Chương 21

Chu Thanh Dao ngẩn người, Trình Tiêu xấu hổ rút tay về.

Hai người nhìn nhau, sững sờ một lát.

Khuôn mặt của anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu vì kiềm chế quá độ. Mồ hôi men theo cằm dưới của anh, trượt dài trên từng thớ cơ căng phồng trên cơ thể, thoạt nhìn đẹp đến say lòng.

Cô gái bên dưới vẫn còn đỏ mặt, quần áo xộc xệch, vạt áo bị anh vén lên trên, loáng thoáng thấy được vết cắn mờ mờ trên bầu ngực.

Trình Tiêu dời mắt đi, cười khẽ một tiếng, vụng về sửa sang lại quần áo cho cô. Vào lúc cô đang buồn bực chép miệng, anh dùng ngón tay cốc vào trán cô vài cái.

“Cô bé à, tỉnh mộng đi.”

Chu Thanh Dao không hiểu lời anh nói, lúc anh xoay người định xuống giường, cô giữ chặt lấy anh, nhưng trên người anh toàn là mồ hôi, đầu ngón tay của cô bị trượt, vô ý kéo phải dây quần của anh.

Qυầи ɭóŧ màu đen bên trong bị kéo xuống một nửa.

Ồ…

Cặp mông của anh cong vυ"t, thật săn chắc và đầy đặn.

Trình Tiêu hoàn toàn cạn lời, vừa quay đầu lại, anh phát hiện cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào hạ bộ của mình bằng đôi mắt lấp lánh như sao.

Anh giữ nguyên động tác này, cụp mắt nhìn cô, cất giọng mờ ám, “Sao? Mới đó lại muốn tiếp tục à?”

“Vâng,”

Chu Thanh Dao xấu hổ thả tay ra.

“Anh vừa sờ soạng em…”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt mày đỏ bừng.

“Cho nên… em cũng muốn sờ anh.”

Cô lí nhí nói: “Không được ăn quỵt.”

Trình Tiêu nhướng mày, bất ngờ cúi sát lại gần. Bóng tối che phủ khiến cơ thể của anh toả ra cảm giác áp bức một cách triệt để, giam trọn cô giữa đôi cánh tay của mình.

“Lại đây, tôi nhìn em sờ.”

Anh dám chắc là cô không dám chạm vào.

Chu Thanh Dao chớp mắt, khô khốc nuốt nước bọt. Cô nâng tay, đặt lên đường nét cơ ngực rõ ràng của anh.

Từng đốt ngón tay của cô vừa nhỏ vừa mềm, men theo đường cong cơ bắp đặng trượt xuống, chạm đến cơ bụng…

Chu Thanh Dao dừng một giây, hơi cắn đôi môi hồng, sau đó bàn tay nhỏ luồn vào đáy quần cao vυ"t chưa được cởi ra của anh.

Lòng bàn tay của cô khẽ chạm vào qυყ đầυ, Trình Tiêu nhíu mày, kìm nén bật ra tiếng thở gấp.

Cô tò mò quan sát hình dáng nhô lên của chiếc quần đồng phục. Ừm… một bụm rất lớn.

Còn muốn sờ xuống, nhưng Trình Tiêu đột ngột giữ tay cô lại.

“Sờ đã chưa?”

“Chưa.”

Chu Thanh Dao lắc đầu, nhìn anh bằng đôi mắt chân thành, “Nghiêm túc mà nói thì anh còn liếʍ… Ưm!”

Trình Tiêu nhịn đến mức sốt ruột, trực tiếp lấp kín miệng cô, chỉ sợ cái miệng nhỏ này lại nói ra mấy lời đáng xấu hổ khác.

Hôm nay đến đây thôi, đã là quá nhiều chuyện khó kiềm chế rồi.

Trình Tiêu không hối hận,

Anh chỉ cảm thấy quá nhanh…

Trong nhận thức có phần bảo thủ của anh thì bất kể mối quan hệ nào cũng cần phải phát triển theo từng giai đoạn.

Mặc dù Trình Tiêu trưởng thành sớm, nếm đủ ngọt đắng trên đời, biết chơi nhạc, cũng biết đến quán bar, nhưng trong xương cốt của anh vẫn là một con người truyền thống.

Chờ cô ngoan ngoãn lại, Trình Tiêu mới thả cô ra. Anh đứng bên mép giường, cụp mắt nhìn cô, ngữ điệu hơi cứng nhắc.

“Người em toàn mồ hôi kìa, đi tắm đi.”

Chu Thanh Dao nhìn thấu sự thẹn thùng đằng sau vẻ ngoài lạnh nhạt của anh, cười ngọt đáp: “Dạ.”

Rốt cuộc lần này cô cũng nghe lời.

Không ngờ, Chu Thanh Dao đi chân trần ra đến cửa, bỗng xoay người lại, lầm bầm nói: “Không phải vì anh đổ mồ hôi nên em mới thế à… Hung dữ gì chứ?”

Trình Tiêu câm nín.

Bỏ đi.

Nghe lời cái con khỉ.

Lúc Chu Thanh Dao tắm xong đi ra, Trình Tiêu đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi một cách hoả tốc, anh thuận tay giặt đồng phục của cô rồi đem phơi.

Cô mặc cái áo thun lớn của anh như mọi khi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cơm.

Lúc này đã khác xưa, một người đàn ông đã nếm thịt sao có thể không nhớ nhung hương vị của nó đây?

Cổ áo cô mặc rất rộng, cô hơi khom lưng một chút, ánh mắt của Trình Tiêu liền vô thức bị hấp dẫn, buộc phải nhìn sang. Bên dưới phần xương quai xanh vẫn còn dấu hôn đỏ thẫm mà anh để lại.

Trình Tiêu dời mắt đi, l*иg ngực nóng ran và ngứa ngáy, cả đêm anh phải vào WC tận ba lần, nhiều đến mức sắc mặt rất khó coi.

Đồng hồ điểm mười một giờ, đèn trong phòng đã tắt hẳn.

Bên ngoài không có lấy một cơn gió, chỉ có tiếng “kẽo kẹt” do chiếc quạt cũ kỹ phát ra tấu thành khúc nhạc.

Chu Thanh Dao nằm trên giường, không hề buồn ngủ.

Ngày mai cô phải về nhà rồi, sau này cũng không biết có thể viện cớ gì để đến tìm anh đây.

Hai người sẽ như thế mãi sao… chỉ như thế… và không bao giờ tiến thêm được bước nào nữa ư?

Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Thanh Dao cảm thấy khổ sở.

Cô chậm rãi dịch người về phía mép giường, nhìn chàng trai đang ngủ dưới đất.

Sau đó, người nằm trên kẻ nằm dưới, ánh mắt chạm nhau.

“Sao vậy?” Trình Tiêu hỏi.

“Em không ngủ được.”

Trình Tiêu thở dài, “Lại muốn chơi xấu hửm?”

“Không mà.”

Hai tay cô đặt bên mép giường, mềm giọng bảo: “Em chỉ muốn hỏi là anh có thể ngủ cạnh em không thôi?”

“Chỉ ngủ thôi, em hứa sẽ không làm gì khác.”

Trình Tiêu “hừ” cười, “Lúc trong bếp em cũng nói là không làm gì, sau đó thì sao?”

Chu Thanh Dao chột dạ phản bác, “Cái đó không phải… à thì… anh cũng kiềm chế được mà.”

“…”

Trình Tiêu bị dỗi ngược, không còn gì để nói.

Trước đây không biết cô gái này lại giảo biện như vậy, tóm lại là cái gì cô nói cũng thành có lý, người đuối luôn là anh.

Rất rõ ràng rằng, dù Trình Tiêu có từ chối cô đi nữa thì cô cũng có rất nhiều cách để tiếp cận anh. Đến lúc đó, anh càng trốn không thoát.

Anh im lặng một hồi, Chu Thanh Dao còn nghĩ là hết cách rồi, anh lại bất ngờ đứng dậy, vòng sang bên kia giường rồi nằm xuống.

Giường không rộng, bỗng nhiên có thêm một quái vật lớn tướng khiến diện tích bị thu hẹp, đến mức da thịt của hai người không thể không chạm nhau.

Trình Tiêu cực kỳ kiềm chế, quay lưng về phía cô để ngủ. Chu Thanh Dao tưởng rằng anh đang từ chối bằng cách im lặng, cô chỉ kéo áo của anh một cái, sau đó cắn răng, đành phải buông tay.

Con người có thể to gan, nhưng không thể mải cho không như vậy,

Tự trọng nhiều cũng được, tự trọng ít cũng chẳng sao, chỉ là tuyệt đối không được vứt bỏ lòng tự trọng.

Chu Thanh Dao hờn dỗi đưa lưng về phía anh để ngủ, đôi mắt trừng đến mức khó chịu.

Giường phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, một cách tay của con trai bỗng ôm quanh eo cô. Hơi thở của Chu Thanh Dao run lên một chút, sau đó chậm rãi xoay người, rúc vào lòng anh.

Có lẽ là sau vài trận giằng co và đấu tranh tâm lý, Trình Tiêu mới tình nguyện nhìn thẳng vào trái tim của mình.

“Sợ em thật đấy.”

Anh hôn lên Thái Dương của cô rồi lùi lại, nằm thẳng người, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ của Chu Thanh Dao.

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Chu Thanh Dao nhoẻn miệng cười trộm, trái tim ngọt ngào vô cùng.

“Dạ.”