Chương 12: Vận đào hoa

“Chị có chuyện gì muốn hỏi em à?” Cố Tầm cắt một miếng bò bít tết rồi đưa vào trong miệng, hỏi.

“Ôi chao, Tầm Tầm à, em đang nói cái gì vậy? Thật ra chị chỉ muốn mời em ăn một bữa cơm thôi...” Na Na chớp chớp mắt giả ngu, nhưng cuối cùng lại nhận một ánh mắt xem thường từ Cố Tầm.

“Chị ít nói mấy lời nhảm nhí đi, có cái gì thì hỏi nhanh nhé.”

“Ái chà, quả nhiên vẫn không thể qua mắt được em,” Na Na thấy suy nghĩ thật của mình bị vạch trần cũng không thấy ngại ngùng xấu hổ gì, chỉ cười nói: “Vậy chị đây hỏi thẳng! Cố Tầm, em và tổng giám đốc có quan hệ gì vậy?”

“Có quan hệ gì là có quan hệ gì? Đương nhiên là quan hệ cấp trên cấp dưới rồi.” Cố Tầm thản nhiên trả lời.

Na Na thấy Cố Tầm không thể hiện thái độ gì khác lạ hay muốn nói thêm gì, đành hỏi lại: “Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi!” Cố Tầm cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Na Na, hỏi ngược lại: “Chứ chị nghĩ xem còn gì nữa?”

“Chị…” Na Na bị Cố Tầm làm cho nghẹn lời, nhưng nhanh chóng đổi đề tài khác: “Vậy hôm nay sao Yến tổng lại gọi em lên?”

“Dự án của em có vấn đề…Tổng giám đốc mời em lên để hướng dẫn em sửa lại.” Cố Tầm nhai miếng bò bít tết trong miệng, nên lời nói có hơi không rõ ràng.

“Dự án?” Na Na nghi hoặc nhìn thoáng qua Cố Tầm: “Chỉ hướng dẫn em sửa lại dự án thôi? sao”

“Đúng vậy.” Cố Tầm thản nhiên gật đầu, không có biểu hiện gì là đang nói dối. Điều này cũng làm cho tâm hồn hóng hớt nhiều chuyện của Na Na không được thỏa mãn.

Lúc Na Na đang định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên phát hiện cái túi bên cạnh Cố Tầm: “Đó là cái gì vậy? Buổi sáng chị đâu có thấy em mang theo?”

“Cái này hả?” Cố Tầm mở túi ra, bên trong là một hộp cơm màu xanh biển: “Đây là hộp cơm của Yến Tổng, ngài ấy tạm thời cho em mượn dùng, em định rửa sạch rồi trả lại sau.”

Cố Tầm còn chưa nói xong đã thấy Na Na đứng phắt dậy, giọng lớn đến mức gần như nửa cái nhà hàng đều nghe thấy:

“Yến Tổng mời em ăn cơm???”

Sau khi phát hiện người xung quanh đều tò mò nhìn qua bàn bọn họ, Cố Tầm vội vàng kéo Na Na ngồi xuống rồi nhỏ giọng oán trách: “Sao chị lại kích động la làng lên vậy?”

“Sao chị không thể kích động được chứ?” Tuy rằng Na Na đã đè thấp giọng, nhưng vẫn không thể đè nén được sự kích động trong lòng mình, kinh ngạc bắt lấy vai Cố Tầm rồi lay lay: “Người kia là ai chứ! Chính là Yến tổng đó! Là Yến tổng!!!!!”

“Được rồi được rồi.” Cố Tầm bị lay đến mức đầu óc choáng váng, khó chịu vỗ vỗ lên tay Na Na: “Cuối cùng là chị muốn nói cái gì vậy?”

“Có lẽ...” Na Na tiến lại gần Cố Tầm rồi nói nhỏ vào tai cô, khiến cô không được tự nhiên: “Yến tổng coi trọng em đó!”

Cố Tầm sửng sốt nhìn Na Na, sau đó bật cười: “Chị đang suy nghĩ cái gì vậy? Có phải chị đọc tiểu thuyết nhiều quá hay không? Loại bá đạo tổng tài yêu cấp dưới đã lỗi thời rồi, không thực tế chút nào đâu.”

Na Na cũng không để ý tới Cố Tầm, tiếp tục lẩm bẩm:

“Yến tổng lớn lên đẹp trai như vậy, lại có năng lực, còn có rất nhiều tiền, hình như chưa từng thấy có bạn gái. Đúng là hình mẫu lý tưởng về người tình trong mộng của đa số cô gái đấy. Chị dám cá Yến tổng còn tốt hơn mấy nam chính em thường theo dõi gấp trăm lần!"

“Nhưng em vẫn cảm thấy anh nam chính kia rất đẹp trai.” Cố Tầm phản bác lại.

“Em cho rằng Yến tổng không bằng anh ta sao?” Na Na liếc mắt xem thường nhìn Cố Tầm.

“Có lẽ…Do phong cách khác nhau, phong cách khác nhau thôi...” Trong đầu Cố Tầm đột nhiên hiện lên hình ảnh bộ ngực rắn chắc của Yến Thanh Hà, cô ho khan một tiếng, ngượng ngùng trả lời.

Một lúc lâu sau, Na Na thở dài một hơi: “Cố Tầm, chị thật hâm mộ vận đào hoa của em đấy.”

Cố Tầm: ???

Nên cô mới chắc chắn chuyện được Yên tổng coi trọng này không phải đâu!