Quyền làu bàu lẩm nhẩm:
– Bẻ cong không gian là cái quái gì mà nhiều người thèm muốn đến thế?
Việt Anh cười đầy vẻ thích thú, anh ta nói:
– Thèm muốn ư? Phải, còn là thèm nhỏ rãi. Anh không biết ư, nếu chúng ta có thể bẻ cong không gian, tức là nắm trong tay bước nhảy ánh sáng, có thể vượt qua những không gian đến hàng tỉ năm ánh sáng để khám phá những thế giới. Không những vậy, đá huyệt hoang còn nắm giữ bí mật của sự bất tử, đóng băng thời gian sinh trưởng của tế bào thoái hóa…
Việt Anh vừa giảng giải, Quyền càng mở to mắt kinh ngạc nhiều hơn. Lúc này anh nghĩ lại viên đá huyệt hoang kia, quả thật là một thứ đồ hết sức có giá trị.
Vào sâu bên trong huyệt hoang, ánh sáng dần biến mất. Và thay vào đó là màn đêm tối tăm bao phủ.
Phùng Lê Long chợt dừng lại, nơi này máu thịt vương vãi khắp chốn. Ông ta chợt hạ lệnh:
– Mọi người dừng lại ở đây một chút, bên trong nhất định là nơi giao giới. Cũng là nơi hành quyết.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi bước lên hỏi:
– Sao lại là nơi hành quyết?
Phùng Lê Long hứng thú trả lời ngược lại, ông ta nói:
– Các cậu không hứng thú biết số phận của những người trên chuyến bay đó ra sao ư?
Nhất loạt đều im lặng. Phùng Lê Long giải thích:
– 236 mạng người, nhất định đại đa số đều đang chờ ở trong này. Sẽ có một tên đại đồ tể xuất hiện dùng máu của bọn họ để mở ra cánh cổng của giao giới. Chỉ không biết là tên đồ tể này rốt cuộc là ai thôi. Sẽ là một bất ngờ thú vị cho tất cả chúng ta. Nếu nhanh chân thì chúng ta có thể cứu được phần lớn bọn họ, còn chậm chân thì tất cả đều chỉ có con đường chết.
Rầm rầm rầm!
Bất chợt trên những bức vách của hang huyệt, đất đá rơi rụng lả tả. Có không ít những tiếng kêu gào thảm thiết từ bên trong vang ra.
Một lão già hoảng sợ kêu lên:
– Hỏng rồi, là bầu trời đỏ!
Phùng Lê Long lập tức quát lên:
– Nhanh lên, tất cả đều phải đi nép sát vào nhau, đừng đi cách xa nhau quá. Nếu không rất khó bảo vệ được tính mạng.
Đoàn người bắt đầu khẩn trương, tăng tốc độ chạy thẳng vào sâu bên trong hoang huyệt tối đen.
Chợt một viên sĩ quan kêu lên:
– Tôi nhìn thấy một bóng người, hắn ta đứng ở bên mép tường.
Viên sĩ quan còn lại cũng xác nhận:
– Đúng thật, mắt hắn ta đỏ máu và sáng như sao!
Phùng Lê Long nói:
– Không cần để ý, tiếp tục chạy nhanh lên. Bầu trời đỏ xuất hiện thì kém diệt thế không xa đâu. Chỉ còn nửa nén hương thời gian…
Những viên sĩ quan không dám trái lời. Bọn họ bám sát theo sau đám người Phùng Lê Long, trên người cầm chắc súng Ak 47 đạn đã lên nòng. Tất cả bọn họ đều trong tình trạng cực kỳ khẩn trương và đôi bàn chân nhanh thoăn thoắt.
Ầm!
Đột ngột bỗng từ trên trần huyệt rớt xuống một tảng đá, đè trúng một viên sĩ quan. Viên sĩ quan kêu gào thảm thiết, một nửa thân người anh ta bị xẻ làm đôi, toàn bộ nội tạng trong người trào ra bên ngoài.
Tất cả đều dừng lại, dùng đôi mắt khϊếp sợ nhìn viên sĩ quan và tình cảnh của anh ta. Phùng Lê Long vẫn khẩn trương nói:
– Không còn thời gian nữa đâu, mặc kệ cậu ta. Với vết thương như thế thì cậu ta chết chắc rồi!
Phùng Lê Long hối thúc rất gấp, mọi người không dám dừng lại. Quyền chạy nhanh đến trước mặt viên sĩ quan bị tảng đá đè, nhặt lại vũ khí trên người cậu ta cầm theo, rồi cũng bám theo sau đám người Việt Anh.
Viên sĩ quan bị xẻ đôi người thì một lúc sau cũng tắt thở và chết. Nhưng cũng chẳng có ai ngờ rằng, ngay sau đó một thứ sinh vật gầy gò gớm ghiếc đầy lông đen từ trong màn đêm tối tăm lao ra bên ngoài. Đem toàn bộ nội tạng và máu thịt của viên sĩ quan cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Nó có hình thù như một con người, lại có hàm răng rắc nhọn như của loài dơi hút máu. Miệng nó đỏ lòm nhễu nhão những thứ chất nhầy nhụa rớt xuống đầy mùi hôi. Đôi mắt nó tinh ranh lạ thường, và tiếp đó sau khi ăn xong sạch sẽ mớ thịt vương vãi trên đất của viên sĩ quan. Nó lại lẳng lặng bám theo đoàn người như để chờ đợi điều gì đó. Nó muốn rình lấy con mồi của mình và lặng lẽ ăn thịt.
Đám người Phùng Lê Long tiến thêm được hai trăm mét nữa, thì liền lọt thỏm vào một khoảng không gian rộng lớn dạng vòm. Trong đó có không ít những tiếng âm thanh u u rất ghê rợn.
Còn lại một viên sĩ quan sống sót, anh ta đem đạn pháo sáng bắn lên vòm trời.
Gần như ngay tức khắc, một khung cảnh khủng bố xuất hiện trước mắt đoàn người. Có khoảng gần một trăm cái xác người đang quỳ gục xuống đất, đầu nghiêng sang một bên. Và trên cổ bọn họ đều có những nhát cắt sâu khiến cho máu chảy ra, rớt xuống mặt sàn.
Hơn một trăm người chết đều quỳ gục trên mặt đất với cùng một tư thế giống hệt nhau. Mặt đất nhuốm đỏ lênh láng máu, thêm nữa là ruột và nội tạng cũng bị móc ra rỗng đến sạch sẽ.
Những dòng máu chảy dài lênh láng tụ tập vào một cái khe rãnh, đi về phía cuối động huyệt.
Việt Anh liền hô lên:
– Sắp thấy quan tài rồi!
Mấy người bọn họ cực kỳ nhanh chân, bỏ qua hơn một trăm cái xác đang quỳ gục tiếp tục chạy vào bên trong.
Nhưng khi bọn họ chạy được khoảng hơn chục mét nữa thì liền lập tức dựng lại. Bởi vì lối đi tiếp theo đã bị chặn đứng bởi một đoàn người. Ước chừng là khoảng sáu đến bảy người đứng sẵn ở đó. Trong đó có một người với vẻ mặt lạnh lùng, hết sức quen thuộc, chính là Trần Vũ Bình.
Quyền hơi ngạc nhiên kêu lên:
– Trần Vũ Bình, làm sao anh lại xuất hiện ở đây?
Viên sĩ quan còn lại trong đoàn của Quyền nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Vũ Vũ. Giơ tay nghiêm chuẩn bị làm tư thế chào. Nhưng anh ta chưa kịp làm điều đó, thì ngay lập tức cái đã cứng đơ toàn bộ thân người.
Miệng anh ta lắp bắp kêu lên:
– Thủ… thủ trưởng?
Anh ta thảng thốt không tin rằng, Trần Vũ Bình lại đem một con dao đâm xuyên qua l*иg ngực của anh ta. Rồi dần dần khoét từ trong l*иg ngực của anh ta sờ nắn quả tim của anh ta.
Viên sĩ quan khuôn mặt chuyển sang trắng bệch, dần dần gục xuống. Một thứ đỏ lòm từ trong l*иg ngực anh ta bị lôi ra ngoài. Trần Vũ Bình đưa quả tim đó lên miệng, nhai nuốt ngấu nghiến một cách thản nhiên như thú vật. Những người còn lại thì quá kinh hãi trước thủ đoạn của Trần Vũ Bình nên không còn biết nói lời nào.
Nhưng chưa hết, họ chưa hết bàng hoàng từ sự việc này thì sự việc khác đã lại ập tới. Viên sĩ quan vừa rồi bị móc mất quả tim không ngờ lại chỉ gục xuống một lúc rồi lại đứng lên. Khuôn mặt anh ta đờ đẫn như một cái xác không hồn, rồi chầm chậm bước đi ra nhập hàng ngũ sĩ quan đứng sau lưng Trần Vũ Bình.
Phùng Lê Long lập tức hiểu ra mọi chuyện, liền giải thích:
– Đây chính là gã đồ tể trong cuốn điển tịch đã từng nhắc tới. Huyệt hoang này do hắn làm chủ, chúng ta không đấu nổi đâu, rút lui thôi!
Quyền nói:
– Trần Vũ Bình, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây được? Không phải anh ta lựa chọn con đường khác chúng ta hay sao?
Phùng Lê Long giải thích:
– Trên hòn đảo này cũng không nhất định chỉ có một lối vào chỗ này. Chỉ có điều lối vào đó là cửa sinh hay là cửa tử hay không thôi. Trần Vũ Bình coi như đen đủi, anh ta quá nôn nóng nên mới bị nhận lấy hậu quả như vậy.
Quyền lại hỏi:
– Vậy còn những người trên chuyến bay thì sao? Có phải là họ đã chết hết rồi không?
Việt Anh lắc đầu nói:
– Họ chưa chết hết đâu, họ chỉ bị nhốt ở một chỗ. Trần Vũ Bình vẫn chưa chặt đầu bọn họ, tạm thời chúng ta lui lại thôi. Không thể đấu lại anh ta được.
Quyền không cho là đúng, anh rút súng ra bắn thẳng hai nhát vào giữa cái đầu lâu xương sọ của Trần Vũ Bình, nhưng không ngờ Trần Vũ Binh trơ ra như đá, không động đậy cũng không nhúc nhích một chút nào.