Tại Sảnh Khách sạn quốc tế lớn không gian được thiết kế và bày trí vô cùng sang trọng kèm theo người người qua lại rất đông, khách sạn hạng sang dành cho tầng lớp thượng lưu, nhiều người đến và đi tấp nập, ở phía góc gần phía tay trái từ cửa bước vào, sẽ thấy một nhà hàng theo phong cách phương tây, có phục vụ cafe và thức ăn.
Nơi này đang có một chàng trai vẻ ngoài trầm lắng, mắt nhìn xa xôi trong lòng đang nặng trĩu một quá khứ không thể quên, cứ ngồi thả hồn ra ngoài mà suy nghĩ.
vẻ điển trai của anh khiến các cô gái đi ngang qua lả lơi nhìn anh nhưng anh không mặn mà nhìn đến một lần.
Anh chính là Trần Nguyên Phong, còn có thể gọi anh là Julian, hiện là một nhân vật vàng trong làng giàu có, anh thừa kế tập đoàn đầu tư tài chính lớn tại thành phố này.
Anh khá trầm mặc, lạnh lùng, không nói là quá đẹp trai nhưng lại khiến người ta nhớ nhung, bên cạnh đó anh có một trái tim ấm áp, đa sầu, đa cảm cũng vì thế mà có rất nhiều lời đồn về anh, họ đồn đoán anh là một anh chàng đào hoa đa tình làm biết bao trái tim phải tan nát, vì vẻ ngoài lạnh lùng của anh khiến người ta vừa yêu say đắm vừa hoang dại si mê, nhưng thật ra tận trái tim anh chàng vẫn còn một nỗi niềm sâu lắng mà không một người nào có thể cảm nhận được.
Đó là một mất mát, một sự tổn thương, một khoảng không mà anh nghĩ rằng cả đời sẽ không có ai thấu hiểu, cũng không ai có thể khỏa lấp những tổn thương đó.
Ngồi nhấm nháp ly cà phê, Nguyên Phong nhớ lại thời còn du học bên Anh,
7 năm trước, 20xx,
Anh yêu một một cô gái người hàn quốc lai Việt Nam, vào một ngày đẹp trời cũng là ngày kỷ niệm tình yêu của anh ngày 07/07/20xx trên một chuyến bay cô gái ấy từ một nơi xa bay về để gặp anh nhưng hai người mãi mãi không thể nào gặp lại, cô ấy đã vĩnh viễn ra đi.
Jessica, anh đang chờ em về, anh có chuyện muốn nói với em.
Em cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh chờ 18 tiếng nữa nhé! Em rất nhớ anh.
Chuyến bay số hiệu KJXXXX, GẶP TAI NẠN TẤT CẢ HÀNH KHÁCH ĐÃ CÙNG VỚI MÁY BAY RƠI XUỐNG BIỂN.
Khi chiếc máy bay bốc cháy và rơi xuống biển, trái tim anh cũng bốc cháy theo dòng tin tức, anh đã điên cuồng gào thét tìm kiếm suốt hai tuần liền nhưng cuối cùng không tìm được thi thể cô ấy. Anh gào thét trong lòng chất chứa nỗi đau không ai thấu:
Không! Không! Không thể nào! Jessica. Jessica em trở lại đi. Anh còn chưa cầu hôn em…
Một nhân viên cứu hộ vỗ vai anh, giọng british trầm ấm:
Julian, anh bình tĩnh lại. 2 tuần rồi. Có lẽ không tìm được cô ấy nữa. Trong danh sách cứu hộ được thì không có tên cô ấy. Có lẽ cô ấy đã chìm xuống biển. Anh bớt đau buồn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!
Nguyên Phong gào thét:
Không thể nào! Không thể nào. Các người gạt tôi.
Hoài Nam cũng hối hả chạy đến, nhìn Nguyên Phong trong tột cùng đau khổ, anh cứ như không quan tâm mọi thứ, chạy dọc bờ biển mà hết tên Jessica trong tuyệt vọng.
Jessica, em gạt anh, em lừa anh có đúng không? Em trở lại đi! Jessica…Jessica…quay lại bên anh đi em!
Julian, cậu bình tĩnh lại.
Ngọc Diệp cũng chạy đến ôm lấy anh để an ủi nhưng anh đẩy cô ra rồi kích động nhào xuống biển, những đợt sóng biển đập vào mặt anh, từng cơn từng cơn, nước biển lạnh thấu xương anh đứng bất động gào thét tên người con gái anh yêu bằng tất cả trái tim mình, hai tuần liền không ăn không ngủ sức khỏe suy giảm, anh đã không chống đỡ được nên ngất xỉu.
Sau đó những chuỗi ngày đau buồn giam mình trong phòng suốt một tháng trời anh mới thôi.
Và hơn hết anh đã sống trong niềm hy vọng cô ấy còn sống cho đến ngày hôm nay. Bảy năm tưởng chừng rất dài nhưng đối với anh nó giống như mới xảy ra ngày hôm qua, chấp niệm trong lòng không dễ buông bỏ mà còn day dứt mãi không thôi.
Đã bảy năm trôi qua rồi nhưng mà Nguyên Phong vẫn chưa quên được Jessica. Đột nhiên hình ảnh thoáng qua đầu anh là cô gái hôm nọ anh mà anh đã cứu, anh nói thầm trong lòng:
Không biết cô gái đó đã ra viện chưa nhỉ, hi vọng là cô ấy ổn.
Rồi anh lại nhâm nhi cafe với hương vị espresso đặc trưng, lướt web đọc báo trên chiếc ipad, thi thoảng lướt Facebook rồi like vào post của bạn bè.
Từ đằng xa bóng dáng người bạn thân quen thuộc của anh là Hoài Nam xuất hiện, vẫn là dáng vẻ đĩnh đạc gu ăn mặc của anh chàng lúc nào cũng là áo vest màu xanh sáng, bên trong là chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jean màu đen và giày thể thao tạo cho anh một vẻ ngoài phong trần, lịch lãm, trên tay cầm một tập tài liệu, một tay nghe điện thoại đi đến chỗ Julian. Đột nhiên Julian thôi không suy nghĩ nữa vẫy tay chào Hoài Nam.
Trợ lý Hoài Nam là cánh tay đắc lực của Nguyên Phong, cũng là người bạn hiểu anh nhất, cầm trong tay vài tư liệu mới của các nhà sáng lập thương hiệu mới nhưng còn đang thiếu vốn, muốn được quỹ đầu tư của tập đoàn họ Trần xem xét.
Dáng vẻ Hoài Nam có chút phong trần lãng tử nụ cười tỏa nắng lại cũng là người hoạt bát vui vẻ, thích hài hước tuy nhiên rất nghiêm túc đòi hỏi cao trong công việc Nguyên Phong rất thích Hoài Nam ở điểm này, cẩn thận nghiêm túc, Hoài Nam ngồi xuống và đặt lên bàn đóng tài liệu nói với vẻ hài hước:
Hello Boss nhà mình đang nghĩ ngợi đến bóng hồng nào à.
Nguyên Phong cầm điện thoại lướt:
Đừng nói nhảm, bóng hồng nào ở đây, cậu đang ôm gì trên tay đó.
Hoài Nam hào hứng nói một tràn:
Này cho cậu xem cái này! Thành phố này đúng là nhiều tài năng trẻ, cậu xem nè, quá nhiều dự án tốt, ý tưởng tốt và có tiềm năng, ví dụ như dự án cây xanh, trồng rau sạch, năng lượng mặt trời, các chuỗi nhà hàng franchise nhượng quyền thương hiệu nè, cũng khá bài bản và chi tiết, mà khó nói ở đây là có tiềm năng mà thiếu vốn nên không vận hành được hoặc có vận hành thì vẫn thất bại.
Nguyên Phong nhìn Hoài Nam, nghiêm túc và cười rồi nói:
Cậu có vẻ hứng thú với mấy doanh nghiệp đó thì phải? Thế theo cậu thì mình nên làm gì? Nên giúp họ đầu tư và kiểm soát như thế nào? Để cải tổ lại các doanh nghiệp startup khởi nghiệp đang chết dần chết mòn.
Hoài Nam, sờ cằm và nói:
Cái này thì phải chờ cậu vào cuộc thôi, ra tay đi săn mồi đi chẳng phải cậu là cá mập à!. Các công ty này tôi có nghiên cứu qua nếu mình bỏ vốn vào thì sẽ giúp đỡ họ phát triển với lại nếu thành công thì lợi ích cũng không nhỏ, hơn hết là có thể giúp đỡ người khác. Thấy cũng hay mà. Cậu sắp xếp thời gian gặp họ nghe họ nói về ý tưởng một chút đi.
Nguyên Phong ngã về phía sau và dõng dạc nói:
Tôi không phải nhà từ thiện.
Hoài Nam tỏ vẻ chưa hiểu ý bạn mình:
Ý cậu là sao?
Nguyên Phong hai tay đan lại ngồi ngả về phía trước nghiêm túc:
Đi theo tôi lâu như vậy chắc biết tính tôi rồi? Làm gì cũng phải suy xét đôi bên. Cậu biết điều đó mà đúng không? Bất kỳ điều gì không phù hợp với Khái niệm con nhím, chúng ta sẽ không làm.
Khái niệm con nhím?
Ừ! Sao hả? Biêt khái niệm đó không?
Hoài Nam cười, gật đầu, Nguyên Phong cẩn trọng cầm sắp tài liệu đặt xuồng vào gõ vào theo nhịp:
Chúng ta sẽ không tham gia vào các hoạt động kinh doanh không phù hợp. Chúng ta sẽ không mua lại những công ty không phù hợp. Và chúng ta không tham gia vào các liên doanh không phù hợp. Nếu nó không phù hợp, chúng ta sẽ không làm. Chấm hết. Tôi không muốn làm trò vô nghĩa như vậy, mang danh nghĩa nhà đầu tư để ép người quá đáng. Tôi phải tìm hiểu nhiều hơn rồi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Để trở thành công ty phát triển, một thương hiệu nổi bật hoặc chí ít thì họ cũng phải có có một sản phẩm xứng đáng với giá trị của nó chứ.
Hoài Nam gật gù:
Okay okay, that’s fine! Cậu nói gì cũng đúng, mà thôi bỏ qua chuyện này đã, cuối tuần cậu đã kín lịch hết rồi, tôi thấy có một dự án kinh doanh chuỗi phòng tập thể hình cũng khá là tiềm năng, tôi sẽ hẹn cho cậu gặp.
Nguyên Phong cười:
Okay. cứ vậy đi.
Hoài Nam xếp đóng giấy tờ lại, check lịch trên điện thoại và nói:
Này, cậu còn một buổi trống vào chiều mai kìa có rảnh không?. Mình đi đá bóng không? Lâu rồi không ra sân, thấy hơi khó chịu.
Nguyên Phong gật đầu rồi bất giác im lặng không nói gì chỉ nhìn ra ngoài mặt đường, trầm tư suy nghĩ.