Chương 17

Điện thoại rung , Nhan Vũ lấy di động ra, nhướng mắt nhìn, Trương Vĩ? Liền bắt máy.

“Chị đang ở chỗ nào rồi?”

“Tôi đang có chuyện, thật xin lỗi, hôm nay không thể đi gặp mặt cậu được. Thế này đi, tôi cho cậu số điện thoại, cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, hiện tại cũng đang ở Thanh Hà, cậu có đầu mối gì có thể liên hệ với hắn.”

“...được.”

“Vậy hẹn gặp lại.”

Cúp máy, Nhan Vũ nắm lấy điện thoại nhìn bên ngoài cửa sổ, thủy tinh trên xe phản chiếu lại gương mặt của cô, cô nhìn mình nhe răng nhếch miệng cười.

Trần Tranh quay đầu lại nhìn thấy thủy tinh trên xe phản chiếu lại bóng của Nhan Vũ, cô cũng nhìn thấy Trần Tranh, nháy mắt biến nụ cười càng sáng lạn thêm.

Cảnh đêm thâm trầm, bầu trời không một vì sao.

“Bao giờ thì cô tới Thôn Liễu?” Trần Tranh mở miệng, ánh mắt của hắn chuyên chú tình hình giao thông phía trước. Nhan Vũ nhìn cằm của hắn, trên cằm của Trần Tranh có gốc râu, cũng không tính lôi thôi, mà cũng không phải hình tượng nhã nhặn.

“Chào anh.” Nhan Vũ đắn đo Trần Tranh, cô rất có hứng thú với Trần Tranh, một con người thần bí, “Anh đến Thanh Hà bao lâu rồi?”

“Một năm.” Trần Tranh một tay nắm lấy tay lái, lấy ra một điếu thuốc đốt lên, khói thuốc ngập thùng xe, hẳn mở cửa sổ xe,

Gió lạnh thổi vào, thổi vào tàn thuốc mà đỏ.

“Nhan Vũ là tên thật hay tên giả?”

“Là tên thật.” Nhan Vũ lấy ra một thanh keo cao su đưa vào trong miệng, dựa vào chỗ ngồi. Đèn xe chiếu một bên, đồng nhất lại đồng nhất đột nhiên thay đổi. “Anh từngđến thôn Liễu? Anh nghe tiếng mà biết rõ tôi đi tới thôn Liễu, lợi hại thật.”

“Khẩu âm.” Trần Tranh lời ít ý nhiều.

“Tổ chức buôn người ở huyện Thanh Hà vẫn còn tồn tại? Thái độ tiêu cực của cảnh sát là nguyên nhân sao?”

“Cái này cũng không thể trách cảnh sát, bọn họ cũng rất cố gắng điều tra, rất khó.” Tiếng Trần Tranh trầm thấp, ở đây dưới bóng tối lại có hứng thú dũng khí nói không nên lời. Hắn gạt tàn thuốc, giảm tốc, tốc độ xe giảm bớt.

“Anh dùng cái gì làm thiết bị tìm kiếm? Hiện tại người đâu rồi hả?”

“Tôi chỉ biết là trên đường này, những cái khác tôi không biết.”

Ngón tay Nhan Vũ vô ý gõ đầu gối.

Con đường này, cô vừa mới tìm ra, cô không thể báo với cảnh sát huyện Thanh Hà. Nếu như cảnh sát huyện Thanh Hà thật sự ở bên trong cấu kết cùng tổ chức buôn người, nếu vậy Nhan Vũ báo cảnh sát không phải tìm đường chết sao?

Cô đợi Bạch Trạch.

Xe đi vào núi.

Tín hiệu chỉ còn lại một ô, buổi tối chắc không thể trở về kịp.

Kế hoạch thay đổi.

Nhan Vũ giao cho Khương Nghị gửi thư, “Cậu đến trước sảnh cầm phiếu phòng, tới phòng của tôi lấy máy tính bảng, đầu tiên gửi video đi. Ở chỗ tôi không có chuyện gì, không cần báo cho chủ nhiệm Tần.”

Khương Nghị hồi âm rất nhanh, “Được, tôi ngay lập tức đi xử lý.”

Đường núi cũng không dễ đi, xe đi như muốn phá, xóc nảy khiến Nhan Vũ muốn ói.

Cô lấy một điếu thuốc, hạ kính xe xuống, gió lạnh thổ qua có chút ẩm ướt.

“Muốn mưa rồi.”

Trần Tranh thò tay ra ngoài cửa sổ, một hồi dồn dập tiếng kèn vang lên trong núi, Trần Tranh giảm tốc dộ. Một chiếc xe vận tại loại nhỏ gầm rú đi qua, trong gió xen lẫn bụi, Nhan Vũ ho khan hai tiếng, khói bụi lơ lửng trong gió.

“Đường núi mà đi nhanh vậy, rất dễ tìm đường chết.” Nhan Vũ đánh giá, tàn thuốc được gió đốt lên, gió thổi rối tóc cô.

Trần Tranh cũng tăng tốc, Nhan Vũ quay đầu lại.

Anh trai, lái xe vậy không tốt sao?

kính xe rung dữ dội, rung loảng xoảng.

“Xe này của anh có thể chống đỡ được hả?” Nhan Vũ nhìn tốc độ xe đã đạt đến 90, chắc không muốn sống.

Nói chuyện một lúc, bên phải đột nhiên 咯噔陷了进去.

Nhan Vũ trợn mắt há mồm, nhanh chóng nắm lấy dây an toàn,

Trần Tranh nắm tay lái hướng về phía núi mà dựa sát vào, rất nhanh liền phanh lại.

Thân xe nghiêng bên phải, tay Nhan Vũ nắm chặt lấy dây an toàn. Đường này thuộc dạng gì vậy, trước kia vô tình đi qua một lần, bên phải là vách núi, ngã xuống có là thần tiên cũng không cứu được cô.

Hô hấp của cô đều ngừng lại, toàn bộ lực chú ý đều hướng tới trên người Trần Tranh.

Cho dù Trần Tranh đã lái qua chỗ khác, nhưng vận tốc quá nhanh, thân xe theo quán tính trượt ra bên cạnh.

Tim Nhan Vũ nâng lên cổ họng.

Săm lốp ma sát vs mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, trượt đến ven đường cuối cùng cũng ngừng lại.

Nhan Vũ cầm lấy dây an toàn, một cử động nhỏ cũng không dám. Thân xe lại lắc lư như cũ, Nhan Vũ mở to hai mắt ngừng thở.

“Trần Tranh...”

“Đừng nhúc nhích.” Trần Tranh cởi dây an toàn, mở cửa xe ra nhìn dưới mặt đất, bên này Nhan Vũ tới gần vách núi. Hắn cũng không kiểm tra kĩ bánh xe có hạ xuống trước khi đi hay không, rốt cuộc vẫn không thể xuống xe.

Nhan Vũ liếʍ liếʍ môi, đầu óc trống rỗng.”

“Nếu tôi chết ở cái xe rởm này của anh, vậy thật là quá oan uổng.”

Nhìn tình hình dưới xe, xe loảng xoảng tiến vào rãnh thoát nước.

Nhan Vũ đυ.ng vào kính xe, sửng sốt vài giây đột nhiên hoàn hồn, “Trần Tranh!”

你大爷!

Trần Tranh thăm dò theo ghế lái bên này đi vào, thò tay muốn kéo Nhan Vũ.

Nhan Vũ nhìn chằm chằm Trần Tranh, hận không thể nhào tới mà đánh vào vẻ mặt của hắn. Mới vừa rồi cô thật sự nghĩ là mình sẽ chết, phải chết rồi. Nhan Vũ khẽ cắn môi, nắm lấy tay Trần Tranh bò lên đi ra ngoài.

Chân chạm xuống đất bằng, Nhan Vũ đặt mông ngồi trên mặt đất. Cô xoa xoa đầu gối, ngón tay run bần bật.

Trần Tranh lôi ra đèn pin đi quanh xe một vòng, trở về thấy sắc mặt Nhan Vũ trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp ướt sũng.

Đèn điện đảo qua mặt cô, Trần Tranh ngừng động tác, “Dọa đến cô à?”

Nhan Vũ lau mặt một cái, ướŧ áŧ lạnh buốt. Cô bị chính nước mắt của mình hù dọa, hít hít mũi, giương mắt nhìn thẳng Trần Tranh.

Trần Tranh không thấy người cô bị thương, dựa ở thân xe lấy ra hộp thuốc lá.

“Cho tôi một điếu.”

Trần Tranh ngậm điếu thuốc trên môi, đưa hộp thuốc tới, “Xe kẹt rồi, không có xe tải thì không ra được, kế hoạch có biến.”

Nhan Vũ lấy ra một điếu thuốc để sát lại Trần Tranh, “Mượn cái bật lửa.”

Trần Tranh lạnh lùng liếc cô, Nhan Vũ rất quyến rũ, hắn lấy ra cái bật lửa.

Ngọn đèn chiếu sáng mặt Nhan Vũ, bọn họ lần đầu gặp mặt là ở trên xe lửa, Nhan Vũ cũng mượn bật lửa của hắn.

Nhan Vũ hút một hơi, mùi thuốc lá cay xộc thẳng vào phổi, cô ho khan một tiếng, điếu thuốc của Trần Tranh cực kì kém.

Tư duy Nhan Vũ trở lại, đột nhiên bắt lấy quần áo Trần Tranh đem hắn đẩy trên xe. Trần Tranh sững sờ, bắt được cổ tay Nhan Vũ, đem cô áp đảo.

Tay kia quăng tàn thuốc đi, “Nhan Vũ?”

Nhan Vũ không túm tay, cắn đầu mẩu thuốc lá, giọng điệu rất bình tĩnh, “Buông tay”

Trần Tranh buông ra, lùi lại phía sau hai bước, Nhan Vũ vận động cổ tay, “Anh có phải là đàn ông không?”

Trần Tranh đứng một bên nhất thời không nói gì, lời này không nên tiếp nhận.

“Anh muốn xuống xe thế nào sao không nói trước một tiếng? Đùa người khác rất thú vị?” Nhan Vũ đưa đầu thuốc lá ném tới trên người Trần Tranh, “đàn ông xử lý việc này, anh không 臊得慌?”

Tàn thuốc di chuyển giống như bay về phía Trần Tranh, mang theo một chuỗi tia lửa. Trần Tranh nhíu mày, bóp tắt tần thuốc trên tay.

Trần Tranh lấy điện thoại di dộng, không có tín hiệu, GPS cũng đứt mất.

“Hôm nay trời chắc mưa, phía trước có cái trại, đi trước đã.” Trần Tranh chuyển chủ đề, “Xe chắc chắn không đi được nữa.”

Nhan Vũ biết chắc phải cùng Trần Tranh đi xuống, chung quy lại khó bình thường, “Vừa nãy vì sao anh lại tăng tốc?”

“Chiếc xe vận tải kia rất khả nghi.” Trần Tranh lấy từ trong xe là một chiếc áo khoác, rút chìa khóa, hiển nhiên không muốn giải thích thêm. Đi tới trước mặt Nhan Vũ, ném cho cô, “Nhiệt độ trên núi thấp, mặc vào đi.”

Nhan Vũ nuốt xuống cơn bực tức, hiện tại cô cũng không muốn cùng ai bực bội, run rẩy có hơn bộ đồ liền mặc vào người.

Áo khoác hiển nhiên là số đo của Trần Tranh, cô mặc trên người hoàn toàn rộng thùng thình, có thể trực tiếp biến thành đồ hóa trang rồi.

“Khả nghi? Cũng là bọn buôn người à?” Nhan Vũ lại bắt đầu hoài nghi chức vụ của Trần Tranh, không phải là cảnh sát nằm vùng chứ? Chức vụ này không phải là chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh và truyền hình hay sao? “Sao mà anh biết khả nghi?”

“Không thể quyết định, nhưng trước đấy đã 交过手.” Trần Tranh đem chìa khóa cho vào túi, bước chân của hắn trầm ổn, chân dài nên bước đi vô cùng nhanh, “Phải tìm một chiếc xe.”

Điện thoại không có kết nối mạng, Nhan Vũ thật muốn ném vỡ điện thoại.

Không lâu sau, trời thật sự có mưa. Giọt mưa giống như mảnh lông trâu, dần dần biến thành to như hạt đầu, trực tiếp biến Nhan Vũ trở thành ướt sũng.

Không có đèn đường, không có ánh trăng, một bước dài một bước ngắn trên mặt đất.

Thật sự chật vật.

Nhan Vũ lôi điện thoại ra nhìn giờ, cố gắng lau đi nước mưa, kết quả càng lau càng nhiều.

11:30 đêm.

Xa xa vang lên tiếng chó sủa, chỏ mong không phải chó hoang. Nhan Vũ rút dao găm ra nắm chặt, mặc dù cô cái gì cũng không thấy rõ, nhưng căn cứ phán đoán có lẽ gần tới nơi người ở rồi.

Trên đường đi là sườn dốc, hai chân Nhan Vũ toàn bùn, hai đùi nặng như rót chì.

Điện thoại không có tín hiệu.

“Vào trong thôn nói chuyện để ý một chút, người ở đây rất bài ngoại.”

Nhan Vũ dừng bước, lau nước trên mặt mình, hơi thở đều đặn, gật đầu.

Tính bài ngoại? Vậy Trần Tranh là bên ngoài hay vẫn là bên trong?

Tiến vào đường trong thôn càng thay đổi, Nhan Vũ mấy lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Vượt qua một bờ đê, Trần Tranh đi vào một cái sân nhỏ. Gõ cửa, dùng khẩu âm bản địa gọi to.

Khẩu âm này so với thị trấn Thanh hà mà nói phức tạp hơn nhiều, Nhan Vũ nghe không hiểu một chữ.

Trên người Nhan Vũ lạnh như băng, thầm nghĩ tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống. Trong phòng có ngọn đèn sáng lên, có người đáp lại.

Nhan Vũ quan sát việc này, hết sức bình thường, cũng không có gì đặc thù. Tiếng bước chân gần hơn, 颜雨收起闲心, ngón tay sát qua chuôi dao găm.

Không có đáp án.

Cửa mở ra.

Đứng trong cửa là một người đàn ông mặc áo ba lỗ, quần cộc rộng, tóc tai vì ngủ mà lộn xộn lung tung.

“Anh Trần?” hắn dùng lời bản địa kêu lên, câu này Nhan Vũ vẫn nghe rõ ràng.

“Xe thủng xăm trong khe mất rồi.” Trần Tranh vào cửa, quay đầu lại gọi Nhan Vũ, “Nhan Vũ, lại đây.”

Trong phòng là nền đất, chỗ lồi chỗ lõm, Nhan Vũ đi vào trong gật đầu vs người đàn ông.

Người đàn ông gãi đầu, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Tranh sẽ đưa đàn bà tới, kinh ngạc lại có chút xấu hổ, sờ sờ mũi. “Vậy trước ở tạm chỗ này đi, ngày mai e tìm mấy người anh em tới giúp Trần ca đưa xe ra.”

“Phiền rồi.” Trần Tranh vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Không phiền.” người đàn ông đưa bọn họ vào phòng có ánh sáng, nói, “Buổi tối mọi người ở chỗ này.”

Trong phòng có mùi nấm mốc, Trần Tranh vào phòng, Nhan Vũ đứng cạnh cửa.

Gian phòng có vách tường là dùng báo chí và hồ dán lại, đầu giường dán vài áp phích của mấy ngôi sao, nhân vật trên poster khoa trương trình độ, có lẽ có từ lâu lắm rồi.

Một cái bàn, hai cái ghế, gian phòng đơn sơ.

“Tôi tới phòng cha tôi ngủ, có việc thì gọi tôi.” Người đàn ông lại cùng Trần Tranh nói hai câu, quay người đi ra ngoài.

Trần Tranh đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ buông rèm, ánh mắt còn rơi vào cơn mưa ngoài cửa sổ, “Cơn mưa này nhất thời không dừng lại đâu, trước tiên ở chỗ này một đêm, ngày mai tôi đưa cô trở về.”

Nhan Vũ cởϊ áσ khoác đặt trên ghế, nghe vậy nghẹn ngào nói, “Ở thế nào? Tôi với anh ngủ cùng một chỗ?”