Chương 30

Con hẻm tối om, con chó ngoài lối vào đang sủa inh ỏi.

Cô sợ tới nỗi cắm mặt chạy thẳng đến dưới lầu nhà Trình Tiêu, run bần bật, trong lòng thấp thỏm.

Đèn ngoài hàng hiên khi sáng khi tối, hai ba con côn trùng lượn lờ quanh những bóng đèn bị phủ một màu đen xám, ánh sáng chiếu xuống đất mờ mờ ảo ảo, lốm đốm điểm đen.

Xung quanh cực kỳ yên ắng, Chu Thanh Dao ôm chặt cặp sách, cẩn thận bước lên lầu.

Dừng lại trước cửa nhà anh, cô đang định tìm chìa khoá thì không ngờ, cô lại phát hiện cửa nhà không đóng.

“Trình Tiêu?”

Cô nhỏ giọng gọi, thử mở cửa để vào trong.

Trong nhà không bật đèn, bốn bề tối mịt, đến gần chút nữa thì mùi rượu nồng nặng xộc thẳng vào mũi cô.

Cô tưởng Trình Tiêu uống say nên nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó sờ soạng trên tường tìm công tắc.

Cạch.

Đèn sáng.

Một bóng đen xuất hiện phía sau cô, khiến cô sợ đến mức hơi thở cứng đờ.

Lúc quay người lại, cô đυ.ng phải một khuôn mặt nhờn rít và nồng nặc mùi rượu, hàm răng ố cùng nụ cười gớm guốc cực điểm.

Là… cậu của Trình Tiêu!

“— A!”

“Ưm!!!”

Miệng bị gã bịt chặt, mùi thuốc lá ghê tởm tràn vào chóp mũi, khiến cô sặc sụa, ít thở không thông.

“Đ* mẹ mày, không được la!”

Gã hung tợn gằn giọng bên tai Chu Thanh Dao, tròng mắt đỏ kè, nhìn cô bằng ánh mắt nhả nhớt và dâʍ ɖu͙©. Gã dời mắt xuống, nhìn phần trước ngực hơi nhô ra của cô.

“Kỹ thuật của Trình Tiêu tệ quá, xoa lâu như thế vẫn không to thêm miếng nào…”

Gã cúi đầu dí sát vào mặt cô, hơi thở hôi thối nồng nặc đến mức bịt một tay cũng ngửi thấy mùi.

Vừa nói, tay gã vừa xoa nắn sau eo của cô. Đầu óc của Chu Thanh Dao tê rần, không biết cơ thể mảnh mai lấy đâu ra sự quyết đoán, cô đạp mạnh một chân vào hạ bộ của gã.

Gã đàn ông đau đớn rêи ɾỉ, nhân lúc gã lùi ra khoảng trống sau lưng, Chu Thanh Dao vội vã kéo cửa hòng chạy trốn, nhưng cánh cửa chỉ mới hé được một kẽ nhỏ, mái tóc ngắn của cô đã bị gã túm lại từ đằng sau.

“Mẹ kiếp, còn dám chạy hả!”

Chu Thanh Dao bị túm tóc không cử động được, cơn đau như xé da đầu khiến cô rơi nước mắt, cứ như thế bị gã kéo trở vào.

Rầm!

Cửa nhà như bị cơn thịnh nộ đóng sầm.

Chu Thanh Dao bị ném lên ghế sô pha một cách mạnh bạo, chiếc cặp trong tay theo đó mà rơi xuống đất.

Gã đàn ông áp lại gần, đá phăng chiếc cặp vướng víu.

Chu Thanh Dao nhớ phong bì vẫn còn nằm trong cặp, thế là mặc cho bản thân đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, chật vật cùng đường, cô vẫn gắng gượng lết cơ thể đau nhức của mình xuống khỏi ghế sô pha, ôm chặt cặp sách trong lòng.

Gã đàn ông lăn lộn bên ngoài nhiều năm, khi phát hiện dáng vẻ bồn chồn lo lắng của cô thì lộ ra sự xảo quyệt.

Gã bước đến gần, cả người che khuất ánh đèn mờ tối, cười tủm tỉm hỏi: “Cô em đang giấu cái gì mà quý giá vậy?”

Cô gái nhỏ giật mình kinh hãi, cả người run bần bật.

Thấy cô rúm ró không trả lời, sắc mặt của gã lập tức thay đổi, giật lấy chiếc cặp của cô với đôi mắt âm u.

“Con đ* chó, đưa đồ cho tao!”

“Không được!”

Chu Thanh Dao la khản cả giọng, nước mắt ào ào rơi xuống, cô dùng hết sức bình sinh để bảo vệ chiếc cặp.

“Cứu… cứu tôi với…”

Chát!

Một cái tát như trời giáng khiến đôi mắt của cô hoa lên, tiếng kêu cứu đứt quãng trong cổ họng cũng đột ngột im bặt.

Má phải của cô sưng đỏ, bị tụ máu, vừa nóng vừa rát, nhưng cũng vào lúc này, cô bất chấp tấn cả. Gã càng muốn cướp, cô càng điên cuồng dùng chân đá gã.

Chỉ là nam nữ khác biệt, với một chút sức lực như mèo cào của cô sao có thể là đối thủ của gã đây? Bả vai của cô bị đá mạnh một phát, đau đớn như thể bị ngàn dao đâm vào.

Gã đàn ông nổi giận, mồm miệng hùng hổ chửi tục, gã hung ác đá vào đùi của Chu Thanh Dao. Cô kêu lên trong đau đớn, chỉ trong chốc lát, chiếc cặp đã bị cướp mất.

Mặc cho đôi mắt đẫm lệ, gã đàn ông giật cặp sách của cô ra, vừa thấy phong bì bên trong, mắt gã lập tức sáng ngời. Dáng vẻ đói khát ấy hệt như con nghiện tìm được chất cấm.

Gã thò tay lấy phong bì, cẳng chân bất ngờ ăn đau dữ dội. Gã nhíu mày “hừ” khẽ, cúi đầu thì thấy con oắt đang cắn chặt cẳng chân của mình, hàm răng sắc bén như dốc toàn lực, cắn chặt chân gã không buông.

Gã thở gấp vì đau, vung chân tránh thoát phát cắn của Chu Thanh Dao, nhưng cô lại dồn hết sức bình sinh để không cho gã đi.

“Đ*t mẹ mày, thả tao ra!”

“Đó là của Trình Tiêu, ông không được lấy!”

Chu Thanh Dao thét lên, nghĩ đến số tiền mà anh vất vả lắm mới kiếm được bị gã đàn ông này cướp đi, lòng cô đau như bị ai khoét vào. Nước mắt không ngừng rơi xuống, hai tay của cô ngày càng siết chặt như dây leo.

Gã đàn ông say rượu bị chọc tức, thẳng chân đá vào ngực cô. Theo quán tính, Chu Thanh Dao lùi lại một bước. Vào lúc gã hoảng loạn ôm cặp chạy về phía cửa, còn không kịp cảm nhận sự đau đớn nơi ngực, cô đã dũng cảm bò đến, tiếp tục túm chặt chân gã.

“Không được! Ông không được lấy nó đi!”

Gã đàn ông hoàn toàn phát rồ, tay chân dùng đủ mọi cách để thoát khỏi cô, hết đá rồi lại đánh.

Mỗi một đòn như trời giáng xuống, cơ thể của cô lãnh trọn cơn đau như xé thành từng mảnh.

Chu Thanh Dao quá gầy,

Cô như một con kiến có thể bị người ta bóp chết một cách dễ dàng.

Dần dần, động tác của gã càng thêm tàn nhẫn, cơn đau liên tục làm tê liệt thần kinh, đầu óc của Chu Thanh Dao dần trở nên mơ hồ như chìm xuống vực.

Mãi cho đến khi… loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa.

Cô kiệt sức ngã xuống đất, mồ hôi nhễ nhại.

Ánh đèn trong nhà nhá nhem, tầm mắt của cô mờ đi, vóc người cao lớn của Trình Tiêu như ẩn như hiện.

Chu Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngất lịm đi.

Bên tai loáng thoáng tiếng gầm giận dữ của cậu thiếu niên, gã đàn ông ăn bị đè dưới đất, ăn từng cú đấm thô bạo. Từng đấm đều đau đến tận xương tuỷ, mồm của gã chảy đầy máu tươi, đau đớn rêи ɾỉ.

Không biết đã qua bao lâu, một cơ thể nóng hổi bao bọc lấy cô.

Chu Thanh Dao khó nhọc mở mắt, là Trình Tiêu đang bế cô về phòng.

Ánh mắt của anh rất u ám, sự phẫn nộ vẫn còn chưa tan.

“… Trình Tiêu.”

Tiếng gọi yếu ớt khẽ vang lên, rốt cuộc anh cũng hoàn hồn.

Thời điểm mới bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng kia, anh thực sự đã nổi ý định gϊếŧ người.

Gã “chó ghẻ” kia bị đánh đến mức cầu xin anh thương xót, lúc thì “cháu trai ngoan”, lúc thì “thằng nhãi khốn nạn”…

Trình Tiêu như người mất hồn, không ngừng xuống tay, từng cú đấm đều đủ sức lực để gϊếŧ một người.

Đến khi người nọ không còn phản ứng, Trình Tiêu thô bạo lôi gã ra khỏi nhà với đôi mắt lạnh lẽo, ném bên cạnh bãi rác ở tầng một.

“Trình Tiêu…”

Chu Thanh Dao tỉnh táo hơn một chút, ngửi thấy mùi hương của anh, cô hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó vùi vào lòng anh như làm nũng.

Cô thực sự rất sợ hãi.

Nhưng may thay không có gì bị mất cả.

Chu Thanh Dao cười vui vẻ, quên bẵng những vết bầm tím khắp cơ thể mình.

Tâm trạng giận dữ của Trình Tiêu vẫn chưa bình tĩnh hẳn, anh bật điều hoà để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Người cô rất nóng, nóng như một quả cầu lửa. Anh nghiêng khuôn mặt của cô để xem xét, vì sợ anh nhìn thấy hai má sưng vù nên Chu Thanh Dao bất hợp tác trốn vào lòng anh.

“Đừng cử động.”

Giọng anh rất trầm, nhưng vẫn dịu dàng như trước.

Anh giữ nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô rồi nâng lên, má phải sưng đỏ lập tức lộ ra dưới ánh đèn.

Trình Tiêu mím chặt môi, cảm giác còn tra tấn hơn cả dao cứa vào tim.

Cô gái mà anh cẩn thận che chở, hễ bị thương một chút thôi đã khiến anh xót lòng, huống hồ cô lại phải hứng chịu sự bạo hành biếи ŧɦái như thế…

Cô gầy đến vậy, không cần nghĩ cũng biết cô đã đau đớn nhường nào.

“Đau không?” Trình Tiêu thận trọng chạm vào cô.

Thấy vẻ mặt lo lắng của anh, khoé mắt của Chu Thanh Dao cong lên, tỏ ra không sao cả. Cô cười ngây ngô, “Không đau ạ.”

Trình Tiêu lẳng lặng nhìn cô, không nói không rằng. Cô gái bị anh nhìn chằm chằm như thế thì hơi lúng túng, không rõ là anh có đang giận không.

“Em…”

Câu nói tiếp theo chợt bị gián đoạn.

Trình Tiêu kéo cô vào lòng, dùng hết sức mà ôm chặt cô.

Cơ thể của Chu Thanh Dao rất đau, nhưng trái tim lại rất ấm áp, như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, làn nước ấm áp đang từ tốn xoa dịu tâm hồn cô.

“Xin lỗi, đều tại anh về trễ.” Giọng nói của anh nặng nề, vừa tự trách vừa sầu não.

“Không đau thật mà.”

Sợ anh không tin, Chu Thanh Dao còn giải thích thêm, “Như bị muỗi chích một chút thôi, không có gì đâu.”

Trình Tiêu từ từ ngẩng đầu, xoa mặt cô, “Còn bị thương ở đâu nữa không?”

“Dạ không.” Cô trả lời rất nhanh.

Trình Tiêu nhíu mày, lộ rõ vẻ không tin, anh giả vờ muốn cởi đồng phục của cô để kiểm tra.

Chu Thanh Dao không chịu, xấu hổ tránh đi. Bả vai bầm tím đυ.ng phải tay của anh, đau đến mặt mày nhăn tít.

Trình Tiêu nhận ra sự thay đổi nhỏ từ khuôn mặt cô, hô hấp trở nên nặng nề, “Đau chỗ nào? Để anh xem.”

“Không sao, bị chạm một chút thôi à.”

“Dao Dao.” Sắc mặt của Trình Tiêu rất nghiêm túc.

Chu Thanh Dao không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn chọc vào bả vai rắn chắc của anh, đánh trống lảng: “Anh lấy cặp lại đây giùm em nhé?”

Trình Tiêu nghi ngờ nhìn cô một hồi, sau đó xoay người ra ngoài, lấy cặp của cô vào phòng.

Chu Thanh Dao mỉm cười nhận lấy, sau đó cầm chiếc phong bì mà mình liều mạng bảo vệ từ trong cặp ra.

“Cái này cho anh.”

Trình Tiêu sững người, thật thà tiếp nhận, “Gì vậy?”

Cô cười không đáp, chỉ nhìn anh mở phong bì ra. Khoảnh khắc nhìn thấy xấp Nhân dân tệ màu đỏ, Trình Tiêu như ngẩn ra một chốc.

“Em đổi trả điện thoại rồi, lấy một chiếc nhỏ hơn, đây là số tiền còn dư lại. Với số tiền này, sắp tới anh không cần cực khổ như thế nữa…”

Lặng nhìn nụ cười trẻ con của cô, l*иg ngực của Trình Tiêu như bị gì đó chọc vào, vừa chua xót, vừa ấm áp.

Khoé mắt của anh hơi ướt, anh dời mắt đi, giọng nói nghẹn ngào không thôi, “Dao Dao, em…”

“Em mới bao lớn, xài điện thoại xịn như thế làm gì chứ? Chỉ cần một chiếc có thể liên lạc với anh bất kỳ lúc nào thôi là em thấy đủ lắm rồi.”

Chu Thanh Dao nhẹ nhàng kéo tay anh, cảm nhận thân nhiệt nóng bỏng từ anh, “Trình Tiêu, em biết anh thương em nên mới dành cho em những điều tốt nhất, nhưng em thật lòng không quan trọng vật ngoài thân. Mong muốn lớn nhất của em là anh có thể sống dễ dàng một chút, không phải mỏi mệt đến nhường ấy, khổ cực đến nhường ấy.”

Trình Tiêu cụp mắt, khoé môi gượng cười.

Nụ cười ấy hàm chứa rất nhiều xúc cảm phức tạp.

Trái tim trống rỗng như được lấp đầy bởi sự mềm mại và dịu dàng như bông, đó là sự ấm áp và hạnh phúc mà anh chưa từng nếm trải.

“Đây là thứ mà em liều mạng bảo vệ ư?”

Chu Thanh Dao gật đầu, ngọt ngào mỉm cười, “Vâng.”

Trình Tiêu nặng nhọc buông tiếng thở dài, sau đó lại nhoẻn miệng cười như đang tự giễu.

“Em nói thử xem, phải chăng cuộc sống trước đây của anh quá khổ sở nên ông trời mới rủ lòng thương anh như vậy…”

Cô chớp mắt, nghe không hiểu.

Ánh mắt của anh dịu dàng như nước, “Phái một thiên sứ đến bên cạnh anh.”

Khuôn mặt của Chu Thanh Dao đỏ bừng, lẩm bẩm: “Em nào tốt đến thế ạ…”

Trình Tiêu nhẹ nhàng ôm cô, bất kể lúc nào, chất giọng trầm thấp ấy cũng có thể dễ dàng chạm khẽ vào tim cô:

“Dao Dao.”

“Dạ…”

“Quãng đời còn lại của anh, chỉ sống vì em.”

_____