Anh ta lẳng lặng nhìn đám người, chợt giơ súng lên nhe răng cười đầy thích thú. Việt Anh lập tức tri hô:
– Chạy!
Rồi anh ta quay đầu về phía sau chạy trối chết, bốn lão già đi lục tục phía sau không dừng được loạt đạn. Bị những sĩ quan xác sống lao tới như thú vật kéo chân bọn họ.
Những viên sĩ quan kia không ngờ sau khi chết đi lại cực kỳ khỏe khoắn. Bọn họ chỉ vừa mới tóm được một người, thì liền dùng tay bẻ đôi cái cổ của người đó cho máu thịt tóe loe bắn ra ngoài. Rồi uống máu gặm tim, ăn xong lại tiếp tục đuổi.
Quyền vừa chạy vừa gào rú lên:
– Chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng phải các người nói chúng ta không còn thời gian hay sao?
Phùng Lê Long kêu lên:
– Chờ đi, giờ này thì không chiếm trước được thời cơ nữa rồi. Chạy thoát giữ được cái mạng cái đã, chờ bọn người các quốc gia khác đến. Nhất định bọn họ nhất định có sự chuẩn bị kĩ càng hơn chúng ta, có thể vào được động huyệt.
Và quả thật Phùng Lê Long nói không hề sai. Ngay khi bọn họ chạy ra đến bên ngoài động huyệt, thì cũng dần xuất hiện những nhóm người của các nước khác lục tục kéo về phía này.
Đám người đông nhất khoảng vài chục người là của Trung quốc. Bọn họ kéo theo một cỗ quan tài gỗ cực kỳ lớn. Theo sau là Mỹ và Anh, tất cả những nhóm người này đều có một điểm chung, đều có quan tài đi theo bên cạnh.
Dẫn đầu đám người Trung quốc là một đám đạo sĩ. Dẫn đầu đám người các quốc gia phương Tây đều là các cha sứ cầm thánh giá trước ngực.
Chạy ra khỏi động huyệt, nguy hiểm vẫn chưa dừng lại. Nhưng rất nhanh đã có người chạy đến ứng cứu. Đám người Phùng Lê Long chạy lẫn vào trong đám người đó rồi thở dốc. Quyền lại hỏi:
– Sao bọn họ nhóm nào cũng đi kèm một cái quan tài thế? Có phải là chúng ta đã quá lạc hậu rồi không?
Phùng Lê Long bất đắc dĩ thở dài nói:
– Cậu có biết trong cỗ quan tài đó chứa đựng những thứ gì không? Xem ra đám người phương tây và bọn Trung Quốc này thật biết chuẩn bị.
Việt Anh cũng gật đầu tiếp lời:
– Phải, bọn chúng còn đem theo cả cương thi và ma cà rồng tới nữa. Quả thật là cực phẩm trong các loài tà ma. Xem ra lần này bọn họ nhất định đòi hủy động huyệt này rồi.
Một lão già khác không cho là đúng bước lên nói:
– Cho dù có hủy động huyệt đi chăng nữa, thì chúng ta cũng cần phải nhân đó là cướp lấy viên đá huyệt hoang. Phải cháy nhà hôi của…
Những người còn lại gật đầu đồng tình. Đám người lại quay ngược đầu trở lại, theo những nhóm thám hiểm của các nước kia tiến vào trong động huyệt.
Chưa đi được nửa bước, thì chợt trong động huyệt vang ra những âm thanh gào rú hết sức kinh tởm. Phùng Lê Long nói:
– Đám người Trung quốc thả cương thi ra rồi, xem ra Ma cà rồng cũng rất nhanh sẽ xuất hiện. Chúng ta đi vòng qua bọn họ một chút, đi vào bên trong, nơi quan tài được đặt rồi lấy trộm viên đá huyệt hoang. Càng nhiều càng tốt, sau đó lập tức rời khỏi đây. Việc phá hủy huyệt hoang để cho bọn họ làm đi…
Tất cả đều gật đầu đồng tình. Khi bọn họ vừa mới tiến vào sâu bên trong huyệt hoang không lâu, thì liền bắt gặp quang cảnh hỗn loạn quần đả bên trong đó. Đầu người bay lên trời hỗn loạn, những tiếng gầm rú kêu gào.
Bọn họ nhìn thầy một con cương thi cực kỳ to lớn, cao chừng hai mét rưỡi đang nhe răng lanh nhảy chồm tới, vớ lấy một viên sĩ quan của Trần Vũ Bình rồi xé toạc anh ta làm đôi, đôi mắt cương thi long sòng sọc.
Đám đạo sĩ của Trung quốc thì chỉ lùi ở phía sau, chăm chăm múa kiếm gỗ đọc pháp.
Còn đám người phương Tây lúc này cũng đồng loạt mở ra quan tài. Người Nga và người Mỹ thì quả thật là đều có ma cà rồng chú ngụ.
Nhưng có điều những con ma cà rồng này thật kỳ lạ, chúng lai nửa người nửa dơi, với khuôn mặt người và thân xác dơi to không lồ, duỗi cánh bay lên không trung lao về phía đám sĩ quan kia.
Cuộc chiến có vẻ như đang nghiêng về phe nhân loại, mà cũng chẳng được lâu. Bởi vì từ sâu trong động huyệt, ngay sau đó bỗng tràn ra một lượng lớn thứ sinh thật quái đản, đôi mắt tinh ranh, thân mình như một đứa trẻ mười tuổi gầy gò, bộ lông xù xì. Chúng đông đến cả trăm con lao vào đám người các quốc gia kia.
Từng loạt súng liên thanh, súng máy nã đạn nhưng cũng không dừng được bước chân của chúng.
Chỗ mà đám người đó đang đứng, máu loang lổ đỏ lòm. Lúc này một bên góc tường động huyệt, có một đám người da trắng mặc quân phục lính Nga đang bàn luận. Bọn họ không mang tới một chiếc quan tài, mà lại là một cỗ xe cực kỳ khổng lồ. Bên trong là một cái hòm cực lớn, không biết là chứa đựng cái gì.
Còn Việt Anh vừa trông thấy cỗ xe ấy đã trực tiếp hét lên:
– Quỷ cô-zắc…
Anh ta kêu lên xong liền lập tức lý giải ngay. Quỷ cô zắc chính là một loài quỷ sinh ra trong chiến trường, nó tiền thân là một kỵ binh cô zắc của Nga. Cực kỳ khát máu và thứ vị đứng trong các loài ma quỷ không hề kém cương thi và ma cà rồng của phương tây.
Khi này, cánh cửa hòm cỗ xe mở ra. Một thân hình lùi lũi cưỡi ngựa từ bên trong cỗ xe thúc con ngựa chỉ là những bộ xương, đang mặc giáp xông thẳng về phía trước.
Thân người trên con ngựa rất to lớn, nếu không nói là khổng lồ. Nó phải cao đến hai mét rưỡi và cánh tay lướt dài.
Quỷ cô zắc xông thẳng về phía trước không kể địch hay ta mà chỉ giơ cao cái xà mâu cực dài trong nó càn quét gϊếŧ chóc. Trong mắt nó không hề có con ngươi, mà chỉ bốc ra những thứ khói màu đen dày đặc.
Chợt những giáo sĩ của Nga đứng sau lưng nó đọc một loại kinh thánh gì đó khiến quỷ cô zắc hòa hoãn trở lại. Nó điềm tĩnh xông tới phía trước chỉ gϊếŧ đúng mục tiêu là quân địch.
– Thôi đủ rồi, chúng ta đừng xem nữa. Nhân lúc mà bọn họ đánh nhau thì chúng ta phải đi nhanh tới chỗ cô quan tài thôi.
Phùng Lê Long lên tiếng.
Tất cả những người còn lại nhất trí, họ lại tiếp tục tiến lên vào sâu bên trong.
Khi này, một quang cảnh kỳ vĩ dần xuất hiện trước mắt bọn họ. Một cỗ quan tài đá cực kỳ khổng lồ xuất hiện chắn giữa mộ huyệt. Sau lưng nó chính một cái lốc xoáy đen ngòm giống như lỗ đen vũ trụ.
Phùng Lê Long lại trỏ vào chỗ đó rồi nói:
– Bên trong quan tài đó, nhất định có đá huyệt hoang. Tới đó…
Bọn họ tiến lên phía trước, bước tới rất gần cỗ quan tài. Một quang cảnh liền xuất hiện ngay sau khi họ tới gần, phía sau lớp quan tài. Trần Vũ Bình đang bắt ép khoảng hơn sáu mươi người quỳ gục ở dưới đất. Bọn họ hãi hùng kêu vào. Nhưng hắn vẫn dẫn từng người tới trước cái lỗ xoáy rồi cầm vào tóc họ. Luồn sâu con dao qua cổ họ, cắt cổ họ cho máu trào ra. Rồi sâu thêm nữa vào trong cuống họng, sâu thêm nữa đến khớp xương, sâu thêm nữa vào hệ dây chằng. Cái xương cứng rắn bị hắn cắt lìa rồi đến phần da thịt mềm cuối cùng của cổ người, cả cái đầu đứt lìa rời khỏi cổ. Hắn nhanh tay ném cái đầu đó vào bên trong lỗ xoáy.
Tiếp đến lại thêm một người phụ nữ nữa, cô ta lắc đầu kêu khóc, chảy nước mắt. Những hắn vẫn cứ túm lấy tóc cô ta, luồn con dao vào cổ cô ta. Cô ta mở to đôi mắt kinh hãi. Lưỡi dao nhấn sâu vào cổ, máu chảy ra. Miệng cô ta ồng ộc chảy ra máu kêu rên ư ử. Cô ta cố rụt cái đầu lại nhưng vẫn bị Trần Vũ Bình giữ chặt lấy, cắt hùng hục vào bên trong cho đến khi đầu cô ta và phần thân không còn cảm giác được với nhau nữa. Chỉ còn đôi mắt mở to không còn sinh khí và cái đầu bị cắt lìa.
Quyền không nhịn nổi cạnh tượng này, nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt anh chuyển sang trắng bệnh. Anh thều thào nói:
– Quân cầm thú…
Việt Anh thì lại khẽ suỵt nói:
– Đừng đánh động hắn ta, nhanh tay lên rồi rời khỏi đây.
Quyền lại hỏi:
– Thế còn những người kia thì sao? Chẳng lẽ chúng ta lại bỏ mặc họ chết như vậy?