.”

Không chỉ mười hạng đầu? Giang Ứng Hạc gợi lên một chút hứng thú, tầm mắt quét qua, nhìn thấy vị Hà trưởng lão Hợp Hoan tông kia đưa tay bấm một pháp quyết, giữa linh khí dao động hiện lên trong không trung, hơi chút vất vả giải khai một cấm chế, một thanh trường kiếm màu bạc từ từ xuất hiện.

Thanh kiếm này toàn thân ám ngân, mơ hồ hiện ra ánh sáng màu xám, bên trên chuôi kiếm điêu khắc hoa văn bách quỷ dạ hành, toàn bộ phảng phất lan tràn quỷ khí u ám.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong lòng không thể kiềm chế mà nhớ tới một ý niệm đáng sợ trong đầu, hội trường nhất thời kim rơi cũng có thể nghe, hô hấp đình trệ nhìn chằm chằm thanh tà kiếm hình dạng u ám này.

“Chắc hẳn tất cả mọi người đã nghe nói qua Trảm Vận kiếm danh đầu đi!” Hà hộ pháp cao giọng nói, “Ba ngàn năm trước, chủ nhân Thiên hạ quỷ tông vượt qua lần khảo nghiệm đạo tâm thứ năm, trở thành Bán bộ kim tiên có một không hai trong giới quỷ tu, mà pháp bảo của hắn vốn tên là Trảm Vận kiếm, cũng trở thành quỷ tu chí bảo!”

“Trảm Vận kiếm, kiếm như tên gọi, có thể chém xuống số mệnh người khác, thậm chí là số mệnh của Tiểu thiên thế giới, Đại thiên thế giới. Mà năm đó chủ nhân Thiên hạ quỷ tông, chính là cầm Trảm Vận kiếm, dùng thân thể ác linh Thiên đạo không chấp nhận mà chém nát ước chừng bảy đạo thiên lôi Hợp Đạo!”

Toàn hội trường yên tĩnh, dường như có vài tiếng nuốt nước miếng khẩn trương.

“Thanh kiếm này, chính là sau khi Quỷ tông Tông chủ ngã xuống, sử dụng tàn phiến Trảm Vận kiếm nguyên bản một lần nữa đúc thành, nhưng quỷ tu chi khí bên trên thật sự quá mức nồng đậm, so với công pháp sở tu Hợp Hoan tông chúng ta cách biệt quá xa, cho nên Đại chưởng giáo mới nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích, tặng cho kiếm tu biểu hiện tốt nhất trong Đại hội kiếm khí hôm nay!”

Thanh âm Hà hộ pháp tràn ngập tiếc hận, các tu sĩ bên dưới cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi —— nhìn thấy trên thân kiếm không có chút cấm chế nào, nếu đây thật sự là Trảm Vận kiếm, chỉ cần rút ra một tấc, quỷ tộc tu sĩ ngủ đông ẩn náu trên đời này đều sẽ điên cuồng không thôi, chỉ e sẽ trước tiên đuổi tới nơi này cướp đi quỷ tu chí bảo.

Nhưng mặc dù như vậy, các kiếm tu phía dưới cũng đã bị thanh kiếm này làm chấn động, âm thanh ồn ào bàn tán quả thực ầm ĩ vang trời.

Mà bên cạnh thượng tọa trên cao của Đại hội kiếm tu, Lý Hoàn Hàn huyết mâu chưa động, mặt không chút thay đổi nói: “Trảm Vận kiếm, tàn phiến?”

Tần Quân một bên mắt xám nheo lại, giật giật khóe môi: “Mô phỏng thôi.”

Lý Hoàn Hàn liếc hắn một cái: “Còn có mô phỏng?”

Há lại chỉ có hàng mô phỏng, ba ngàn năm trước khi quỷ tu cường thịnh, hầu như mỗi người đều có một thanh “Trảm Vận kiếm” , tất cả quỷ tu đều ưa thích thân kiếm màu xám bạc này, mà thanh “Trảm Vận kiếm tàn phiến” này, có thể chỉ là một thanh kiếm mô phỏng trong số đó mà thôi, chỉ có thời gian ba ngàn năm trôi qua là chân thật.

Tần Quân hờ hững hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không có?”

Lý Hoàn Hàn cẩn thận suy nghĩ, huyết kiếm của hắn đích xác không có hàng mô phỏng, chẳng qua ma tu khi đó thật sự quá mức khát vọng thành quả tu luyện do thân thể Thiên Ma mang lại, từng thực sự lưu hành một loại pháp khí nhỏ có thể biến con ngươi thành màu đỏ tươi.

Ngày đó Thiên Ma giáo nằm trong tay hắn, hệt như một thanh lợi khí sắc bén đáng sợ, có thể đem những thứ gây trở ngại cho Lý Hoàn Hàn cắt thành mảnh nhỏ, bởi vậy loại pháp khí này cũng không tồn tại được lâu. Bởi vì theo lời đám ma tu của hắn, đều lấy danh nghĩa “Mạo phạm ma tôn”, gϊếŧ chết tất cả những người đó.

Vào lúc mọi người ở đây lâm vào kích động, Tần Quân đã lười liếc mắt nhìn món hàng nhái kia thêm một cái, mà là bước thêm vài bước về phía sư tôn, giơ tay đem tiểu sư đệ “đáng yêu” bên người Giang Ứng Hạc kéo qua, cúi đầu tủm tỉm cười nói: “Tiểu sư đệ còn chưa có bội kiếm, hẳn nên tỉ mỉ nhìn xem.”

Lúc nãy Trường Dạ dùng phương pháp đặc thù nói chuyện với Giang Ứng Hạc vài câu, Tần Quân không nghe rõ lời hắn nói, nhưng bản năng cảm thấy kia hẳn là không phải chuyện tốt gì.

Trường Dạ đột nhiên bị hắn lôi ra khỏi người Giang Ứng Hạc, cảm xúc bạo ngược của đại yêu phút chốc hiện lên trong đáy mắt, theo thanh âm Giang Ứng Hạc vang lên sau đó, lệ khí nơi đáy mắt hắn liền xẹt qua trong giây lát.

“Quân nhi nói đúng.” Giang Ứng Hạc gật đầu nói, “Trường Dạ, con nghiêm túc một chút.”

Thanh âm sư tôn nghe vào tai du dương thanh lãnh, khi gọi tên hắn có một loại ôn nhu đặc biệt. Trường Dạ len lén chuyển động hầu kết một chút, không đợi nói hết câu, đã bị Tần Quân nâng tay ném về phía Lý Hoàn Hàn.

Tần Quân nhếch môi nói: “Sư huynh, trông hắn chút đi.”

Vì thế, đóa hoa ăn thịt người bề ngoài là sen trắng thanh thuần này, bị ném vào trong tay Lý Hoàn Hàn. Ma tu Lý sư huynh đầy mắt huyết quang, thái độ lạnh lùng nghiêm túc nắm cổ hắn, đem vị sư đệ này giữ chặt trong tay, thanh âm bình tĩnh: “Ừm.”

Không biết có phải là ảo giác của Giang Ứng Hạc hay không, y sao lại cảm thấy. . . . . . lúc cùng nhau dạy dỗ Trường Dạ, không khí giữa Hoàn Hàn và Quân nhi sẽ vô cùng hòa hợp, tựa như vốn là kình địch hận không thể khiến đối phương chết không có chỗ chôn, đột nhiên liên thủ muốn chơi chết kẻ từ bên ngoài đến. . . . . .

Giang Ứng Hạc nhìn thanh tiến độ hệ thống hiển thị phát ngốc một chút, lấy lại tinh thần nhanh chóng quét sạch ý tưởng này.

Nghĩ cái gì chứ! Bản thân mình tam quan chính trực, tính cách tốt đẹp, làm tấm gương sáng, dạy dỗ đệ tử nhất định đều là người quang minh chính nghĩa, yêu quý đồng môn.

Đúng, Giang Ứng Hạc sâu sắc chấp nhận yên lặng mà gật đầu, đây là biểu hiện các đồ đệ quan hệ tốt đẹp!