Chương 16

Nhan Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào ngõ nhỏ.

Trong ngõ nhỏ không có đèn, hoàn toàn tối đen. Tay chân Nhan Vũ được tự do hoạt động, lập tức kéo dãn khoảng cách, nhìn chằm chằm Trần Tranh: “Anh làm gì vậy? Giở trò lưu manh à?”

“Có người.” Trần Tranh chỉ chỉ chỗ tiệm cơm, “Không cần nhìn tôi, nhìn bên đó đi.”

Một chiếc xe Volkswagen Santana dừng lại, cửa xe mở hai người đàn ông bước xuống. Trong lòng Nhan Vũ rùng mình, dao găm cất lại trong túi, lách mình ẩn trong bóng tối.

“Từ chỗ này đi ra đi.” Trần Tranh mở miệng lần nữa, Nhan Vũ quay đầu, Trần Tranh đã đi về phía ngõ nhỏ khác vừa nói vừa đi.

Trần Tranh xuất hiện lúc nào? Hắn có mục đích gì? Nhan Vũ bước nhanh đuổi theo bước chân của Trần Tranh, “Trần Tranh? Tại sao anh lại ở đây? Đến từ lúc nào?”

“Với năng lực điều tra của cô mà còn đòi theo dõi?” Trần Tranh đột nhiên dừng bước, Nhan Vũ lập tức đối mặt với hắn, cô ngẩng đầu.

“Anh có ý gì?”

“Cũng không có nhiều hơn một cái mạng đâu.” Giọng nói Trần Tranh rất nhẹ, lách qua Nhan Vũ bước đi.

Trên mặt Nhan Vũ nóng bừng, ngàn vạn cảm xúc xông tới ngực, nhưng lại không biết nên nói cái gì, không nói một lời đi lên phía trước.

Đi ra ngõ nhỏ chật hẹp u ám, Trần Tranh lấy ra chìa khóa đi thẳng đến một chiếc xe vận tải loại nhỏ.

Trần Tranh mở cửa xe, lên xe, đèn xe sáng lên, Nhan Vũ nhanh tay nhanh mắt chạy sang bên kia kéo cửa xe phụ ngồi xuống, một tay cô cất túi cầm chặt dao găm, mặt ngẩng lên nhìn Trần Tranh: “Anh đi theo dõi hành tung của bọn buôn người?”

Trần Tranh quay đầu lại, mày rậm nhíu chặt. “Xuống xe.”

“Suy cho cùng thì anh là ai?” Nhan Vũ nhấn nút bút ghi âm trong túi áo, cô là trong lúc vô tình mới phát hiện bọn buôn người, nhưng hiển nhiên Trần Tranh là có kế hoạch có mục đích để theo dõi, bằng không thì làm sao giải thích được nguyên nhân xe dừng ở chỗ này. “Anh sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây đúng không? Theo dõi tôi? Hoặc là theo dõi bọn người kia, chung quy lý do là gì?” Cô không có xe, hiện tại đi tìm xe đuổi theo bọn buôn người chỉ sợ đã muộn, Trần Tranh có mục đích giống cô sao? “Tôi không phải đi theo dõi, anh gọi điện tôi liền đi qua tìm anh, có giống cái kia?” Nhan Vũ nhìn sườn mặt Trần Tranh, dưới ánh đèn ngũ quan của hắn trở nên thâm thúy.

Trần Tranh cắm chìa khóa xe, đang muốn nổ máy. Ánh mắt quét qua quần áo của Nhan Vũ, đột nhiên xoay người nắm lấy cánh tay của Nhan Vũ, Nhan Vũ đưa tay phải lên chặn lại, Trần Tranh bắt lấy cổ tay cô bẻ ngoặt áp Nhan Vũ lên cửa xe thủy tinh. Cả người Nhan Vũ vặn vẹo tại chỗ, tay Trần Tranh tìm kiếm trên người cô, Nhan Vũ kêu to, “Anh làm gì vậy? Cứu mạng!”

Trần Tranh buông cô ra, ngồi trở lại ghế lái ánh mắt rơi trên bút ghi âm.

“Bút ghi âm?”

Nhan Vũ lập tức đoạt lại, Trần Tranh tránh được tay của Nhan Vũ, sắc mặt thay đổi, “Tốt nhất là an phận chút.”

Ấn xuống nút mở, tiếng của Nhan Vũ tức thì vang lên.

Nhan Vũ không phải là đối thủ của Trần Tranh, cô cũng không tiến lên lấy lại nữa, “Không làm việc gì trái với lương tâm, cần gì phải khẩn trương như vậy?”

Trần Tranh lại ấn xuống tiếp, một đoạn âm thanh ồn ào theo bút ghi âm truyền ra, là đoạn ghi âm buổi sáng Nhan Vũ ở thôn Liễu Trại. Lúc này Nhan Vũ mới thay đổi sắc mặt, nói, “Những cái này không liên quan đến anh, trả lại cho tôi.”

Ánh mắt Trần Tranh lạnh lẽo.

Con ngươi hắc bạch phân minh của Nhan Vũ sáng rực, nhìn thẳng hắn, Trần Tranh ném bút ghi âm trở lại, “Đừng chơi trò này với tôi.”

Mặt Nhan Vũ hết xanh tím lại đỏ lên một hồi, nhặt bút ghi âm lên cầm trên tay khẽ cắn môi, xóa đoạn ghi âm vừa mới ghi âm kia.

“Nếu cô lựa chọn tin tưởng tôi, cái gì cũng đừng hỏi.”

Nhan Vũ cắn môi, “Anh là theo dõi hành tung bọn buôn người sao?”

Trần Tranh ừ một tiếng, Nhan Vũ xác địch được hành trình của hắn thì nhất định đi cùng. Lái xe lên đường được một lát, cửa xe bằng thủy tinh một mảnh sáng ngời, tiếng nổ đùng đùng không dứt.

Cái xe nát này chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng.

Nhan Vũ lập tức nắm chặt tay nắm cửa, Trần Tranh là loại người nào? Thám tử tư?

Trần Tranh không nhìn tính toán trong mắt Nhan Vũ, từ trong túi lấy ra một cái điện thoại mới. Trên màn hình đúng là có bản đồ, một con trỏ đang di chuyển.

Nhan Vũ lướt qua, hỏi, “Thiết bị theo dõi ư? Sao anh lại có cái này?” nghĩ lại, hắn không hoang mang chút nào khẳng định là có biện pháp của mình.

“Không phải.” Trần Tranh lời ít ý nhiều, đạp chân ga.

Trần Tranh ăn mặc có chút xuềnh xoàng áo khoác da bò, trên người có mùi dầu, tay khoác lên trên tay lái. Cánh tay có vết dao lộ ra bên ngoài, đại khái lâu đến mấy năm, chỉ còn lại vết sẹo trắng.

“Hai người xuống xe lúc trước cũng là bọn buôn người?”

“Không biết.”

Không biết vậy sao còn nhắc nhở cô?

“Anh thật không biết?”

Ánh mắt Trần Tranh hạ xuống, “Cô muốn xuống xe sao?”

Không muốn.

Ô tô tồi tàn lái nửa giờ, vòng quanh thị trấn Thanh Hà chạy hơn nửa vòng. Lúc khoảng cách cách tiệm cơm lúc xuất phát không bao xa, Trần Tranh đánh hướng dừng xe.

Lập tức Nhan Vũ trở nên cảnh giác, lấy dao găm cầm trên tay.

“Có chuyện?”

Trần Tranh đẩy cửa xe ra đi xuống, “Không, đói bụng.”

Trên đường vắng lặng ít người đi lại, cái rạp chất liệu nhựa được dựng lên làm quán ven đường tạm thời, một đôi vợ chồng đang trông nồi hơi nóng hôi hổi.

Trần Tranh trực tiếp đi đến, Nhan Vũ sửng sốt tại chỗ vài giây, dao găm bỏ lại túi đi theo.

“Ăn cái gì?” Trần Tranh hỏi nàng.

Nhan Vũ lắc đầu, “Tôi ăn xong bữa tối rồi.” xa chạy luẩn quẩn, Nhan Vũ cũng không phải người ngu, trong đó nhất định có vấn đề. Cô không hỏi nhiều, kéo ghế nhựa ra ngồi xuống. Mỡ dính dính ở trên tay, Nhan Vũ chà xát vài cái không được, đang muốn hỏi chủ quán giấy.

Một bao giấy ăn đưa qua, Trần Tranh nói, “Đợi nửa tiếng.”

“Cảm ơn.” Nhan Vũ nhận giấy ăn, rút ra một tờ lau tay, quay đầu lại dò xét cảnh ban đêm, “Thời tiết không tốt lắm, đang muốn mưa.”

“Ừ.”

Chủ quán bưng bún đến, Trần Tranh đổ bột ớt cầm đũa quấy, “Phóng viên đều giống cô hết, vậy cảnh sát làm việc gì.”

“Anh đang giễu cợt hay khen ngợi tôi thế?” Nhan Vũ cười cười, “Cũng nên có người đi làm.”

Chiếc đũa Trần Tranh cầm dừng lại một chút, cong khóe miệng lắc đầu, không đáp lời.

Nhan Vũ gửi cho Khương Nghị một tin nhắn: nhớ kỹ biển số xe này, nếu 12h tôi không gọi điện cho anh, lập tức báo cảnh sát, sau đó anh trở lại thành phố B đừng đến Thanh Hà nữa. Trong phòng tôi có máy tính bảng, tháo máy ra bên trong có thẻ nhớ, anh đem thẻ nhớ giao cho chủ nhiệm Tần. Trước đừng hoảng sợ, không cần gọi điện, hiện tại tôi rất an toàn.

Tin nhắn gửi đi, Nhan Vũ cầm di động.

Trần Tranh chân dài tay dài ngồi ở đây giống như cái lều, dưới ánh đèn, sống mũi trên mặt dưới ánh sáng ẩn hiện.

Vô cùng yên tĩnh.

Tốt nghiệp thanh danh nổi tiếng, tiền đồ tốt đẹp lại bởi vì cố ý gây thương tích mà bị tội bỏ tù. Vài năm sống trong ngục, cả người cũng thay đổi. Từ trong tù ra tại sao hắn lại đến Thanh Hà? Trước kia là nhân tài, bây giờ còn vậy không?

“Lúc trước tại sao lại xúc động đánh người? Tôi thấy tính cách của anh không giống.”

Trần Tranh không trả lời, bình thản ăn tối. Nhan Vũ lấy điện thoại mới ra hí hoáy, lượng pin đầy. Điện thoại định dạng đời sau, bộ nhớ mặc dù nhỏ những để lưu mấy trăm tấm ảnh thì không là vấn đề.

Rốt cuộc Trần Tranh cũng ăn xong, hắn lấy tiền trả cho chủ quán.

Sau đó mới đưa mắt nhìn người Nhan Vũ, “Cái cô thấy được không hẳn là sự thật, đi thôi.”

Gió đêm rất lạnh, Nhan Vũ đứng lên cài khuy áo khoác. Trần Tranh đi ở phía trước, cái bóng bị đèn đường kéo dào, có chút đơn độc.

Nhan Vũ cười lắc đầu, cô suy nghĩ nhiều rồi. Lên xe, Trần Tranh chưa lập tức khởi động.

Hắn đưa cho Nhan Vũ một bình nước, tựa lên cửa xe châm thuốc lá, “ Vừa mới theo dõi mà đi gần quá, bị phát hiện thì phiền toái.”

Cái này xem như là giải thích? Câu nói vừa nãy là câu Trần Tranh nói dài nhất.

Hắn nhả khói, màu khói trắng phiêu tán vào không khí. Sự chú ý của hắn lại rơi vào bản đồ, điểm đỏ di chuyển như trước.

Nhan Vũ nhìn thoáng qua thăm dò, nói, “Hiện tại tôi rất hiếu kỳ, bâu giờ anh làm nghề gì?”

“Lái xe.” Trần Tranh búng tàn thuốc, cất điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói, “Nếu bây giờ cô rút lui thì vẫn có cơ hội, Thanh Hà nước sâu.”

“有多深?” Nhan Vũ mở nắp bình nước định uống nước, động tác dừng lại một chút,như nhớ tới chuyện gì đó nở nụ cười, “Tôi nói, anh có thể bỏ thuốc trong nước không?”

Trần Tranh quay đầu sang nhìn, ánh mắt lạnh lẽo.

Nhan Vũ đùa cái này thật ra một chút cũng không buồn cười, trên khuôn mặt trắng nõn dần dần hiện ra vẻ giống như cười, ngửa đầu uống một hớp nước, lau nước đọng trên môi, “Đã tin anh thì sẽ tin đến cùng.” cô dừng lại một chút, nói tiếp, “Sâu hay cạn thì đều chảy.”

Trần Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay xẹt qua cằm lên đến mi tâm, bóp mi tâm.

Nhan Vũ mở điện thoại xem thời gian, năm phút trước Khương Nghị gửi một tin nhắn.

“Sự việc rất khẩn cấp sao? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Lại có một tin nhắn gửi đến, vẫn là Khương Nghị như cũ, “Cô đang ở đâu?”

Nhan Vũ không nghĩ đến việc hồi âm thư, cô suy nghĩ tình cảnh hiện tại. Người phụ nữ gọi là chị Hồng kia vẫn còn ở huyện Thanh Hà, chưa thể nói rõ được Thì Mâu Mâu ở đâu cho dù bị bọn họ bắt cóc, có còn ở nơi này không?

颜雨没想出所以然来.

Trần Tranh ném đầu thuốc lá ra ngoài, tàn thuốc rơi xuống nền xi măng trên mặt đất tóe ra vô số tia lửa.

“Thời gian không sai lệch lắm.” Hắn nổ máy, tiếng động cơ điếc tai, trong xe ngọn đèn sáng rõ.

Điện thoại vang lên một tiếng, hắn lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Bàn tay đang đặt bên trên dừng lại, Nhan Vũ nhìn sắc mặt hắn không tốt, hỏi lại, “Làm sao vậy?”

Trần Tranh thu tay lại tốc độ rất nhanh, Nhan Vũ không nhìn thấy nội dung. Hắn trầm mặc khoảng hơn phút, xe tắt máy, quay đầu lại nhìn thẳng Nhan Vũ, “Cô xuống xe.”

“À?” Nhan Vũ chưa kịp hồi thần, “Anh nói cái gì?”

“Xuống xe.” Trần Tranh quét mắt nhìn nhan Vũ, “Nghe hiểu rồi chứ?”

Là bảo nàng buông tha sao?

“Không hiểu, vì cái gì?”

Sắc mặt Trần Tranh trầm tĩnh, “Hiện tại báo cho cảnh sát xử lý, cô xuống xe trở về đi.”

“Anh cũng không theo nữa?” Khóe miệng Nhan Vũ giật giật, cô không biết nội dung tin nhắn kia là gì, chỉ là thấy

vẻ mặt của Trần Tranh, hẳn là muốn buông tha. Một lúc sau kéo ra nụ cười, “Tuy bây giờ anh không phải là cảnh sát, nhưng anh đã từng là cảnh sát. Thầy giáo trường cảnh sát có dạy thấy khó khăn liền rút lui không? Bảo tôi xuống xe cũng được.” Nhan Vũ thu lại nụ cười, ánh mắt kiên định, gằn từng chữ nói, “Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự mình đi, sống chết cũng không liên quan đến anh.”

Yên lặng.

“Tôi không biết hành tung cụ thể của bọn chúng, tôi báo như thế nào? Không phải anh nói anh là lái xe sao? Nếu không như thế này, tôi bỏ tiền thuê anh giúp tôi đuổi theo bọn chúng?”

Trần Tranh vẫn nhìn Nhan Vũ, nhíu mày, “Cô chưa thấy đoạn đầu đài thì chưa chết tâm sao?”

Nhan Vũ mím môi, nhất thời không nói, cô quay đầu nhìn bóng tối bên ngoài cửa xe. Dưới ánh hoàng hôn, còn có ánh sáng sao? Một lúc sau, cô cúi đầu cười cười, “Cũng nên có người đi làm, bằng không thì các cô ấy làm sao bây giờ?”

Trần Tranh thu hồi ánh mắt, một lần nữa khởi động ô tô, “Chưa từng thấy cô gái nào như cô!”

“Những cô gái đó còn rất trẻ, vốn dĩ họ phải có một tương lai tốt hơn.” Nhan Vũ thở dài, cô nhìn Trần Tranh một lần nữa lấy bản đồ hướng dẫn ra, nói, “Cảm ơn.”

前途末路, 开弓没有回头箭.

Xe chạy trên đường lớn, cửa xe thủy tinh va chạm với khung cửa ở trên bịch bịch chấn động. Bóng tối giống như quái thú, bao phủ khắp nơi trên mặt đất.

Yên tĩnh chật hẹp, Nhan Vũ không ngừng vuốt ve dao găm.