Chương 9: Sự trầm luân không lối thoát 5

Lan Chi nói xong thì chân nọ chân kia định bước xuống giường gấp gáp, tay thì còn đang truyền nước, cô đang định bứt dây ra nhưng bị cô y tá chặn lại và tằn hăn một tiếng:

Nè, nè em gái em gấp cái gì chứ, từ từ, em mới tỉnh lại, cần phải được bác sĩ kiểm tra nếu không có vấn đề gì thì em mới được xuất viện rồi muốn đi đâu thì đi.

Em đang có việc gấp thật mà chị, vậy chị kiểm tra em cho em liền đi, em cần đi gấp.

Chưa có ai như em, đang bị thương tích thế kia, đi đâu được.

Vừa nói vừa ghi vào phiếu khám bệnh và nói tiếp:

Mà em không có người nhà à? Nằm viện hai ba ngày không thấy ai tới chăm sóc vậy. Đồ đạc ở đằng kia, có cần chị lấy giúp không? Hôm trước có chàng trai nào đó đưa em vào đây, làm thủ tục nhập viện.

Ngại ngùng một chút, thấy cô im lặng nên cô y tá mới nhẹ nhàng nói tiếp:

Em không có người nhà bên cạnh thì tội nghiệp ghê, cũng không có bạn bè luôn à, nghe giọng em gái chắc là ở miền tây mới lên phải không? Cũng may là cô em không sao.

Lan Chi cười và nói ba hoa cho qua chuyện vì nghĩ rằng đã giấu thì giấu cho tới cùng, dù sao ở thành phố này không ai biết cô là ai :

Sao chị hay quá vậy, em đúng là người miền tây chính hiệu. Em có ít bạn bè lắm, và hiện tại em cũng không có người thân.

Lan Chi nói dối không chớp mắt, không muốn lộ thân phận thì chỉ có thể nói dối chị y ta mà thôi. Không muốn bị bắt lại sớm như vậy.

Cô y tá nghe Lan Chi than thở sau đó cô ta nói giọng cảm thông:

Chà xin lỗi nha cô gái, khổ thật! Chị không biết là em mồ côi một mình, thật ra mẹ chị cũng là người miền tây mà, nghe giọng là nhận ra ngay thôi. Thế cô em có cần ăn uống gì không, mới tỉnh lại chắc cần ăn chút gì đó, lát chị đây mang cháo bệnh viện tới cho em, ăn tạm đi.

Lan Chi chợt nhớ ra muốn hỏi thêm thông tin về người đưa mình vào bệnh viện, vì dù sao cũng cần biết để mà trả ơn người đã cứu mình:

À chị ơi cho em hỏi là ai đã đưa em vào đây vậy chị? Người đó đang ở đâu? Họ có để lại thông tin cho em không? có thể cho em gặp để cảm ơn được không chị?

Cô y tá cười nói là:

Chị cũng không biết nữa, nhưng nghe nói là một anh chàng đẹp trai nào đó, anh ta đã đưa em vào đây xong và thanh toán luôn tiền viện phí cho em rồi chờ kết quả của bác sĩ nói em không sao anh ta mới đi. Sau đó không thấy xuất hiện nữa. Tử tế quá, tiếc là hôm đó chị không trực ở đây, nếu biết chị giúp em rồi.

Chị ấy cười lộ chiếc răng khểnh ra thật là duyên dáng. Không ngờ người đầu tiên cô gặp khi đến đây lại là cô y tá, bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp đều tan biến, bây giờ phải nằm trên chiếc giường khốn khổ này, Lan Chi lại suy nghĩ trong lòng, mình phải tìm được người cứu mình để cảm ơn.

Nhưng làm sao tìm được cô cũng không biết, cô nhìn xung quanh căn phòng, bên cạnh tay phải của cô có một cái tủ nhỏ phía trên để vài thứ lặt vặt có ly uống nước và bình nước nóng cho cô phía dưới là một cái tủ hai ngăn, trong đó chứa tư trang và đồ cá nhân của cô.

Lúc này bác sĩ điều trị cho cô đi kiểm tra tình hình bước vào phòng ông bác sĩ nhìn cô gái đang ngơ ngác nhìn ông với đôi mắt tròn xoe, vị bác sĩ này là một bác trung niên chạc tuổi ba của cô, nhìn phong thái đĩnh đạc, trên bảng tên ghi chức danh là GS.BS Lê Hoàng Tùng.

Vẻ mặt nghiêm nghị của vị bác sĩ này khiến Lan Chi sợ, từ nhỏ Lan Chi sợ bác sĩ, sợ kim tiêm lắm nên khi cô bệnh thường hay che giấu để không phải gặp bác sĩ, mỗi lần thấy mũi tiêm chích la hồn bay phách lạc, nhìn thấy ông Bác sĩ này có vẻ nghiêm nghị thì trái tim càng thấp thỏm, vừa sợ sợ vừa run run mà lại còn chút e dè, nhưng nhìn kỹ cô lại thấy có một sự quen thuộc:

Cũng may phần đầu của cháu không bị tổn thương gì, truyền hết chai dịch này, nghỉ ngơi ngày mai có thể xuất viện.

Dạ cháu cảm ơn bác sĩ. Nhưng cháu muốn xuất viện bây giờ được không bác.

Chưa được đâu, nhưng đến chiều nếu ổn thì ra viện được.

Ông ta nhìn cô có vẻ rất nghiêm nghị hiền từ, chợt ông nhìn vào đôi mắt Lan Chi và đôi mắt ấy rất sâu thẳm trong veo như nước hồ thu nhìn rất giống với một người ông từng quen biết, một ánh mắt làm ông say đắm cả một đời, ông chợt nhắm mắt thở dài, rồi quay đi. Nói thầm trong lòng:

Sao cô bé này nó lại giống cô ấy quá! Chắc là một sự trùng hợp. Làm sao có thể chứ.

Ông lắc đầu rồi đánh dấu vào bảng kê khai bệnh lý rồi đi sang phòng khác.

Lan Chi vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm vì không phải bị chích thuốc hay lấy máu và vết thương không có gì nghiêm trọng cô thấy thật may mắn, vội vàng cảm ơn bác sĩ và khi ông bác sĩ quay đi cô nằm xuống giường bệnh, chiếc giường không thoải mái bao giờ, trở mình nằm nghiêng rồi lại bật dậy vò đầu ngẫm nghĩ mãi vẫn thấy ông bác sĩ có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ được là ai nên nằm im suy nghĩ.

Lan Chi muốn gọi điện thoại để nhờ sự giúp đỡ, không quên quay qua hỏi chị y tá:

Chị ơi điện thoại của em chị có giữ không? Chị lấy đồ của em trong tủ ra được không chị. Em có việc cần xử lý một chút.

Cô y tá mở tủ tư trang ra và đưa cho Lan Chi túi xách và nói thêm:

Được chứ! Hinh như em có rất nhiều cuộc gọi đấy. Đây! Nó lại reo nè!

Lan Chi nhận lấy và mở máy lên, thì ra là cuộc gọi nhỡ của Bách Lâm, cuộc gọi của mẹ.

Họ gọi đến nổi chiếc điện thoại muốn nổ tung. Biết phải làm sao đây, chợt nghĩ đến Bách Lâm, một người có rất nhiều bí mật mà cô không thể khám phá, anh ta là ai?

Là một anh chàng si tình nói đúng hơn là si tình có mục đích từ nhiều năm trước lúc đó Lan Chi chưa đi du học, tại thời điểm đó Bách Lâm tình cờ gặp gỡ cô nên đem lòng yêu thích và anh ta càng biết rõ cô là thiên kim của gia đình họ Ngô, nên từ đó anh chàng vạch ra âm mưu theo đuổi để thực hiện dã tâm của mình, nhưng vì biến cố với gia đình họ Phạm, Lan Chi phải sang Anh đi du học như sắp đặt của gia đình hai người từ lâu cắt đứt liên lạc.

Vài năm sau tường rằng anh ta đã bỏ quên ý định cũ, nhưng không ngờ Bách Lâm khi biết Lan Chi về nước, một năm trước đã tìm cách tiếp cận lại để tiếp tục mưu tính của năm xưa.

Vì tập đoàn Ngô Thụy rất quan trọng các dự án của anh sắp tới. Ở đây cô chỉ còn biết tin tưởng mỗi Bách Lâm và trong lúc này thì chỉ có anh mới có thể giúp được cô, không nghĩ ngợi nữa Lan Chi liền gọi cho Bách Lâm:

Alô ! Anh Bách Lâm, em đây.

Bách Lâm nóng lòng bên kia đầu dây, giọng anh tràn đầy lo lắng:

Lan Chi! Em làm anh lo chết mất, đáng lý em đã đến nơi từ lâu rồi sao bây giờ em mới gọi cho anh vậy? Anh đã điện thoại cho em hai ngày nay nhưng không gọi được, em đang ở đâu vậy? Em vẫn ổn hả? Không xảy ra chuyện gì đó chứ.

Anh bình tĩnh một chút nghe em nói. Thật ra em có chút không ổn lắm! Em đang ở bệnh viện. Nhưng mà anh yên tâm đi em không sao, không có gì nghiêm trọng hết chiều nay có thể xuất viện rồi.

Bách Lâm hoảng hốt:

Sao em lại vô bệnh viện? Em đang ở bệnh viện nào? Anh sẽ qua với em. Chờ anh nhé. Em nhắn anh địa chỉ liền đi.

Bách Lâm chạy áo ra khỏi tòa nhà cao ốc, lái xe đi như bay đến bệnh viện. Trong lòng anh tuy có dã tâm nhưng tình cảm đối với Lan Chi thì không phải người bình thường hiểu được, tuy anh một mực khẳng định với chính mình không yêu chỉ là lợi dụng, không thể yêu cô gái đó vì yêu là hành động ngu xuẩn nhưng mà mỗi lần cô gặp phải vấn đề gì anh đều không thể làm ngơ, không thể ngừng quan tâm và càng không thể lừa dối cảm xúc yêu thương của chính mình.

Đã hơn 6 năm, hơn 6 năm từ ngày gặp cô lần đầu tiên anh luôn nửa đùa nửa thật mà tỏ tình. Lan Chi thì cho rằng đây là chỉ là một trò đùa. Nên hai người cơ bản vẫn chỉ là bạn bè.

Lan Chi nhắn tin địa chỉ cho Bách Lâm, rồi tắt máy nằm suy nghĩ lại về người đã đưa cô vào bệnh viện là ai, cô muốn nói lời cảm ơn với người đó.

Lan Chi không thích mắc nợ người khác, cô hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được người đó, một người xa lạ nhưng đã giúp cô mà không cần báo đáp giữa phố xá rộng lớn này có thể có cơ hội gặp nhau không?.

Anh ta là ai nhỉ? Hình xăm đó và sợi dây chuyền đó. Thật là kỳ lạ.

Hình ảnh thoát hiện trong suy nghĩ của cô cho đến khi Bách Lâm xuất hiện:

Lan Chi! Em làm anh sợ hết hồn đó!

Em không sao! Lát nữa có thể xuất viện được rồi.

Có được không?

Em rất ổn. Anh đừng lo.

Sau đó Bách Lâm nhìn chăm chú vào Lan Chi rồi ngồi xuống nói nhỏ nhẹ:

Vậy để truyền hết chai dịch này anh làm thủ tục xuất viện cho em. Em nhắm mắt ngủ chút đi.

Được! Cảm ơn anh!

Cô lại chìm vào giấc ngủ, Bách Lâm thấy trong lòng có chút xót xa.