Chương 15

Thôn dân từ trên xuống, Bạch Trạch không dám nổ súng vào quần chúng, chỉ lên trời nổ súng. Thôn dân cũng chỉ bình tĩnh được vài giây, lão chèo thuyền hô to, “Anh nổ súng về phía bọn tôi! Anh đánh chết tôi là được rồi, cảnh sát nhân dân gϊếŧ người không thèm nói đạo lý.”

Bạch Trạch có thể gϊếŧ người sao? Hắn là cảnh sát. Nỗ lực bị đình trệ, xẻng trong tay thôn dân rơi xuống người Nhan Vũ. Trong lòng Nhan Vũ tức giận, nắm đống xẻng trong tay mấy người, vung qua chỗ bằng phẳng. Sức lực Nhan Vũ như không muốn sống, thôn dân sửng sốt không dám tới gần phía trước.

“Nhan Vũ, chúng ta về trước đi, bàn bạc kỹ hơn.” Bạch Trạch lôi kéo Nhan Vũ đi về con đường xuống dưới núi, Nhan Vũ ương ngạnh, “Cô ấy làm sao giờ? Cô gái kia phải làm sao giờ?”

“Đây cũng không phải là việc ngày một ngày hai, đều đã trải qua thì chênh lệch thêm mấy ngày cũng sẽ không có việc gì,” Bạch Trạch nắm chặt tay Nhan Vũ, cưỡng ép lôi cô đi, “Nhan Vũ! Cô phải nghe tôi.”

Nhan Vũ biết đây là con đường duy nhất, nhưng cô vẫn xúc động, cô quá kí©h thí©ɧ rồi. 细细鼻子, cô ngẩng đầu, “Các người, ai mà chẳng do cha sinh mẹ đẻ hay sao? Ai không có người thân là nữ? Các người vậy mà giày xéo một cô gái, không sợ bị trời phạt sao? Con gái các người không sợ 同样的待遇?”

Dao bầu đâm tới, Nhan Vũ lảo đảo lùi về phía sau nửa bước, nâng xẻng lên cản lại.

“Đi!”

Nhan Vũ không chậm trễ, cô hướng dưới núi mà chạy.

Anh hùng không ăn thì trước mắt chịu thiệt.

Bọn họ đầy bụi đất mà lên thuyền.

Thực mẹ nó uất ức!

Nhan Vũ vứt gậy gỗ trong tay, tựa trên lan can, thuyền nổ máy đi ra.

Tiếng la của thôn dân trong núi giống như vẫn ở bên tai, mù quáng càn quấy, Nhan Vũ chỉ muốn bắt toàn bộ họ lại.

Có thể cô không có quyền lợi này, Nhan Vũ lôi ra một điếu thuốc ngậm trên mội, cắn đầu thuốc, chi khí tích tụ không cách nào tản đi được.

“Máy quay của cô còn quay không?” Bạch Trạch chỉ camera của cô, quay người tựa trên lan can nhìn về phía ngọn núi xa xa. Đốt một điếu thuốc dốc sức hít một hơi, mắng một câu bản địa. Hắn cũng thảm hại không kém, đồng phục cảnh sát bị xé toang mấy lỗ, trên mặt còn chảy máu.

“Cảm ơn cô theo tôi đi chuyến này.”

Nhan Vũ tắt Camera đi, lấy thẻ nhớ ra cho vào túi.

“Khách khí gì?” bạch trạch nhả khói thốc, như có điều suy nghĩ nói, “Chỉ là không nghĩ tới tình huống có thể phát sinh như vậy.

Ngọn núi ngày càng xa, dần dần mơ nhạt, Nhan Vũ thu lại tầm mắt.

Cô thật sự điên rồi? Nhan Vũ đè lên mi tâm. Trong lòng bàn tay đều là má, cô chà một cái, cũng không biết là máu của ai.

Quá điên cuồng, những người này quá điên cuồng!

Gió thật to, thổi bụi bay mù, lưng Nhan Vũ dựa vào lan can mà kiểm điểm lại hành động của mình: “Nếu như không phải tôi tùy tiện đi vào, có lẽ sự việc không bết bát như thế, thật xin lỗi.”

Bạch Trạch cười cười, đạn rơi khói bụi, “Không hẳn thế, bọn họ ngang ngược cũng không phải do thái độ của cô.”

Âm thanh động cơ vang vọng trên mặt sông yên tĩnh, Nhan Vũ dập tắt điếu thuốc, khói thuốc lưu trên boong thuyền một vệt màu đen, lau đi một cái. Thở dài một hơi, lại nuốt lời lần nữa rồi.

Rời khỏi thuyền, hai người đi tới bãi đỗ xe.

“Còn có đường khác vào thôn Liễu không?” Nhan Vũ nghĩ ngợi, nói, “Thôn Liễu có bao nhiêu xóm?”

“Có đường cái, chắc không có đường thủy qua đây. Hàng rào rất lớn, hôm nay chúng ta chỉ thấy được một phần nhỏ thôi, lúc này đây là đánh rắn động cỏ, muốn vào thôn chắc còn khó khăn.” Bạch Trạch dẫm mạnh lên đá cuội phát ra tiếng vang, 他加快了不发, “tôi trở lại thành phố J một chuyến, chuyện này cần báo cáo. Cô cũng có chụp ảnh, lúc về gửi tôi một ít.”

Để cho cảnh sát xử lý, đây là kết quả tốt nhất.

Bạch Trạch cũng là người có thể tin tưởng được, Nhan Vũ gật đầu “Hòm thư của anh là gì? Trở về có mạng tôi sẽ gửi cho anh.”

“Được.”

Bạch Trạch đưa Nhan Vũ về khách sạn là bốn giờ chiều, hắn phải về thành phố J, hai người mỗi người một ngả.

Nhan Vũ không lập tức vào khách sạn, cô ở siêu thị bên cạnh mua một con dao găm để vừa túi áo mới trở về.

Máy tính kết nối mạng, Nhan Vũ gọi điện cho chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần đang nói chuyện, Nhan Vũ không gọi được, bèn nhập tài liệu vào máy tính. Gửi cho Bạch Trạch một phần, một phần khác gửi cho chủ nhiệm Tần.

Gửi Video cần một khoảng thời gian, Nhan Vũ bỏ ghi âm ra để buổi chiều xuất.

Đột nhiên bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết của cô gái, không gian phòng yên tĩnh bởi vì một tiếng kêu này khiến cho người khác sởn hết cả gai ốc. Nhan Vũ sờ lên cánh tay, lúc này cảm giác đâu mới đến. Trên cánh tay một loạt vết móng tay đã kết vảy, lộ ra có chút dữ tợn.

Tiếp tục nghe.

Điện thoại vang lên, Nhan Vũ tắt bút ghi âm đi, nhét lại vào túi.

“Tôi là Nhan Vũ.”

“Nhan Vũ, tôi là Trương Vĩ.”

“Có việc gì thế?”

“Thì Mâu Mâu có tin tức gì à? Cha mẹ cô ấy tới rồi sao? Bọn họ muốn gặp cậu?”

“Đến cục cảnh sát rồi hả?” Nhan Vũ nhìn tiến độ truyền trên máy tính, mới được 10%, thời điểm này mạng internet tương đối chậm. “Tôi đã đăng tin tìm người rồi, mọi việc có thể tôi đều đã làm. Chờ hết thời gian bận rộn này chúng ta gặp mặt, được chứ?”

“Phiền chị rồi.”

Không khách khí, Trương Vĩ đột nhiên nói ra một câu khách khí, Nhan Vũ muốn nói lời dừng lại.

Thì Mâu Mâu mất tích, bọn họ không biết cô gái ấy đã biến mất ở đâu giữa trời cao đất rộng này.

“Tôi nhất định tìm được Thì Mâu Mâu.” Trương Vĩ nói, “Cô không thể không có cái gì rõ ràng.”

“Hờ.” Nhan Vũ gật đầu, rất nhiều chuyện nói không nên lời. Trong lòng mang hi vọng, rút cuộc cũng có chút hi vọng.

Cúp điện thoại, nhan vũ đưa di động bỏ lại trên giường, mím môm lần nữa ôm lấy máy tính.

Video rốt cuộc truyền chưa xong, 7:30 gửi video qua cho Bạch Trạch, bên phía chủ nhiệm Tần còn thiếu 50%, Nhan Vũ giằng co cả ngày, vừa mệt vừa đói. Cầm tiền cùng với dao găm phòng thân, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc bao phủ phía trên huyện Thanh Hà.

Nhan vũ tìm một tiệm cơm, trong lúc chờ mang thức ăn lên, mở điện thoại di động mới đổi nghe.

Điện thoại thật sự quá cũ, màn hình loại nhỏ cũng chỉ có thể nhìn thấy con số. Nhan Vũ không thấy tin tức gì thú vị, ngược lại khiến mình hai mắt mờ, suýt nữa ngất, vừa đặt điện thoại di động xuống.

Đồ chơi kia không chịu nổi cô đơn vang lên.

Điện tới là Khương Nghị, nhan vũ chuyển máy, “Tôi là Nhan Vũ.”

“Tôi hiện tại không có việc gì, vừa mới tiến hành thủ tục xuất viện, cô đang ở chỗ nào rồi?”

“Tôi đang ăn cơm, nếu được chúng ta gặp nhau ở khách sạn.” Nhan vũ báo lại tên cửa hàng rượu ở chỗ mình, nói, “Cậu cứ vào trước một gian phòng, tôi lập tức trở về.”

“Được.”

Cúp điện thoại, đồ ăn của Nhan Vũ cũng lần lượt được dọn lên.

Cô vừa bưng chén, một nhóm người vô cùng náo nhiệt đi luôn lên lầu, Nhan Vũ ngồi vị trí hẻo lánh thuận tiện ngẩng đầu nhìn qua.

Nhìn xem phía dưới, Nhan Vũ nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Nắm chặt chiếc đũa trong tay, chẳng nhẽ cô nhất định không được ăn cơm?

Nhóm người kia rất nhanh biến mất ở cầu thang, nhan vũ cúi đầu vội bới cơm ra, hai bát cơm, cô dùng năm phút để giải quyết, uống một cốc nước lớn, nhan vũ đứng lên muốn tới quầy tính tiền.

Chờ lấy tiền lẻ, nhan vũ hỏi, “Chỗ mấy người có toilet không?”

“ở tầng hai.”

“Cảm ơn.” Nhan vũ cầm lấy tiền lẻ, đi lên lầu.

Gian phòng của tiệm cơm này không lớn, lầu hai chỉ có hai phòng.

Tổng cộng bảy người, sáu nam một nữ.

Người phụ nữ là chị Hồng, Nhan vũ đã gặp mặt.

“Cô làm gì thế?” Nhan Vũ nhanh chóng sờ đến dao găm trong túi áo, quay đầu nhìn sang thì phát hiện là phục vụ, thả lỏng một hơi, “Tìm toilet.”

“Toilet ở bên cạnh, lên tầng trên là thấy.”

“Cảm ơn.” Nhan Vũ nhẹ gật đầu, đi vào toilet.

Toilet nam nữ xài chung, thời điểm nhan vũ rửa tay, bên ngoài có người gõ cửa.

Nhan Vũ ghìm tiếng nói, “có người.”

Bên ngoài là âm thanh của đàn ông, nói thầm một câu rồi rời đi.

Nhan Vũ mở cửa vội vàng xuống lầu, đi đến tiệm cơm đối diện quán hàng rong, mua một hộp thuốc.

“Kề bên này có điện thoại không?”

“Có một nhà, nhưng giờ này thì đã đóng cửa rồi.” Chủ tiệm là người phụ nữ hơn 40 tuổi, bà một câu trả lời nhan vũ, ánh mắt lại trở xuống nhìn màn hình TV. Trên TV đang chiếu phim Hàn, cả trai lẫn gái đang cãi nhau thành một đoàn.

Nhan vũ xé bao lấy ra điếu thuốc.

“Ném tôi cái bật lửa.”

Chủ tiệm xem đến xuất thần, bị Nhan Vũ gián đoạn thì tức giận, lấy ra cái bật lửa ném đến mặt bàn thủy tinh, “Một đồng.”

Nhan Vũ tìm một đồng trả cho bà, thăm dò trên màn hình TV, “Đây là phim gì vậy?”

Chủ tiệm hít hít cái mũi, ngẩng đầu nhìn biểu hiện như gặp người ngoài hành tinh, “Cô chưa xem à?”

Nhan Vũ lắc đầu.

Chủ tiệm liếc cô dò xét, không nhiều lời.

“Cô không phải người ở huyện Thanh hà à? Nghe khẩu âm của cô không giống.” Nhan vũ không còn lời nào bèn tìm lời khác để bắt chuyện vs chủ tiệm.

“Sơn Đông, chồng tôi là người Vân Hải.”

Có hai chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm cơm, một chiếc Jeep, một chiếc xe Minibus, xe tải không có biển số xe. Nhan vũ nhớ kỹ biển số xe, quay đầu lại nói, “Chị có bút không? Cho em mượn dùng với.”

Chủ tiệm đưa một cái bút bi qua, “Cô gái trẻ tuổi buổi tối không quay về ngủ đi, ở bên ngoài mò mẫm cái gì? Coi chừng bị bọn buôn người bắt cóc nha.”

Nhan vũ đem biển số xe ghi trên giấy hộp thuốc lá, cười cười, “Giữa ban ngày không đến mức ấy chứ? Người nơi này để con buôn hung hăng ngang ngược như vậy?”

“Cô là người thành phố lớn đến à?” chủ tiệm nhếch khóe miệng cười mỉa mai, “Ở chỗ nhỏ bế này việc gì cũng có thể phát sinh, coi như không tin, đến cả bị khóc khi bị té cũng không kịp. (不信算了, 到栽跟头的时候哭也来不及.”)

Nhan Vũ nhìn chủ tiệm một lát, vẫn có người biết chuyện, cô đè xuống cảm xúc, gật đầu, “Cảm ơn.”

Chủ tiệm nhíu mày, không biết nói gì, có chút không hiểu. Nhan Vũ rời đi, đến cửa hàng nhỏ bên cạnh gọi điện cho Bạch Trạch.

Trong bóng tối, bóng lửa thuốc lá nhen nhóm tóe ra ánh sáng màu cam, lúc sáng lúc tối. Khói thuốc bay vào trong tối, nhan vũ híp mắt.

Điện thoại bạch trạch tạm thời không liên lạc được.

Nhan vũ rút hết điếu thuốc, lần nữa quay trở lại quầy bán quà vặt.

“Nhà chị có Camera không?”

“Không có.” Chủ tiệm nhíu mày, “Cửa hàng nhỏ này của tôi mà có camera à?

Ánh mắt Nhan Vũ rơi xuống chiếc điện thoại mà bà dùng, “Điện thoại của cô có bán không?”

Vẻ mặt chủ tiệm 懵逼 “Cái gì?”

“Điện thoại di động của cô có thể bán cho cháu không?” Nhan Vũ chỉ chỉ tay vào điện thoại bên cạnh bà, “Cô báo giá đi.”

Không biết tên của điện thoại nhái, Nhan Vũ bỏ 500 ra mua, 8M pixel này.

Nhan vũ lôi thẻ điện thoại ra đưa cho chủ tiệm, đem điện thoại di động của mình bỏ lại vào túi, bỏ điện thoại của chủ tiệm chụp hai cảnh ban đêm.

Coi như cũng được, tuy không đủ rõ ràng, nhưng trên cơ bản có thể nhìn rõ.

Cô đi tới cửa hàng bên cạnh trong ngõ nhỏ, tinh thần tập trung cao độ, áp lực của cô cũng đặc biệt lớn.

Nhan vũ đốt một điếu thuốc, hít sâu một hơi, tâm trạng cũng trầm xuống, dần dần tỉnh táo.

10:10 nhóm người ra khỏi tiệm cơm.

Khoảng cách quá xa, nhan vũ căn bản không thấy rõ mặt người.

Bọn họ chia làm hai nhóm người, chào tạm biệt rồi đi theo các con đường khác.

Chị Hồng đi vào xe tải, nhan vũ cầm điện thoại chụp ảnh, tay kia lấy ra dao găm.

Xe tải không có giấy phép, 必须得跟, bằng không thì đi đâu tìm?

Nhan Vũ mở dao găm.

Xe Jeep đi trước, 绝尘 mà đi, bà cô trung tuổi dò xét bốn phía rồi mới mở cửa xe ngồi vào.

Nhan vũ nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần. Xe tải theo phương hướng bắt đầu lên đường, rẽ phải để chặn lại tầm mắt.

Nhan vũ liếʍ môi dưới, dao găm cũng ở cổ tay bên trên hướng xuống bậc thang nhảy. Bả vai bỗng trầm xuống, trong tâm Nhan Vũ báo động lớn một tiếng, lập tức trở thân dao găm bay thẳng mặt đối phương, Trần Tranh chộp lấy tay Nhan Vũ, dao găm lệch hướng đâm vào vách tường.

Loảng xoảng một tiếng, trong lòng bàn tay nhan vũ bị chấn động run lên, lưng đập vào hòn gạch.