Dưới Mồ Huyệt Hoang


Một viên sĩ quan đi đầu tiên bất chợt bỗng hét lên:

– Mọi người, mọi người nhìn xem này! Ở đây có một vệt máu, rất dài…

Ở một phía khác, một viên sĩ quan khác lại hét lên:

– Cơ trưởng!

Cả đoàn người đều quay lại nhìn sâu về phía đó. Người đàn ông gọi là cơ trưởng, lúc này đang ngồi bệt xuống dưới đất hình như không còn sức sống.

Mọi người định tiến lại gần thì Phùng Lê Long chợt hét lớn:

– Mọi người chờ đã, đừng vội. Anh ta không còn là người nữa đâu!

Một viên sĩ quan không cho là vậy, anh ta quát lên:

– Mấy người các ông nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Thật vớ vẩn.

Rồi anh ta chẳng thèm nghe lời Phùng Lê Long, vẫn đi về phía viên cơ trưởng.

Khi này, viên cơ trưởng chợt quay đầu lại. Khuôn mặt anh ta nổi đầy những gân máu màu đen đen kịt. Một nụ cười hiểm hóc xuất hiện trên khuôn mặt anh ta rồi mau chóng tắt ngấm. Anh ta chuyển sang tỏ vẻ đáng thương kêu lên:

– Cứu tôi với, tôi sắp chết rồi!

Anh ta bò lăn trên đất, với vẻ quằn quại. Viên sĩ quan nhanh chóng chạy tới, túm lấy người anh ta và định kéo anh ta lên. Viên sĩ quan hỏi:

– Anh bị làm sao thế…

Nhưng chưa kịp hỏi xong câu hỏi, thì chợt đôi con ngươi của viên sĩ quan đã bị móc lồi ra. Hai con mắt anh ta đỏ tươi, rồi lăn lông lốc khỏi tròng mắt như những viên bi ve. Máu từ hốc mắt của anh ta phun ra ngoài. Một giọng cười khành khạch vang lên từ viên cơ trưởng. Gã ta miệng trào ra những tơ máu đỏ lòm, đang há miệng cho những dòng máu đỏ tươi từ hốc mắt của viên sĩ quan chảy vào miệng mình.

Từng từng cười khục khặc vang lên, cảnh tượng ghê rợn đó rơi vào mắt đoàn người phía sau khiến tất cả đều trùn chân.

Đúng lúc này, một loạt đạn bắn văng ta. Một viên đan găm xuyên qua đầu của viên sĩ quan có đôi mắt bị móc.

Người bắn ra loạt đạn đó chính là Việt Anh. Quyền gào lên:

– Chết tiệt, anh làm cái trò gì vậy?

Việt Anh lạnh lùng nói:

– Viên sĩ quan đó chết rồi, không thể cứu được anh ta nữa đâu. Cho anh ta một nhát súng để giải thoát cho anh ta khỏi đau đớn.

Quyền lao tới túm lấy vạt áo của Việt Anh định đấm cho anh ta một trận. Thì đúng lúc này giọng của gã cơ trưởng vang lên. Thân người gã quằn quại, gã kêu gào nói:

– Cứu tôi, máu, cho tôi máu…

Gã bò về phía đám người đứng phía sau, da thịt gã chẳng hiểu sao cứ rụng ra thành từng mảng từng mảng. Cho đến khi gã sắp đến trước mặt đoàn người, thì thịt trên người gã đều đã rụng gần hết. Chỉ còn dính lại một chút cơ trên xương. Giờ gã đã trở thành một bộ xương, và vẫn kêu gào trên mặt đất.

Phùng Lê Long không nhịn được thêm nữa, trong tay ông ta xuất hiện một thanh kiếm gỗ. Ông ta chạy đến nhanh thoăn thoắt, chém một nhát vào giữa cái đầu lâu của bộ xương cơ trưởng. Cái đầu lâu rụng xuống, nhưng miệng nó thì vẫn mấp máy và bò lăn trên mặt đất.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Quyền và mấy viên sĩ quan sau lưng của anh ta, đều khiến cho bọn họ nôn thốc nôn tháo trên mặt đất.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra mà lại khiến một người biến thành như vậy.

Phùng Lê Long nhảy lui lại một chút, quay sang hai viên sĩ quan còn lại hối thúc:

– Mau cho tôi mượn một quả lựu đạn đi.

Hai viên sĩ quan lắp bắp:

– Cái này…

Nhưng đã bị Phùng Lê Long lao tới cướp lấy một quả lựu đạn, rồi ông ta lại phóng về phía cái đầu lâu. Dùng kiếm gỗ nhanh gọn banh miệng cái đầu lâu đang lập cập rồi nhét quả lựu đạn vào đó rút chốt nổ.

Ông ta chạy ngược lại rồi gào lên:

– Chạy mau!

Đùng đoàng!

Cả đoàn người mặt xanh như tàu lá chuối, vắt chân lên cổ mà chạy. Một lát sau thì tiếng lựu đạn nổ vang, mảnh sọ não của viên cơ trưởng bắn tung tóe khắp nơi.

Quyền thở hổn hển một lúc rồi một mới lạnh giọng hỏi Việt Anh:

– Tại sao lại phải dùng lựu đạn?

Việt Anh trả lời:

– Vì nếu để thêm một lúc nữa, những người phía sau đi vào đây nhất định sẽ bất cẩn mà bị nó sát hại. Nó hút đủ máu người thì lúc đó sẽ tiến hóa thành một loại hình thù hết sức kỳ quái, một con quái vật cực kỳ nguy hiểm…



Đám người Việt Anh và Quyền tiến sâu vào bên trong huyệt hoang thêm một chút nữa. Đi vòng qua chiếc máy bay đã bị móp hết quá nửa. Quyền chợt lên tiếng hỏi:

– Vì sao chúng ta không đi vào bên trong chiếc máy bay này xem xét thử một chút. Nhỡ đâu bên trong đó còn người sống thì sao?

Phùng Lê Long lắc đầu trả lời nói:

– Chắc chắn là không còn người sống đâu. Nếu như còn có người trong đó, thì sẽ giống hệt viên cơ trưởng kia. Vì vậy, tốt nhất là chúng ta không nên mạo hiểm.

Quyền lại hỏi:

– Vậy tiếp theo chúng ta nên đi đâu?

Phùng Lê Long trả lời:

– Tiếp theo ư? Chúng ta phải vào tới giao giới, lấy viên đá huyệt hoang rồi phá hủy nấm mồ này. Trước khi bọn người Trung quốc tới…

Quyền vẫn ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì thì Việt Anh đã vỗ vai anh và nói:

– Cố gắng giữ cho chắc cái lá bùa trong tay anh, nó là thứ giữ mạng cho anh đấy. Vào sâu thêm bên trong chúng ta sẽ gặp hai loài quỷ nữa. Thứ nhất là quỷ hút hồn, loài quỷ này có thể khiến anh trong nháy mắt mất mạng. Loài quỷ thứ hai là quỷ ẩn thân, cũng là loài quỷ đáng sợ nhất, rất khó để phát hiện ra chúng.

Việt Anh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

– Viên cơ trưởng vừa rồi mà anh gặp, là con quỷ đầu tiên canh giữ huyệt hoang. Nó là loài quỷ ăn mòn, ba con quỷ đều thực hiện cho lời nguyền huyệt hoang được tái hiện.

Việt Anh chợt hơi nghiêng đầu lại hỏi tiếp:

– Vậy cậu đã tin là thế gian này thực sự có ma quỷ hay chưa? Từ viên cơ trưởng vừa rồi?

Quyền gật đầu, hơi run giọng lại hỏi tiếp:

– Mà làm sao anh biết được những chuyện này?

Việt Anh vừa đi vừa trả lời, anh ta nói:

– Để tôi kể anh nghe một câu chuyện. Cách đây hai mươi năm khi tôi bắt đầu nghiên cứu đoạn sóng âm thanh kì dị kia, tôi đã phát hiện ra trong đó có ẩn chứa một thông điệp. Một thông điệp đến từ ngoài vũ trụ thông báo rằng. Sẽ có ba cỗ quan tài từ không gian được chuyển tới đây từ một hành tinh cách đó cả tỉ năm ánh sáng. Hành tinh đó chính là cõi âm nơi linh hồn của chúng ta khi chết sẽ trở về đó. Thực ra nếu tương lại chúng ta có công nghệ phát triển hơn, có một loại phi thuyền tạo ra được bước nhảy ánh sáng, thì theo cách thủ công chúng ta vẫn có thể tiến tới hành tinh cõi âm trong truyền thuyết đó.

Quyền nuốt nước bọt nói:

– Hành tinh cõi âm? Lại còn có ba cỗ quan tài?

Việt Anh gật đầu kể tiếp:

– Ba cỗ quan tài lần lượt xuất hiện trên biển Nga và Trung quốc và nước ta. Hai cỗ quan tài trước đó được gửi tới trước, tạo ra những huyệt hoang đầu tiên. Ban đầu thì người ta không phát hiện ra chúng có nguy hiểm gì. Nhưng rồi đã có rất nhiều người phải chết. Người ta đành quyết định phải phá hủy chúng, phá hoại cổng liên kết duy nhất tới một thế giới cách xa chúng ta hàng tỉ năm ánh sáng. Tới cỗ quan tài thứ ba, thì chính là mồ huyệt hoang khổng lồ này. Chúng ta phải nhanh chóng phá hủy nó.

Quyền lại hỏi:

– Vậy chứ cái thứ mà ông Lê Long vừa nói là thứ gì, mà lại hấp dẫn bọn người ngoại quốc đến như vậy?

Việt Anh chau mày, dùng giọng cực kỳ nghiêm trọng nói:

– Là thứ gì ư? Cách đây hai mươi năm, sau khi phá hủy huyệt hoang, người ta phát hiện ra loại đá ở nơi giao giới có thể bẻ cong được không gian. Nhưng số lượng những viên đá này rất ít, mà bọn họ thì lại vô tình phá hủy những huyệt hoang trước đó, vậy cho nên lần này xuất hiện huyệt hoang mới, nhất định sẽ là miếng mồi ngon mà bọn chúng muốn tranh cướp.

Thêm Bình Luận