Sau khi kỳ thi kết thúc, kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.
Tháng Bảy, vào ngày tránh nóng [1], chỉ mới bước chân ra khỏi cửa thôi, nhiệt độ nóng hực đã khiến người ta cảm thấy như bị hầm chín.
Mỗi buổi chiều, Chu Thanh Dao hoặc là quải cặp đi suốt 2 km để đến thư viện đọc sách, hoặc là nhân lúc Trình Tiêu nghỉ ngơi mà đến nhà anh ôn bài.
Kỳ nghỉ hè của anh rất bận rộn, hình như anh nhận rất nhiều công việc, làm quần quật từ sáng sớm đến tối muộn.
Nhưng cụ thể là công việc gì thì có hỏi anh cũng không nói, Chu Thanh Dao chỉ biết là những lúc không gặp, buổi tối anh sẽ gọi điện cho cô, giọng nói khàn đặc, lộ rõ sự mệt mỏi.
Một chiều nọ, cô bất ngờ nhận được tin nhắn của Trình Tiêu:
【Sân bóng Lâm Đại.】
Cô vô cùng vui sướиɠ, thay chiếc quần yếm đỏ mình thích và mang đôi giày thể thao trắng, cầm theo túi xách nhỏ xinh chuẩn bị ra ngoài.
“Dao Dao.”
Lý Tuệ chợt gọi cô lại.
Cô quay đầu, chờ câu nói tiếp theo.
“Chiều nay dì, ba con và Tiện Tiện sẽ đến nhà mẹ dì ở thành phố Nam, tối nay sẽ ngủ lại đó một đêm. Con ở nhà nhớ đóng cửa cẩn thận.”
Đôi mắt của Chu Thanh Dao rực sáng, nhưng cô vẫn kiềm chế sự mừng rỡ như điên trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh đáp: “Vâng.”
Cô xoay người ra khỏi nhà, nôn nóng chờ buổi tối đến, chân nhảy chân sáo, tâm trạng vui vẻ lộ cả ra ngoài.
Ngũ quan của Chu Thanh Dao mang hơi hướm ngây thơ, đôi mắt biết cười cong như vầng trăng non, da dẻ trắng mịn, dáng người lại nhỏ nhắn. Trong bộ trang phục kiểu trường học thế này, nói không ngoa khi cô cứ như là học sinh trung học.
Sân bóng Lâm Đại cách nhà cô không xa, đi bộ khoảng 2 km. Trên đường, Chu Thanh Dao tâm lý mua nước theo, nghĩ đến việc bản thân có thể đường đường chính chính xem anh đá bóng, cô liền phấn khởi.
Trước đây, cô toàn trốn ở một góc để nhìn trộm anh, nhìn đến mặt đỏ tai hồng cũng không dám để lộ dù chỉ một chút.
Không suy nghĩ, không tưởng tượng còn đỡ, đằng này vừa đến sân bóng, chứng kiến cảnh này, tâm trạng phấn khởi của Chu Thanh Dao đã bị lửa giận ngun ngút san lấp.
Sân bóng rất lớn, sinh viên vây kín hơn nửa vòng sân, trái ngược với sự ngây thơ của cô, người ta ai cũng eo thon chân dài, mặc áo liền váy và trang điểm cẩn thận, nói chuyện cũng nũng nịu một cách quyến rũ.
“Người mặc áo số 11 đá hay ghê…”
“Đẹp trai quá đi, dáng người cũng tuyệt nữa, không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ…”
“Mình nghe nói hoa khôi của khoa Kinh tế và khoa Quản trị đang có mặt ở đây đều chấm anh chàng số 11 này đó…”
“Mỗi lần anh ấy đến đá banh, hoa khôi đều ở đây hết.”
“Thật hay giả vậy? Tin tức chấn động thế…”
“Đá banh giỏi, lại đẹp trai, mấy người đó không thích mới lạ. Anh chàng số 11 này cái gì cũng tốt, chỉ xấu là không chịu cởϊ áσ nên không nhìn được anh ấy có mấy múi cơ bụng thôi.”
“Trời mẹ, cậu háo sắc vừa vừa…”
Chu Thanh Dao buồn bực nghe mấy nữ sinh nói chuyện, sau đó khó chịu nhìn xuyên qua người nào đó đang mặc áo đá banh số 11.
Cô nghĩ thầm, Sau này có nên mua một dải băng bịt mặt để an toàn hơn không nhỉ?
Chứ cái người này, ngay cả lúc không nói chuyện cũng có thể thu hút ong bướm bằng khuôn mặt của mình là sao.
Tức chết cô rồi!
Ánh nắng buổi chiều rất gắt, trên sân bóng, Trình Tiêu điên cuồng đuổi theo. Cái đầu của anh vô cùng nổi bật trong nhóm sinh viên Đại học với những kiểu tóc khác nhau, với cả ngũ quan cương nghị và tuấn lãng ấy, anh chính là hình tượng đàn anhh điển trai, kiêu ngạo và khó thuần phục trong truyền thuyết.
“Tuýt.”
Tiếng còi vang lên, nửa đầu trận đấu kết thúc.
Trình Tiêu nhìn ra ngoài sân bóng, tìm kiếm một lượt, cuối cùng cũng tìm được cô gái mặc quần yếm đỏ trong đám đông. Đầu đội chiếc mũ như nắp nồi, hệt như phiên bản đời thực của Maruko [2].
Anh nhoẻn miệng cười, cảm thấy sao cô gái của mình vừa ngốc nghếch, vừa đáng yêu một cách phạm quy thế này.
Lúc anh sải bước về phía đó, đội trưởng đằng sau gọi anh, “Trình Tiêu, chú đi đâu đấy?”
Anh bâng quơ đáp: “Bạn gái em tới rồi, em đi một lát.”
Chỉ một câu nói khiến toàn bộ cầu thủ phía sau lấy làm kinh ngạc, ai nấy đều tò mò, nhốn nháo nhìn sang.
Bạn gái của Trình Tiêu á…
Phải là mỹ nhân kiều diễm đến nhường nào mới xứng đôi với thằng này nhỉ?
Sau đó, vô số đôi mắt dõi theo hướng anh di chuyển, đến khi anh dừng lại trước một cô gái mặc quần yếm trông rất ngây thơ,
Mọi người kinh hãi trợn mắt.
Một trong số họ to gan phỏng đoán, “Đừng nói gu của nó là… ấu da^ʍ đấy nhé?”
Lúc nhìn cô, khuôn mặt của Trình Tiêu luôn tươi cười, vừa dịu dàng vừa chiều chuộng. Thấy cô buồn bực, anh bèn véo cái miệng đang quảnh như nắp chai dầu của cô.
Anh lau mồ hôi cho Chu Thanh Dao, cất giọng nhẹ nhàng, “Nóng không?”
Chu Thanh Dao liếc mắt nhìn nhóm nữ sinh đang kinh hồn bạt vía bên cạnh, cô lập tức đứng thẳng lưng, lòng hư vinh dâng trào.
“Nóng.” Ai đó làm nũng.
“Em đi chỗ tàng cây phía trước tránh nắng đi, sau khi xong trận, anh sẽ đến tìm em.”
Cô lắc đầu bất mãn, “Muốn xem anh đá bóng cơ.”
“Vậy em đứng xa một tí, coi chừng cái cơ thể gầy nhom này bị bóng đá bay đấy.”
Chu Thanh Dao kinh ngạc, lại nhận ra anh đang cười mình nên xấu hổ, trừng mắt lườm anh một cái.
Trình Tiêu cười, xoa đầu cô, “Người thì nhỏ mà giận to quá ta.”
Anh thuận tay cầm lấy chai nước lạnh trong tay cô, chỉ trong thoáng chốc, chai nước đã vơi đi một nửa.
Dưới ánh nắng như lửa đốt, áo thi đấu của anh ướt đẫm nên anh đã cầm theo bộ đồ sạch sẽ khác theo, định thay trước mặt cô.
Không ngờ chỉ vừa vén vạt áo lên, nhóm nữ sinh bên cạnh đã không kìm được tiếng thét inh ỏi.
Chu Thanh Dao ngứa mắt, nhanh chóng ngăn cản động tác cởi đồ của anh.
“Hửm?”
Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô, hơi khó hiểu.
Cô gái nhỏ bị nắng phơi đến mặt mày đỏ bừng, ậm ừ nói: “Không cho anh cởi.”
Trình Tiêu kinh ngạc, sau lại nhìn theo ánh mắt của cô đang nhìn nhóm nữ sinh bên cạnh, anh lập tức hiểu vấn đề.
“Ích kỷ vậy à?” Anh cười khẽ.
Chu Thanh Dao cũng rất thẳng thắn, đáp từng câu từng chữ, “Ích kỷ vậy đó!”
“Thôi được rồi.”
Anh như chịu trận, véo chóp mũi của cô, “Nóng chết anh cũng đành chịu.”
Sau khi anh trở lại sân bóng, đội trưởng nghi ngờ nhìn áo đấu ướt nhẹp của anh, hỏi: “Sao không thay đồ?”
Trình Tiêu cười cười, “Bạn gái không cho.”
Một cầu thủ khác cười ‘ha ha’, “Không ngờ chú Tiêu lại là người bị vợ quản nghiêm luôn đấy…”
Ai nấy đều bật cười theo, Trình Tiêu không thèm để ý lời họ nói, ánh mắt chỉ nhìn về phía hình bóng nhỏ gần biên sân bóng.
Bị vợ quản nghiêm thì đã sao chứ?
Nếu cô muốn cái gì, anh nhất định dốc toàn bộ sức lực để lấy về cho cô nữa là.
Câu nói “Vì cô mà sống” không phải là nói suông.
Sau khi trận đấu kết thúc, đội trưởng rủ mọi người tối nay liên hoan.
Trình Tiêu hỏi ý Chu Thanh Dao thế nào, cô hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Thật ra cô muốn hai người ở riêng với nhau hơn, dù gì thì đã mấy ngày không được gặp anh rồi.
Nhưng cuộc sống bao gồm rất nhiều thứ, cô không thể trở thành một phần nhỏ của anh thì bài xích toàn bộ những thứ còn lại.
Thích một người có nghĩa là thích mọi thứ về người ấy.
_____