Chương 22: Gặp gỡ 2

Trong công ty thì rất nhiều phòng ban đang thảo luận bài báo về gia đình họ Ngô và gia đình họ Trịnh kết thông gia và cuộc trốn chạy của nhân vật chính, Tại một phòng khác chứa đầy tập thể nhân viên đang bàn tán xôn xao:

Tôi nghe nói Cô Lan Chi vừa mới đào hôn chạy trốn. Một anh trai nói.

Đào hôn? Như phim vậy chị gái.

Uh đúng rồi, nghe đồn chú rể tương lai bị đồng tính không thích phụ nữ.

Trời kinh dị vãi, vậy là chị em rồi.

Gì như phim vậy bà nội.

Chưa hết đâu ly kỳ lắm, mọi người cũng biết gia thế họ Ngô như thế nào rồi phải không, họ thuê hết tất cả các anh xã hội để tìm ra cô cháu gái đó.

Rồi cô ấy chạy đi đâu?

Ai biết đâu hà, biết là cô ta bị bắt về đây rồi.

Cô ấy đang quản lý bộ phận hoạch định chiến lược giờ bỏ vậy ai làm ta.

Ai làm cũng không đến lượt câu đâu.

Sao cậu biết.

Nghĩ đi, đây là tập đoàn gia đình trị. Nghĩ ông có cơ hội lên chức tăng lương à.

Mơ đi.

Vô tình bà Lan Hương nghe được hắng giọng mấy tiếng, đám đông giải tán. Bà Lan Hương xách túi xách đi về phía phòng mình, trong lòng vẫn buồn phiền, tâm trạng ngổn ngang.

Lại quay về Sài Gòn.

Tại một khu bảo tàng nghệ thuật thành phố đang có một buổi triển lãm tranh, Lan Chi tách khỏi Bách Lâm đi dạo một mình thì vô tình lạc bước vào khu này, vốn thích những thứ thiên về nghệ thuật đặc biệt là tranh ảnh theo trường phái trừu tượng nên Lan Chi bước vào xem, cô ấy đi dạo xung quanh rồi đột nhiên cô dừng lại nơi có một bức tranh đầy vẻ trầm tư và nỗi buồn, một con đường xa thẳm hun hút với màu sắc chì có trắng và đen, đứng nhìn vừa thú vị vừa suy tư thì có một anh chàng đứng kế bên cô, mặc vest và rất điển trai, thốt lên lời bình luận:

Con đường xa thẳm như một lời muốn nói với mọi người hãy đi về trước, tự do và khát khao tự do.

Lan Chi quay qua nhìn anh ta và cười:

Không ngờ anh cũng có những ý nghĩ đó, anh hiểu được ý nghĩa của bức tranh này à, hay anh còn nhìn thấy gì khác trong bức tranh này. Bức tranh đẹp nhưng mà buồn quá!

Anh cười hiền hòa nghĩ thầm:

Nó là tranh của tôi, làm sao không hiểu được.

Anh vẫn mỉm cười và nói thêm:

Thế còn cô? Cô nghĩ sao. Cô là người muốn được tự do hay là người đang đi tìm tự do?

Lan Chi nhìn anh ta rồi nói:

Tôi à? Tôi cũng nghĩ như anh nhưng tôi còn có thể nhìn thấy bên trong bức tranh này chứa quá nhiều nỗi buồn, con đường rộng lớn nhưng ở giữa bức tranh có một chiếc lá khô cằn tao5 cảm giác cô đơn, ở phía xa có một người con gái muốn trốn chạy điều gì đó nhưng lại không thể. Tôi đoán người vẽ bức tranh này phải có một nội tâm vô cùng cô độc. Chắc chắn tác giả bức tranh này là một người đàn ông rất trầm lặng.

Nguyên Bảo nhíu mày và cười cười:

Chà, hôm nay tôi lại gặp tri âm rồi. Cô tên gì?

Anh cứ gọi tôi là Janet cũng được, lúc còn ở Anh, tôi có tìm hiểu qua môn nghệ thuật này, và ba tôi cũng là một họa sĩ, tôi rất thích các bức tranh ở đây.

Nguyên Bảo cảm thấy đây là lần vui vẻ nhất của mình, trên nét mặt thể hiện niềm vui sướиɠ không thể tả, ánh mắt anh khá sáng nhưng đầy tâm sự. đây là lần đầu tiên anh ấy cười thoải mái với người lạ và với một cô gái như vậy, sửa cặp kính trắng lại và chìa tay ra để bắt tay với Lan Chi nhưng trong lòng Nguyên Bảo lại cảm thấy rất khó tả trong lòng có một chút xao động, một chút vấn vương hay là cảm giác khi gặp một tri âm:

Chào Janet, tôi là Vincent, rất vui và hạnh phúc khi cô đã đọc thấu được ý nghĩa bức tranh của tôi.

Lan Chi ngạc nhiên, lấy tay che miệng và cười to lên, khiến Nguyên Bảo cũng bật cười:

Ôi trời ơi! Xin lỗi các bức tranh đều là của anh sao? Lúc nãy mấy lời nhận xét đó không làm anh khó chịu chứ? Nếu có thì xin lỗi anh.

Vẻ ngạc nhiên của Lan Chi khiến cho chàng trai thích thú và cười khẽ sau đó thì câu chuyện của họ diễn ra một cách thú vị, họ đi dạo xung quanh triển lãm, họ tìm được tri âm hiểu được giá trị nghệ thuật của nhau và Vincent gật đầu:

Đúng vậy, tất cả là của tôi đã vẽ từ nhiều năm trước khi còn ở bên Anh. Thế ba cô ở đâu có thể cho tôi làm làm quen được không? Tôi nghĩ ba cô cũng là một họa sĩ lớn. Nếu gặp được ông thì biết đâu chúng tôi lại hợp nhau.

Lan Chi nhíu mày, và nói:

Xin lỗi! Tôi nghĩ tôi không tiện giới thiệu ba tôi bây giờ, khi nào thích hợp tôi sẽ giới thiệu cho anh. Tranh anh vẽ đúng là đẹp thật nhưng mà nó chứa nhiều nỗi buồn và cô độc quá. Anh gặp vấn đề trong cuộc sống hay tình cảm à?

Vincent sọt tay vào túi quần cười nhẹ nhàng và rồi vội đưa tay vò đầu của mình:

Mỗi người điều có một nỗi niềm, chính mình trải qua thì mới thấu hiểu, à mà thôi đây là danh thϊếp của tôi, khi nào cô có thời gian thì gọi tôi uống cafe tôi nghĩ chúng ta sẽ là bạn trong tương lai.

Cầm namecard lên nhìn và cười rồi chìa tay ra bắt tay và nhẹ nhàng nói:

Vâng nhất định rồi, cảm ơn anh. Rất vui gặp anh hôm nay.

Bắt tay cô gái và vui vẻ:

Tôi cũng vậy, nhưng tôi có việc rồi, hy vọng gặp lại nhau sớm. Chúng ta sẽ bàn tiếp về các loại hình nghệ thuật.

Vincent là chính là Nguyên Bảo anh bước đi nhưng lại suy nghĩ về cuộc gặp gỡ này, thấy rất thú vị và quan trọng là cô gái này hiểu được ý nghĩa tiềm tàng bên trong các bức tranh anh vẽ. Còn Lan Chi không thể tiết lộ rằng họa sĩ Shadow là ba của mình vì cô sẽ bị phát hiện thân phận và lại càng không ngờ rằng đây chính là anh trai của người đã cứu mình người mà cô luôn muốn gặp lại để cảm ơn và thú vị hơn định mệnh lại khiến cho các cuộc gặp này sẽ sớm rơi vào bi kịch.

Tập đoàn Lý Gia cũng là một gia tộc giàu có và danh tiếng ở Sài Gòn, Phạm Huy Tường hiện là luật sư đại diện pháp lý của tập đoàn, anh đang ngồi suy tư xem tài liệu quyển sổ trên bàn bị rơi xuống đất khi anh với tay lấy tách cafe, anh vẫn có thói quen uống cafe vị đậm và không đường.

Quyển sổ rơi ra tấm hình của anh và Lan Chi từ nhiều năm trước, thời gian trôi qua khá lâu đến mức anh dần quên mất sự tồn tại của cô, hôm nay vô tình nhìn thấy bức ảnh khiến những ký ức ngày đó hiện về, anh cầm tấm hình đột nhiên nhắm mắt mà nhớ lại hoàn cảnh của bảy năm trước.