Quyển 10 - Chương 23

Tại sao giáo viên lại yêu cầu cô đến văn phòng?

Chẳng lẽ đã thấy cô và học trưởng Thừa Trí xằng bậy trong lớp học nên gọi cô đến để cảnh cáo sao?

Doãn Nguyệt bất an đoán già đoán non, bàn tay cầm sách khẽ run lên vì quá lo lắng, lúc nhặt lên còn không cẩn thận làm rơi bút.

Thừa Trí không phát hiện ánh mắt của giáo viên nên cũng không nghĩ ngợi gì, ngược lại còn lấy di động ra nói với Doãn Nguyệt: "Trao đổi số điện thoại nhé, khi nào về thì gọi anh."

Doãn Nguyệt nhìn Thừa Trí vẫn bừng bừng phấn chấn, nghĩ thầm nếu việc hai người họ quần nhau trong lớp mà gặp rắc rối thật thì Thừa Trí đã không bị gạt ra ngoài như này.

Có lẽ là vì chuyện khác.

Doãn Nguyệt bớt lo lắng một chút, trao đổi số điện thoại với Thừa Trí xong thì xách cặp tới văn phòng giảng viên, tấm bùa hộ mệnh treo bên hông balo đung đưa theo bước chân cô nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sợi dây của nó đã có dấu hiệu bị hỏng.

Khi đi xuống cầu thang, Doãn Nguyệt còn đang thắc mắc tại sao giáo viên lại gọi cô đến văn phòng, không tập trung suốt đường đi nên đã vô tình va phải một thân hình cao lớn khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc ở khúc quanh, khiến cái mũi nhỏ đáng yêu của cô đau nhức.

Cô che cái mũi hơi đau của mình rồi lùi lại hai bước, nhanh chóng nói xin lỗi.

"Thật xin lỗi..." Lúc ngẩng đầu lên thấy người bị hại khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ bừng vì bị Thừa Trí hôn lúc vừa rồi: "Anh, học trưởng Vũ Tường?"

Thấy khuôn mặt tuấn lãng của Vũ Tường khiến cô không khỏi nghĩ đến chuyện ngày đó xảy ra trên xe bus, nhớ tới sự giúp đỡ nhiệt tình của anh với cô, khuôn mặt không kiềm được bỗng ửng đỏ lên.

"A... Đàn, đàn em Doãn Nguyệt à."

Vũ Tường cũng nghĩ ngay đến sự việc trên xe bus nhưng thứ hiện lên trong đầu anh là qυầи ɭóŧ nửa che nửa hở lộ hoa huyệt lả lơi và bộ ngực mềm mại đập vào tay.

Thực tế thì anh đã thấy cô trong trường mấy lần rồi nhưng anh xấu hổ mãi không dám đi đến chào hỏi.

Vũ Tường cảm giác mình giống một gã cuồng nhìn trộm, tuy rằng chỉ vô tình nhìn thấy nơi kín đáo dưới lớp quần áo của cô, không phải anh cố ý nhưng anh vẫn thành thật, nghiêm túc cảm thấy nó rất xấu hổ, đặc biệt là món hàng khủng giữa háng còn nhô lên thật cao, hình như càng tưởng tượng cô trong đầu thì anh càng thấy thẹn khi đối mặt với người ta và cũng càng xấu hổ hơn khi nhận ra nhau.

"Em nghĩ..."

"Anh nghĩ..."

Hai người đồng thanh nói và nhìn nhau, Doãn Nguyệt không nhịn được cười trước.

Tiếng cười của cô ngọt như chuông bạc, nụ cười tươi như hoa, Vũ Tường không khỏi ngẩn người ra.

Học trưởng đã mở miệng trước, nụ cười xinh đẹp lộ ra một chút nghịch ngợm.

"À... Không, không có gì." Vũ Tường hơi luống cuống gãi đầu: "Em định đi đâu thế?"

"Em đến văn phòng của giáo viên kinh tế. Anh thì sao?"

"Anh đi... đi chơi bóng rổ."

"Anh thích chơi bóng rổ?"

"Đúng vậy." Vũ Tường ngượng ngùng gãi đầu lần nữa nhưng không nói anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường: "Em có gì muốn nói sao?"

"À, là..." Doãn Nguyệt có chút lúng túng cúi đầu, ngón tay luống cuống kéo làn váy.

"Ngày đó trên xe bus em bất cẩn ngã vào lòng anh, em không ngại chuyện đấy, anh không cần để trong lòng."

"Đó... Ờ... Ờ... Thế à..."

Trong giây lát, đôi nam nữ đỏ mặt ngượng ngùng quay mặt ra chỗ khác, không dám nhìn nhau, xung quanh họ có một bầu không khí lạ lùng.

"Vậy, học trưởng, em đi trước nhé." Cô sợ giáo viên chờ lâu sẽ tức giận, dù sao hắn cũng nổi danh là "Motor".

"Được, tạm biệt, hẹn gặp lại."

“Tạm biệt anh.” Doãn Nguyệt nhanh chóng vẫy tay rồi bước nhanh xuống cầu thang.

Vũ Tường ngẩn người nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, mãi đến khi Thừa Trí vỗ vai mới giật mình tỉnh lại.

"Cậu nhìn người phụ nữ của tôi làm gì?" Thừa Trí tuyên bố độc chiếm.

"Người phụ nữ của cậu?" Vũ Tường hơi giật mình.

Vậy là đàn em Doãn Nguyệt đã yêu đương với Thừa Trí?

Thừa Trí là một tay chơi nổi danh, những người phụ nữ bên cạnh anh ta đều chỉ là bạn giường mà thôi, đàn em có biết không?

"Hừ." Thừa Trí tự mãn: "Điều cần làm cũng đã làm rồi, không phải người phụ nữ của tôi thì là cái gì."

"Ồ..." Vũ Tường lập tức cảm thấy mất mát sâu sắc, trong lòng chán nản.

Không ngờ lúc anh không hay biết thì đàn em Doãn Nguyệt đã ở một chỗ với Thừa Trí.

Hóa ra anh hoàn toàn không có cơ hội...

"Đừng bị vẻ mặt ngây thơ của cô ta lừa, lúc trên giường thì nhiệt tình lắm đấy." Thừa Trí hơi nháy mắt.

Khi Vũ Tường nghe lời lẽ trêu chọc thiếu tôn trọng của anh ta dành cho cô thì làn sóng tức giận lập tức xông thẳng lên đầu.

"Đừng dùng cái loại từ ngữ ô uế này nói chuyện, tích đức chút đi." Vũ Tường tức giận không từ mà biệt đi thẳng xuống lầu.

"Hừ." Thừa Trí không để bụng khịt mũi: "Đầu gỗ vẫn chỉ là đầu gỗ, miệng đầy đạo lý đao to búa lớn thì có ích gì."

Cuối cùng mấy người phụ nữ Vũ Tường để ý chẳng phải đều bị anh ta bắt nạt sao, ha ha ha.