Chương 13: .......

Đội hình Bồng Lai phái quả thật có hơi lớn.

Khi thuyền Bạch Vân tới Hợp Hoan tông, gần như hấp dẫn ánh mắt mọi người. Thanh niên tài tuấn Bồng Lai phái tuy rằng khiến người ta tò mò, nhưng mọi người càng dồn sức chú ý lên bạch hạc phi liễn đáp xuống cuối cùng kia.

Giữa vô số ánh mắt đổ vào, rèm che trước phi liễn không gió tự lay động, vén về một bên, một thân ảnh thon dài như trúc từ giữa hiện thân.

Huyền Vi tiên quân y sam tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, tóc dài theo ngân quan buộc lên, mày kiếm mắt sao, môi mỏng hơi phiếm hồng, thanh nhã đạm viễn, quanh thân tản ra khí chất lãnh đạm cô tuyệt, mang theo một tia sắc sảo của kiếm tu ngàn năm.

Hình ảnh này cùng thanh danh y bên ngoài thập phần tương xứng, rất nhiều người nín thở, không dám quấy nhiễu, nhất là một số nữ đệ tử, gần như đều khó có thể ức chế mà sinh ra chút lòng kính ngưỡng khuynh mộ.

Trong Tu chân giới, đạo môn chính tông bao gồm bốn phái, lấy Bồng Lai làm đầu, còn lại là Doanh Châu phái am hiểu pháp tu đan phù, Dược Vương cốc y độc song tuyệt, cùng Nghiễm Hàn Cung hầu như toàn bộ đều là nữ đệ tử. Môn phái trung lập lớn nhất là Hợp Hoan tông, còn lại là vô số môn phái nhỏ khác.

Trên “Bảng anh kiệt trăm năm” của Tu Chân giới, mười người thì hết tám, chín đều là nhân vật được các đại tông môn bồi dưỡng ra, bất quá bên ngoài tất cả đều là chính đạo đệ tử, mà từ sau khi Huyết Hà Ma tôn của Thiên Ma giáo ngã xuống, Thiên Ma giáo phân chia thành ba phái, ngàn năm khó có thể thống nhất.

Nữ đệ tử Hợp Hoan tông từ xưa đến nay nóng bỏng thẳng thắn, một nữ tu xinh đẹp mặc hồng y mang kiếm vừa nhìn xuân tâm đã nảy mầm, lập tức dò hỏi: “Huyền Vi tiên quân đến nay vẫn không có đạo lữ song tu, có phải vì ánh mắt tôn tọa rất cao, hay là do nguyên nhân nào khác?”

Đồng bạn bên cạnh đẩy đẩy nàng, cười nói: “Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua lời đồn kia sao? . . . . . . Cho dù chỉ là lời đồn, nhưng đừng nói tôn tọa, ngươi chỉ sợ ngay cả đệ tử dưới tòa y cũng không xứng.”

Nữ tu hồng y có phần không phục, đang muốn phản bác, ngay tức khắc liền nhìn thấy một nam nhân mắt đỏ áo đen đi đến bên người Giang Ứng Hạc, nói nhỏ vài câu gì đó, đường nét anh tuấn sâu sắc, mắt đỏ sẫm thâm trầm, quả thực đẹp trai xông não.

Hợp Hoan đệ tử lời nói nghẹn lại, phản bác trong miệng cũng bất chợt im bặt, sau đó lại trông thấy một thanh niên tóc xám mắt xám đang nhìn qua đây, đầu mày khóe mắt đều lộ ra một cảm giác sắc bén không thể chống đỡ, diện mạo tuấn mỹ phối hợp với cỗ tà khí nơi khóe môi khẽ nhếch kia, viết hoa chính là “Tuyệt Mĩ” .

Nàng hoàn toàn nói không ra lời, lẩm bẩm nói: “. . . . . . Ca ca ta có thể!”

Đồng bạn bên cạnh chê cười nàng một câu, khinh thường nói: “Vừa nhìn đã biết ngươi chưa trải sự đời. Lý Hoàn Hàn cùng Tần Quân mặc dù đang xếp thứ hai và thứ năm trên bảng Anh kiệt, nhưng trên bảng Tình nhân trong mộng ở Tu Chân giới chính là. . . . . . Mẹ nó!”

Lời nàng nói chợt dừng lại, nhìn đến một gương mặt chưa bao giờ gặp đi theo đến bên người Giang Ứng Hạc, bề ngoài ước chừng chỉ mới mười sáu, bảy tuổi, vẫn là tướng mạo thiếu niên, nhưng mi mục đen thẫm, môi hồng răng trắng, trên trán lộ ra một nửa linh ấn, cách xa như vậy, vẫn lộ ra khí tức tươi đẹp bức người.

Đúng lúc nàng thốt ra một câu “Mẹ nó”, thiếu niên mang mặt nạ nửa mặt quay đầu qua, dường hướng về phía này liếc mắt một cái.

Đây là thần tiên mỹ mạo gì! Gϊếŧ ta chỉ cần ngoắc ngón tay là đủ, cần gì liếc mắt như dao!

Đây là. . . . . . là tiểu đồ đệ của Giang tiên quân sao? Huyền Vi tiên quân chẳng lẽ là nhìn mặt thu đồ đệ? ! Trong đầu nữ tu Hợp Hoan tông nhất thời tràn ngập rất nhiều dấu chấm hỏi, nhưng vẫn dựa vào bên cạnh hồng y nữ tu, phi thường quật cường nói: “Tỷ tỷ có thể, muội muội cũng có thể!”

Không riêng gì hai vị nữ tu này nghĩ như vậy, rất nhiều đệ tử Hợp Hoan tông đều có một loại cảm giác quỷ dị “nhìn thấu sự đời”, vừa xôn xao bàn tán sư tôn nhà người ta, sư huynh nhà người ta đẹp trai thế nào, vừa nghĩ chút nữa trong Đại hội kiếm khí có thể tìm phương thức liên hệ hay không, mấy người này, bất luận dụ được ai về tông môn, đều là lập được công to a!

Các nữ tu đứng trông ngóng từ xa, lực sát thương còn lớn như vậy, với hộ pháp Hợp Hoan tông đi trước dẫn đường, kia quả thực chính là mĩ nhan ngay mặt bạo kích.

Hộ pháp Hợp Hoan tông họ Hà, là một đạo nhân Nguyên Anh kỳ, giờ phút này mới vừa hành lễ dẫn đường cùng Giang Ứng Hạc, trên người đã bị ba đạo ánh mắt đồng loạt xoẹt xoẹt trừng thẳng , sau một hồi cân nhắc xem xét cực độ nguy hiểm, ba người đều dời tầm mắt, không liếc hắn nhiều thêm một cái.

Hà hộ pháp trong lòng buông lỏng, mồ hôi lạnh sau lưng đều toát ra, đột nhiên cảm thấy Giang tiên quân tuy rằng nhìn qua lãnh đạm, nhưng trái lại mới là người ôn nhu nhất.

"Đại chưởng giáo chúng ta cung kính đã lâu.” Hà hộ pháp nói, “Tôn tọa mời theo ta.”

Giang Ứng Hạc gật đầu nói: “Làm phiền đạo hữu.”

“Vì tôn tọa dẫn đường, sao dám nói làm phiền.”

Y theo Hà hộ pháp tiến vào Hợp Hoan tông, bỗng nhiên nhớ tới việc vừa rồi Tần Quân hộ tống thuyền Bạch Vân, liền quay đầu hỏi: “Ngăn trở dị chủng phượng tộc, có bị thương không?”

Trường Dạ một bên sờ lên mặt nạ, khóe môi dưới mặt nạ cười lạnh một chút: mấy con chim nhỏ kia, có thể làm cho hắn bị thương? Mặc dù mới rồi vừa động thủ, Tần Quân cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra một tia sơ hở.

Tần Quân còn đang mang theo chút cảm xúc, trong đầu hắn đều là một màn Trường Dạ bóp nát long châu kia, sát ý quanh quẩn hiện lên, còn có chút không tự giác ngộ, không hiểu tại sao lại tức giận dữ dội như thế.

Giang Ứng Hạc sao có thể đem đồ hắn tặng tùy ý cho người khác? Mặc dù không quá quý trọng, dù cho sư tôn có tiện tay vứt đi, tùy ý phá hủy, cũng không thể đem cho kẻ khác. . . . . .

Đang lúc Tần Quân ghen ghét trong đầu, nghe được câu hỏi của y. Hắn thoáng trì hoãn một lúc lâu sau, mới nói: “Có.”

Lúc này không riêng Trường Dạ, ngay cả Lý Hoàn Hàn đều chú ý qua đây .

Giang Ứng Hạc chậm rãi bước đến, khe khẽ nhíu mày: “Không nên đợi ta hỏi, tự mình sao không biết nói ra?”

Quân nhi là Nguyên Anh hậu kỳ, dị chủng phượng tộc này cũng là Nguyên Anh kỳ, tụ tập một chỗ, bản thân mình sao có thể yên tâm như vậy được? Giang Ứng Hạc vừa cảm thấy chính mình sơ sót, vừa muốn xem xét đồ đệ bị thương thế nào, lại bị Tần Quân nắm lấy ngón tay, sau đó đảo ngược lại, lộ ra cổ tay.

Bên trong cánh tay thon chắc mạnh mẽ của Tần Quân, một vết máu khắc sâu thật dài hiện ra, nhưng không tỏa ra chút mùi máu nào.

Giang Ứng Hạc biết thân thể và thần hồn hắn đều rất yếu ớt, không thể để bị thương, mà vết thương này lại vô cùng rõ ràng, chỉ sợ để cho Tần Quân tự mình lành hẳn, phải tốn rất nhiều thời gian.

Y không để ý ngón tay mình bị đối phương cầm lấy, mà theo thói quen định chữa trị thân thể hắn trước.

Lý Hoàn Hàn ở bên cạnh hai mắt màu máu âm u xuống, nhìn chằm chằm cái tay Tần Quân đang nắm lấy Giang Ứng Hạc kia, cảm thấy ma kiếm thu trong huyết dịch mình đã bắt đầu xao động .

Móng vuốt ác linh, hẳn là phải chém rụng mới được.

Chỉ có những lúc thế này, tâm tư Trường Dạ mới có thể cùng hắn không mưu mà hợp.

Ngón tay Giang Ứng Hạc rất dễ nhìn, như được đúc nên từ sương lạnh, da thịt nhuốm màu sáng bóng trơn mềm nhàn nhạt, khi linh lực trong lòng bàn tay bao trùm lên vết thương trên cánh tay Tần Quân, có một loại cảm giác băng tuyết trái ngược.

"Lúc trước dạy ngươi Tinh đấu kiếm pháp, luyện đến mấy tầng rồi ?” Giang Ứng Hạc thuận tiện hỏi đến một chút “Công khóa” .

Hai tròng mắt màu xám thẫm của Tần Quân nhìn chằm chằm vào y: “Hồi bẩm sư tôn, đã tu tập viên mãn.”

“Quá nhanh rồi.” Giang Ứng Hạc nhíu nhíu mày, sợ hắn tự phụ thiên tư, “Trở về luyện cho ta xem.”

Chút cảm xúc và tức giận trong lòng Tần Quân tan thành mây khói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào lông mi dài mảnh của sư tôn, ngửi lấy hương thơm tràn ngập trong thần hồn y tỏa ra.

Hắn không thể kiềm chế đến gần hơn một chút, hồi đáp: “Chờ trở về rồi. . . . . .”

Thanh âm Tần Quân cũng không trầm thấp như vậy, nhưng có một loại cảm giác khàn khàn đè nén, âm thanh cùng với hơi ấm phả ra vang ở bên tai.

Giang Ứng Hạc không có cảm giác gì, nhưng Lý Hoàn Hàn bên người y thật sự là không thể nhịn được nữa, hắn vươn tay đem sư tôn từ bên phía Tần Quân kéo lại đây, cắt đứt câu chuyện của hai người.

“Sư tôn, ” Lý Hoàn Hàn ra hiệu nhìn về phía trước, “Đến Hợp Hoan cung rồi.”

Giang Ứng Hạc nào có xúc cảm mẫn cảm như vậy, một chút cũng không cảm giác được tranh đấu gay gắt mờ ám giữa các đồ đệ, mà là thuận lý thành chương quay người qua, nhìn về phía chính điện cung môn Hợp Hoan cung, trông thấy một nam nhân áo đỏ da trắng chờ đợi ở nơi này, nhè nhẹ nở nụ cười.

"Chờ đợi đã lâu.” Đồng Quy Ngư chắp tay nói, “Có thể khiến ngươi đến đây, thật đúng là khó càng thêm khó a.”

Giang Ứng Hạc nhìn thoáng qua Hỗn Nguyên tiên quân cùng là Động Hư cảnh, nói: “Thật cũng không khó, chỉ cần ngươi đừng đưa đến công pháp song tu thải âm bổ dương, lô đỉnh tà thuật gì đó, Hợp Hoan tông các ngươi cho rằng là chuyện thường, người của Bồng Lai ta, không thể dính vào.”

Đồng Quy Ngư bị y lôi ra khuyết điểm từ mấy trăm năm trước, bất đắc dĩ cười nói: “Sao vẫn còn nhớ chứ?”

Giang Ứng Hạc nghĩ tới chút chuyện phát sinh mấy trăm năm trước, mặt không chút thay đổi liếc nhìn hắn một cái: “Đồ đệ ta đều là những đứa trẻ ngoan, có điều thân thể có chỗ thiếu hụt, loại thuật pháp này càng không thể chạm vào, bọn chúng tuổi còn nhỏ, ngươi nếu làm cái gì không nên làm, đừng trách ta ghi thù.”

Đồng Quy Ngư nổi danh nhất chính là ảo thuật cùng mị thuật Hợp Hoan tông, lúc trẻ tuổi rất thích đùa giỡn, thường xuyên trêu đùa đồng tu, rất nhiều người từng bị hắn chọc phá, năm đó Giang Ứng Hạc khi còn chưa thành danh, đi du lịch xung quanh gặp qua hắn, từng vì đột phá ảo thuật của hắn mà ra tay tàn nhẫn, thiếu chút nữa làm cho vị Hỗn Nguyên tiên quân này không thể giao hợp.

Đồng Quy Ngư nào dám để y ghi thù, ánh mắt đảo qua vài lần, nhìn nhìn đồ đệ bên người y, nhịn không được oán thầm một câu: “Tuổi còn nhỏ, nhưng nhìn qua đã thấy đặc biệt hung, đây là nuôi như thế nào nha, một con bạch hạc như y, sao có thể nuôi ra một đám mãnh thú ăn thịt?”

Lời này hắn đương nhiên không nói ra miệng, mà là dẫn theo Giang Ứng Hạc nhập tọa, thuận tiện cẩn thận quan sát một chút đám đồ đệ thanh danh lan truyền mấy năm gần đây của y.

Lý Hoàn Hàn đương nhiên không cần phải nói, mắt đỏ tóc đen, mặt lạnh như băng, vẻ mặt lộ ra vô tình. Tần Quân cũng không cần nhiều lời, khi ở bên người Giang Ứng Hạc còn tạm ổn, nhưng trên người vẫn mang hơi thở âm u lạnh lẽo.

Đồng Quy Ngư ánh mắt dời xuống dưới, nhìn về phía đứa nhỏ trẻ tuổi nhất kia, màu da như ngọc, tuấn mỹ diễm lệ, rốt cục có chút bộ dáng ôn thuận. . . . . . Trong đầu hắn vừa mới nảy ra ý nghĩ như vậy, chỉ thấy Trường Dạ chuyển mắt qua, như cười như không nhìn hắn một cái ——

Giống như một đóa hoa toàn thân mang độc, dưới bề ngoài vô hại nhất, xinh đẹp nhất, là tràn ngập cảm xúc nguy hiểm trí mạng.

Đồng Quy Ngư dõi theo phân nửa, bị một cái liếc mắt này khiến cho da đầu nổ tung, vừa định mở miệng nhắc nhở Giang Ứng Hạc một câu, liền nhìn thấy đóa hoa ăn thịt người này kề sát vào bên cạnh Giang Ứng Hạc, để cho sư tôn hắn sờ sờ tóc, ngoan ngoãn như một con mèo con.

Đồng Quy Ngư: ? ? ?

........Này là trò vui gì a!