Chương 25

Trình Tiêu thở dốc một cách nặng nề, đầu ướt đẫm mồ hôi, dù có máy lạnh tản nhiệt nhưng vẫn không ngăn nổi sự cồn cào trong lòng anh.

“Sờ xuống dưới một chút…” Anh khàn giọng bảo.

Chu Thanh Dao ngây thơ, anh nói gì cũng làm theo, bàn tay mềm mại không xương sờ quanh cây gật thịt gân guốc, dần dần sờ xuống gốc trụ.

Hai quả cầu nhăn mềm như tan ra trong lòng bàn tay dịu dàng của cô.

“Mềm thật…”

Chu Thanh Dao ngập tràn tò mò, ngẩng đầu muốn nhìn Trình Tiêu nhưng bị anh dùng sức đè lại đôi vai, ghim chặt người cô trên giường.

Tay của cô vẫn còn đang xoa nắn, Chu Thanh Dao không nhìn thấy mặt của Trình Tiêu, chỉ nghe được tiếng thở thô khàn của anh liên tục vang lên, khiến vành tai của cô nóng hổi.

Có một luồng nhiệt trào ra từ trong cơ thể, trong suốt như sương mai, thấm ướt một mảng qυầи ɭóŧ.

“Ưm…”

Tiếng rên yêu kiều nhỏ nhẹ rót vào tai.

Tay cô vuốt ve khúc gậy nóng bỏng của Trình Tiêu, đầu óc ngập tràn đôi ba hình ảnh 18+ cấm kỵ.

Khuôn mặt của Chu Thanh Dao đỏ bừng, môi dưới dằn dấu răng cắn, vất vả chịu đựng.

Nơi đó ướt đẫm.

Da^ʍ thuỷ lan tràn…

Chu Thanh Dao không phải là người hạn hẹp về kiến thức tìиɧ ɖu͙©, cô giấu những cuốn sách và tạp chí khiêu da^ʍ trong hộc tủ ở nhà, thậm chí là những đĩa DVD đời cũ.

Bất kỳ ai cũng có một cách để phát tiết cảm xúc của bản thân, mà cách của cô thì khá đặc biệt.

Chu Thanh Dao thất thần nhìn trần nhà, đến cô cũng không nhận ra âm thanh được phát ra từ cổ họng của mình quyến rũ đến nhường nào.

Có ai đó đang cởϊ qυầи lót của cô xuống, cô ngoan ngoãn nằm yên, hưởng thụ xúc cảm thô ráp của ngón tay anh khi luồn vào đám lông tơ thưa thớt giữa hai chân đang khép chặt của mình.

“… A!”

Lực xoa nắn cửa mình vừa thô bạo vừa gấp gáp, Chu Thanh Dao hơi sợ hãi, nhưng lại không nỡ đẩy anh ra.

Lúc này, đôi mắt của Trình Tiêu đỏ ngầu, anh đã quên mất cái gì gọi là dịu dàng, chỉ bộc lộ ham muốn chiếm đoạt theo bản năng.

Anh muốn cô, thèm khát cơ thể của cô.

Đầu ngón tay trượt mạnh một cái, dính đầy chất dịch ướŧ áŧ.

Thậm chí còn phát ra tiếng nước, văng vẳng khắp phòng.

Trình Tiêu cúi người, gặm cắn môi cô, “Nhiều nước vậy à?”

Cả người Chu Thanh Dao mềm nhũn, vô lực dưới động tác của anh, “Vì anh đấy…”

“Vì tôi?”

Cô gái nhỏ xấu hổ lên án: “Anh xấu lắm.”

“… Khì.”

Trình Tiêu hít sâu một hơi, con mẹ nó, cô gái này quyến rũ muốn chết.

Anh vùi đầu xuống, thời điểm liếʍ láp nhũ hoa hồng hào, anh có vẻ ăn không đủ no, càng cắn càng mặn.

Cô gái xấu hổ đẩy anh một phát, Trình Tiêu cười cười, nụ hôn dừng trên cái bụng bằng phẳng của cô.

“… Ngứa quá.”

Bé mèo con khẽ than, muốn xoay người bỏ chạy nhưng không cản được thế tấn công của anh. Theo từng nụ hôn lẳng lặng dời xuống, cô dần đánh mất chính mình.

“Đừng mà, Trình Tiêu!”

Chu Thanh Dao hét lên, hai chân của cô bị anh nắm chặt lấy, tách ra một chút.

Hơi thở ấm nồng mơn trớn hai cánh hoa kiều diễm, khiến nó vừa thu mình vừa săn lại, giống như một con bào ngư căng mọng, chỉ cần cắn một cái là ngập tràn nước thịt.

Cửa mình vừa nhỏ vừa mềm, non nớt khiến người ta không nỡ vấy bẩn.

Yết hầu của chàng trai lăn xuống, khoảnh khắc anh hôn lên nó, cô gái bịt kín miệng mình, chỉ phát ra âm thanh rầm rì, thoạt nghe đê mê và cấm kỵ khó tả thành lời.

Nơi đó của con gái như viên pha lê dễ vỡ, Trình Tiêu không dám hôn liếʍ một cách mạnh bạo, đầu lưỡi của anh khẽ khàng trêu chọc hạt đậu nhỏ hơi nhô lên.

Cơ thể của Chu Thanh Dao run lên, hạ thân trào ra một làn nước mỏng, bị anh nuốt trọn hoàn toàn.

“Ngọt thật…”

Trình Tiêu khàn giọng nỉ non, anh nhìn chằm chằm vào cửa mình đang chảy nước, đôi mắt đỏ như búng ra máu.

Anh hôn một lần nữa, đầu lưỡi bắt đầu tàn phá, thử tách hai mép thịt ra rồi luồn vào lớp thịt đỏ hỏn tận sâu bên trong.

Chu Thanh Dao quẫn bách kháng cự nhưng bị chàng trai khống chế một cách dễ dàng. So với ngón tay, đầu lưỡi của anh mềm hơn rất nhiều, vươn được dài hơn, có thể chạm đến điểm G khiến cô mất lí trí.

Chu Thanh Dao nức nở cầu xin, “Ngứa… ngứa quá… em từ bỏ.”

Trình Tiêu mắt điếc tai ngơ, cái lưỡi bắt đầu mô phỏng động tác ra vào của dươиɠ ѵậŧ để chơi đùa.

“Ưm a…”

Cơ thể của cô tan thành vũng nước, sung sướиɠ đến mức ngón chân co quắp lại. Nửa người trên cong lên, sức lực trong người đều bị môi lưỡi của anh nắm giữ.

Âm thanh như mèo liếʍ nước vừa dính dấp vừa mê hồn.

Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Dao khẩu giao [1], đối phương lại là chàng trai mình thích đến tận xương tuỷ. Cô hoàn toàn không thể chống cự, chưa được một lát đã đạt cao trào và hét lên.

Thời gian cực khoái diễn ra khá lâu, da^ʍ thuỷ trào ra bị anh rút cạn.

Đôi mắt của cô trở nên mơ hồ, há miệng thở dốc. Chàng trai chồm dậy, cúi người hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô.

“Đủ chất dinh dưỡng chưa?” Anh khàn giọng hỏi.

Chu Thanh Dao bẽn lẽn gật đầu, bàn tay nhỏ đang đặt trên bả vai của anh lém lỉnh mò xuống, nhưng bị anh dễ dàng nắm lại.

“Được rồi.”

Trình Tiêu cũng kiềm chế đến mức khó chịu, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, anh không dám đánh mất khống chế và xằng bậy thêm nữa.

Anh hôn chóp mũi của Chu Thanh Dao rồi kéo cái chăn mỏng bên cạnh, che lại cơ thể trần như nhộng của cô.

Thời điểm xoay người, Chu Thanh Dao giữ chặt lấy anh.

Khuôn mặt của cô ngập tràn mất mát, “Anh không tiếp tục ư?”

Trình Tiêu kinh ngạc, “Em cứ cho tôi như vậy sao?”

“Vâng.” Cô gật đầu rất nghiêm túc.

“Nhanh quá rồi.”

Trình Tiêu cũng nghiêm túc giải thích: “Tôi sợ em chưa suy nghĩ kỹ.”

“Em đã nghĩ rất kỹ rồi.”

Trình Tiêu cười khẽ, “Vậy em để tôi suy nghĩ lại nhé?”

“Không được.”

Chu Thanh Dao bám chặt tay anh không buông, sắc mặt lộ ra sự đau khổ, “Anh… sợ phải chịu trách nhiệm đúng không?”

“Tôi thì sợ cái gì?”

Giọng nói của anh tuy khàn nhưng rất đỗi dịu dàng, “Dù có làm chuyện đó hay không, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với em như vậy.”

Chu Thanh Dao thoáng rung động, trong lòng vô cùng ngọt ngào nhưng xúc cảm buồn bực vẫn còn đó.

“Vì dáng người của em không đẹp nên anh mới không có du͙© vọиɠ đúng không?”

Trình Tiêu nhướng mày, “Vậy thứ mà em vừa sờ là giả à?”

Nghĩ đến cảm giác nóng bỏng kia, khuôn mặt của Chu Thanh Dao hơi nóng lên.

Thấy cô yên lặng, Trình Tiêu xoa đầu cô, “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Cô bĩu môi không đáp, bực dọc hất tay anh rồi chui người vào chăn.

Trình Tiêu đứng dậy trong sự bất lực, anh nhìn chằm chằm đống gồ lên một hồi…

“— Á!”

Anh ôm cả người lẫn chăn lên, bế cô vào WC.

Năm phút sau…

Dưới làn nước ấm đang gột rửa, cô gái nhỏ trần như nhộng bị Trình Tiêu đè trên tường, hôn liếʍ bầu ngực, bàn tay to bọc lấy bàn tay của cô, dẫn dắt cử động.

“Dao Dao, nhanh hơn một chút…”

Anh khàn giọng cắn vành tai của Chu Thanh Dao, một bàn tay bóp lấy bầu ngực, se nắn nhũ hoa.

“Ừm… Rất sướиɠ.”

Cuối cùng, vào lúc bắn ra, cả người anh dựa lên Chu Thanh Dao, tiếng thở gợi cảm khiến cô đỏ mặt, tim đập thình thịch, hô hấp như rối loạn theo.

Sau khi ra khỏi WC, Chu Thanh Dao xấu hổ không nói nên lời, vừa thấy anh là đỏ mặt.

Trình Tiêu bật cười trầm thấp.

Đúng là một cô gái có tà tâm mà không có gan dạ, miệng thì mạnh lắm nhưng hễ ghẹo vài phát là mềm nhũn không xương.

Trong phòng có máy lạnh, Chu Thanh Dao mặc quần áo của Trình Tiêu và ngủ trên người anh. May là cơ thể của Trình Tiêu đủ cường tráng, cũng đủ chống đỡ thân hình nhỏ nhắn của cô.

Chu Thanh Dao mải mê nghịch ngợm hàm râu chưa cạo sạch của anh, mặc dù bị đâm hơi đau nhưng cô vẫn không nhịn được, cứ sờ mãi.

“Tối nay em muốn ăn gì?”

“Anh.”

Cô đáp mà chẳng hề suy nghĩ, nhưng khi chàng trai đối diện nhìn cô bằng ánh mắt mỉm cười, cô không khỏi nhớ lại dáng vẻ của mình lúc ở trong WC, bị anh làm đến da^ʍ thuỷ tràn lan, mất đi lí trí.

Xấu hổ chết đi được.

“… Muốn ăn bánh nướng đầu giao lộ ạ.”

“Ừ, lát nữa tôi đi mua.”

Chu Thanh Dao ôm lấy mặt anh bằng hai tay, rụt rè cắn vào chóp mũi.

“Trình Tiêu ơi.”

“Ơi?”

“Chỉ khi đối xử với em, anh mới như vậy hay là ai anh cũng không từ chối?”

Nhìn đôi mắt vừa căng thẳng vừa chờ mong của cô, Trình Tiêu cố ý trêu chọc, “Em có thể tìm những người khác đến thử…”

“Không được!”

Cô gái nhỏ thở phì phò, trừng trừng nhìn anh.

“Nếu đổi lại là người khác…”

Anh nựng khuôn mặt bánh bao của cô, nói: “Thì tối hôm đó, tôi đã để cô ta tự lo liệu rồi.”

Rốt cuộc cũng nghe được câu trả lời như ý, Chu Thanh Dao rất vui vẻ, thưởng cho anh một nụ hôn.

Không ngờ, môi vừa chạm môi, cô đã bị tay của Trình Tiêu khống chế, buộc phải dây dưa với môi lưỡi nóng rực của anh.

Bị hôn đến váng đầu, Chu Thanh Dao xụi lơ trên người anh, cơ thể như bị rút cạn, không còn một chút sức lực nào.

Bé mèo con trên người dần chìm vào giấc ngủ, hễ Trình Tiêu cử động là cô tình lại ngay. Anh đành hết cách, chỉ đành giữ nguyên tư thế này, làm một tấm đệm lót bằng thịt.

Trình Tiêu dùng hai tay để gối đầu, l*иg ngực từng chút được lấp đầy bởi một dòng nước ấm, xúc cảm vô cùng rõ ràng.

Nhìn bé mèo con đang rúc trong lòng mình, anh nhoẻn miệng cười thành tiếng.

Vừa chất phác, vừa ngu ngơ.

Suốt mười bảy năm sống một cách vất vưởng,

Hôm nay chính là ngày mà anh hạnh phúc nhất.