Chương 13

Gió đang thổi bên tai, Nhan Vũ chạy thục mạng về phía trước.

Con người bị buộc tới mức độ nhất định, đại não đặc biệt sẽ tỉnh táo, toàn bộ thế giới ngoại trừ tiếng gió không còn tiếng nào khác.

Đột nhiên bả vai bị nắm chặt, Nhan Vũ trở tay nắm lấy đối phướng ném về phía tường, bắt hụt Nhan Vũ lại còn bị ném ra ngoài. Vai của cô va vào cột điện, mạnh mẽ quay đầu lại thấy canh nóng trong tay đổ lên trên người nọ.

Người nọ kêu thảm một tiếng, vội vàng cởi bỏ quần áo.

Đèn đường lờ mờ.

Nhan Vũ liếc thấy đó là ai, lập tức nhặt một viên gạch.

Động tác Trần Tranh lưu loát, bắt lấy thủ đoạn cầm đao của đối phương ném xuống đất. Chân kia đạp vào tay trái của người nọ, dứt khoát quay người lại nắm chặt cánh tay Nhan Vũ quẹo vào một đầu ngõ nhỏ khác.

Cục gạch trong tay Nhan Vũ không có chút công dụng nào.

Đến khi không còn người đuổi theo nữa, Nhan Vũ mệt mỏi trượt tựa trên tường, thở hồng hộc.

Trần Tranh đứng bên kia, nghiêng đầu đốt thuốc, khói trắng lại bay vào không khí.

Nhan Vũ ôm mặt đột nhiên nở nụ cười, cô nhắm mắt lại, trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Anh lại ăn mì hoành thánh à?”

Trong không khí vẫn còn trần ngập mùi thơm của mì hoành thánh, nhiều người thích ăn mì hoành thánh vậy sao?

Trần Tranh đá văng cục đá dưới chân, xoay người rời đi.

Nhan Vũ hít một hơi thật sâu đứng lên, “Có thể mượn điện thoại của anh không?”

Trần Tranh đứng lại, lấy điện thoại di động ra ném cho Nhan Vũ.

Là chiếc Nokia kiểu cũ, rất giống cái Nhan Vũ dùng trước đây.

Nhan Vũ vừa mới đổi điện thoại lại bị ném đi trong lúc đánh nhau, cô chính là máy hút điện thoại, toàn bộ một tháng tiền lương của cô đều dùng để mua điện thoại di động.

Nhan Vũ gọi điện, Trần Tranh đứng cách đấy không xa hút thuốc, hắn cũng không nhìn Nhan Vũ.

Ban đêm ở huyện Thanh Hà có chút mát, gió thổi cuốn tóc Nhan Vũ.

Nhan Vũ cúp điện thoại, đi đến trước mặt Trần Tranh trả lại, nói:”Cảm ơn”

Trần Tranh cất điện thoại vào trong túi, quay người muốn đi.

“Tôi mời anh ăn cơm.” Nhan Vũ phủi bụi trên người, cô không biết hiện tại mình chật vật như nào.

20 phút sau, bọn họ ngồi ở trong phòng một nhà hàng nhỏ.

“Chỗ anh có gì đặc sắc không?”

Miệng lưỡi ông chủ lưu loát, Nhan Vũ một câu nghe cũng không hiểu, cô nhìn về phía Trần Tranh, “Anh ăn gì?”

Trần Tranh dùng tiếng địa phương gọi hai món, ánh mắt rơi xuống trên người Nhan Vũ, lông mày nhanh chóng nhíu lại, cầm lấy hộp giấy đưa cho cô.

“Mặt cô có máu.”

Nhan Vũ rút ra hai tờ giấy lau qua, cánh tay âm ỷ đau, không biết là vừa chạm vào vết dao. Nhan vũ lôi ra hộp thuốc lá, đốt một điếu, hít một hơi thật sâu. Nicotin có thể khiến đại não của cô thanh tỉnh, Nhan Vũ nhếch môi.

Ông chủ đem lên món rau trộn củ quả không biết tên, Nhan Vũ tắt điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Trần Tranh.

Trần Tranh不为所动, vùi đầu ăn cơm.

Những người kia là ai?

Sao lại biết tên cô?

Bắt cô làm gì?

Mấy vấn đề này đều xoay quanh trong đầu cô, Nhan Vũ uống một hớp nước.

“Anh ra tù, là tới Thanh Hà sao?”

Động tác ăn cơm của Trần Tranh dừng lại một chút, nhướng mắt lên bắn thẳng tới. Ánh mắt sắc bén, cũng chỉ trong nháy mắt, liền thu lại. Hắn nuốt đồ ăn xuống, cúi đầu nhìn chén, “Còn đi đâu được nữa?”

“Hiện anh đang làm gì?”

Trần Tranh xới cơm xong rất nhanh, bưng ly lên trước mặt uống một hơi cạn sạch, “Sao? Không điều tra triệt để à?”

Ông chủ bưng một cái bát đi lên, một bát cá nóng hôi hổi, Nhan Vũ nghe thấy mùi chua, mùi của chanh (柠檬的酸.)

Cô cũng không thích vị này, vì vậy mà hai cái đũa đều không nhúc nhích. Lại rút một điếu thuốc, dựa vào lưng ghế.

“Nhóm người hôm nay truy đuổi tôi, anh có biết không?”

“Không biết.” Ánh mắt Trần Tranh rơi vào bát cá, cầm đũa lên.

Sặc, thật đúng là không khách khí chút nào.

Hắn mặc áo ngắn tay màu xám, lộ ra cánh tay màu mật ông, rắn chắc cực kỳ có lực.

Đầu tóc thì ngắn

Nhan Vũ thăm dò hắn.

Nhớ lại hắn vừa mới chống lại kẻ bắt cóc cầm đao, tiến lên gọn gàng mà linh hoạt quật ngã hai cái.

Trần Tranh ăn được một nửa, điện thoại vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn màn hình, đưa di động tới trước mặt Nhan Vũ.

“Tìm được cô rồi.”

Nhan Vũ khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, cầm điện thoại lên nhìn lại chính là đồn công an địa phương.

Kết nối thông, lực chú ý của cô rơi vào cổ Trần Tranh, nói ra, “Chào anh.”

“Là cô vừa mới báo án phải không?”

“Đúng.” Nhan Vũ nói, “Là tôi báo án.”

“Tôi không thấy báo có kẻ bắt cóc, cô ở chỗ nào?”

“Đã không còn việc gì rồi.” Nhan Vũ nói ra, “Làm phiền các anh một chuyến rồi, xin lỗi.”

Vừa rồi, dưới tình thế cấp bách, cô lựa chọn báo cảnh sát, mà bây giờ tỉnh táo lại sắp xếp sự việc.

Bây giờ mà tới cục cảnh sát liệu có ổn không? Tài liệu của cô có mấy người biết? Tại sao mà những người kia lại tìm được cô?

Nhan Vũ cắn tay.

Tê rần, mới để ý tới người ngồi đối diện, lập tức lại bỏ tay ra.

Cúp máy, Nhan Vũ để di động đặt lại ở trên bàn.

Cô quan sát Trần Tranh, một đống manh mối rối loạn trong đầu dần sáng tỏ.

Vì cô phát hiện ra bọn buôn người, báo cảnh sát, sau đó bị uy hϊếp qua điện thoại, sau đó trực tiếp bị bắt cóc trên đường.

“Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?” Nhan Vũ nhìn Trần Tranh.

Trần Tranh để đũa xuống, “Nói đi.”

“Cảnh sát huyện Thanh Hà có quan hệ gì với bọn buôn người?”

Trần Tranh quay đầu gọi chủ tiệm, “Tính tiền.”

Nhan Vũ lập tức bỏ túi tiền ra, Trần Tranh không tranh trả với cô, Nhan Vũ trả tiền.

Trần Tranh cầm lấy điện thoại ra khỏi nhà hàng.

“Trần tiên sinh.” Nhan Vũ đuổi theo.

“Không biết.” Trần Tranh quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh dưới bóng đêm, “còn chuyện gì khác không?”

Hắn ta thật sự không biết chút gì sao?

Nhan Vũ nhìn hắn, trong lúc tạm thời không nói chuyện, Trần Tranh thu lại ánh mắt, một tay cho vào túi muốn bước đi.

“Cơm không thể ăn chùa.” Nhan Vũ tiến lên một bước chặn đường Trần Tranh, nhếch miệng lên, “Anh là cảnh sát chắc không vô tác dụng như vậy chứ? Cái gì cũng không biết.”

“Cảnh sát?” Trần Tranh đi tới trước mặt Nhan Vũ, biểu cảm có phần bình tĩnh, có chút nguy hiểm.

Nhan Vũ lập tức lui ra phía sau kéo rộng khoảng cách, cảnh giác.

Trần Tranh giơ ngón tay lên chỉ thẳng vào Nhan Vũ, căng khóe miệng, “khuyên cô một câu, cách tôi xa một chút.”

Nhan Vũ khẽ giật mình, Trần Tranh quay người nhanh chóng bỏ đi.

Mãi đến khi không thấy bóng dáng của hắn.

Nhan Vũ mới thu hồi ánh mắt.

Đậu xanh rau má, cứ thế mà ăn cơm chùa à?

Hơn 100 đồng đấy.

Nhan Vũ không dám quay trở lại khách sạn, cô tìm một nhà khách không cần đăng ký chứng minh thư.

Tình trạng cũng ngang nhau, tấm ngăn phòng, hiệu quả cách âm cực kỳ khác biệt.

Nhan Vũ không cởϊ qυầи áo mà nằm ở trên giường nhỏ của nhà khách, mở to mắt nhìn trần nhà.

Con đường này cô đi nhầm sao?

Có sai hay không, cô chỉ biết là, những cô gái kia không bị lừa gạt, thì tuổi tác cũng bị phá hủy rồi.

Đúng sai, đó là người khác phán đoán, Nhan Vũ chỉ có lương tâm.

Lâm An, cô gái điên nọ, Tiểu Phỉ, còn có Thì Mâu Mâu vừa mới mất tích.

Tuổi của bọn họ đều còn rất trẻ, vốn là nên có tiền đồ tốt.

Bọn họ có gia đình ấm áp, có cha mẹ yêu. Không nên bị chà đạp, bị coi như hàng hóa mà mua bán.

Nhan Vũ đưa tay che ở trên mắt.

Thân phận của cô đã bại lộ, đã như vậy, vậy thì trực diện đáp trả đi.

Sáng ngày thứ hai Nhan Vũ về lại chỗ khách sạn, tìm được điện thoại gọi cho chủ nhiệm Tần, đem chuyện đơn giản này nói một lần nữa.

“Tôi muốn tìm cơ hội thích hợp, 曝光出去.”

“Vậy cô suy nghĩ tin tức bản thảo thật kỹ xem nên viết như nào, tìm một chủ đề trí mạng để tấn công.”

Nhan Vũ mím môi, tâm cũng dần dần chìm xuống, cô là phóng viên, chủ nhiệm Tần nghĩ cách so sánh thực tế, Nhan Vũ cũng chỉ có thể xuất phát theo hướng này.

Gật đầu, “Tôi biết rồi.”

“Cần phối hợp gì, liên hệ với tôi, tôi ở đây sẽ tận dụng khả năng xin giúp cô.”

“Được, hôm nay tôi cùng Bạch Trạch ra ngoài một chuyến, hy vọng có thể chụp được tin tức đã có, cảm ơn chủ nhiệm.”

“Chú ý an toàn.”

Nhan Vũ thu dọn xong ba lô, mới gọi cho Bạch Trạch.

Chuông điện thoại đổ đến tiếng thứ hai, Bạch Trạch mới bắt máy, Nhan Vũ đi ra khỏi khách sạn.

“Bạch sĩ quan.” Nhan Vũ mở lời trước khi nói, “Tôi là Nhan Vũ.”

“Điện thoại của cô sao lại thông rồi hả?”

“Hôm qua có xảy ra chút chuyện.” Bọn họ càng muốn mạng của Nhan Vũ, cô lại càng muốn giữ bình tĩnh, 稳打稳扎的走着自己的路, “Điện thoại bị ném đi, hôm nay trở lại khách sạn tìm được điện thoại mới liên lạc với các anh, gặp mặt lại bàn tiếp.”

“Cô ở chỗ nào? Tôi đi đón cô.”

Nhan Vũ báo tên quán rượu, cô xuống lầu đợi có năm phút, Bạch Trạch đã tới nơi.

Hắn mở cửa xe cảnh sát, trượt cửa sổ xuống, ngoắc Nhan Vũ, Nhan Vũ vội vàng chạy tới.

Trên mặt Nhan Vũ rõ ràng bị thương, làn da phụ nữ trắng nõn ứ đọng máu càng thêm dữ tợn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhan Vũ nhìn vào mắt Bạch Trạch, “Anh tin tưởng tôi không?”

Bạch Trạch khởi động xe, “Tin.”

“Tôi nghi ngờ trong cục cảnh sát Thanh Hà có nội gián.”

Bạch Trạch đột nhiên đạp phanh lại, Nhan Vũ tay mắt nhanh nhẹn bắt được tay nắm trên đầu nên mới không đυ.ng vào phía trước xe.

Không thể nào? Sao cô biết?”

“Hôm qua chúng ta tách ra, tôi đi một chuyến tới bệnh viện thăm đồng nghiệp của tôi, sau đó về khách sạn. Nửa đường gặp một đám người, bọn chúng đi lên hỏi tôi có phải là Nhan Vũ hay không, sau đó muốn bắt người trên đường.” Nhan Vũ vặn lông mày, nắm đấm niết vô cùng nhanh, “Người khuya hôm trước gọi điện cho tôi là ai? Thông tin của tôi là ai để lộ ra? Khả năng nghi ngờ cảnh sát có chút vô lý.” Nhan Vũ xoa huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thẳng Bạch Trạch. Cô phân biệt trắng đên, con ngươi thập phần sạch sẽ, mở miệng, “Có thể sở hữu toàn bộ phát sinh, lại khiến tôi không thể nghi ngờ.”

Bạch Trạch đốt một điếu thuôc, 吞云吐雾 nửa ngày nói, “Chuyện này tôi đã biết, tôi sẽ báo lên, cô tạm thời cũng đừng tiếp xúc với cảnh sát ở Thanh Hà nữa. Có hồ sơ án mà trước kia không có tra ra manh mối, tất cả mọi người đều đáng nghi.”

“Cảm ơn.”

“Hôm nay chúng ta đi chỗ cô nói, cô dẫn đường đi.” Bạch Trạch hút hết một điếu thuốc, dập tắt tàn thuốc, khởi động xe đi vê phía trước. “Đến nơi cố gắng không nên cùng người ta nẩy ra xích mích, chúng ta chỉ đi điều tra tình hình.”

“Tôi biết rồi.” Nhan Vũ nhìn một bên mặt Bạch Trạch, tướng mạo Bạch Trạch đoan chính, tính cách thiên về trong sáng, cười rộ lộ ra hàm răng, mười phần sáng lạn. Bọn họ lái xe đến景区 Thanh Hà, dựa theo đường Nhan Vũ đi lần trước.

Nhan Vũ gửi tin nhắn cho Trương Vĩ , rất nhanh Trương Vĩ gọi điện thoại qua.

“hôm qua chị xảy ra chuyện gì? Nhan Vũ, chị an toàn không?”

“An toàn, hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng đã qua rồi. Có tin tức của Thì Mâu Mâu không?”

“Không có.” Tiếng Trương Vĩ khàn khàn, rất mệt mỏi, “Chị không có việc gì là tốt rồi. Tôi rất lo lắng cho chị.”

“Có tin gì điện thoại cho tôi.” Trong mắt Nhan Vũ, Trương Vĩ chính là tiểu đệ đệ. Không đến mức có ý niệm gì với hán, Trương Vĩ có sinh ra ý nghĩ gì với cô, Nhan Vũ cũng không có cách ngăn cản ý nghĩ của người khác.

Đầu bên kia thanh âm Trương Vĩ nghe đứt quãng không rõ đau lòng, Nhan Vũ đưa di động ra phía trước bắt được một ô tín hiệu lúc ẩn lúc hiện.

“Tôi đi tìm Thì Mâu Mâu, tìm xem còn manh mối nào khác không. Tín hiệu ở đây không tốt, lúc về tôi liên lạc sau.”