Chương 8

Người có mặt trong buổi đấu giá hôm nay không những có thân phận là khách quý mà còn là fan hâm mộ lâu năm của bà nội Lạc, được sắp xếp ở tại tòa nhà số năm.

Vì vậy người ngoài mới nghĩ đủ mọi cách tiến vào, nếu có thể bấu víu mối quan hệ với ai đó cũng đủ giúp họ một bước lên mây.

Lúc này, những khách quý khác đã đến phòng tiệc để ăn uống linh đình.

Dương Duy có thể vào đây là nhờ đi theo tổng giám đốc Ngô, nhờ vào phúc phần tổng giám đốc Ngô là fan hâm mộ của bà Lạc khi còn trẻ, nếu không sao anh ta có thể vào đây.

Tổng giám đốc Ngô tới rất sớm để liên hệ với người quen trong phòng nghỉ, bảo anh ta ngồi một mình - tùy ý đuổi đi giống như những cô bạn gái của người khác.

Dương Duy đứng ngồi không yên một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy tổng giám đốc Ngô ra ngoài. Anh ta không thể ngồi chờ chết, định bước vào phòng tiệc, chủ động mới có tương lai.

“Chị ơi, em ra ngoài hít thở không khí nhé.” Anh ta nói.

Tổng giám đốc Ngô quay đầu lại cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng chạy lung tung, lát nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu đấy.”

Dương Duy vội vàng đi ra ngoài, đi thẳng đến tòa nhà số ba nơi tổ chức buổi đấu giá, hành lang uốn lượn nối liền từng tòa nhà.

Vì vậy trên đường đi có rất nhiều người chạy về phía đó, có rất nhiều người cũng ôm suy nghĩ giống anh ta.

Có người nhận ra Dương Duy bèn nói bằng giọng quái gở, sao anh ta lại vào đây được?

Dương Duy giả vờ như không nghe thấy gì, hai mắt nhìn thẳng cho đến khi nghe được giọng nói sau lưng: “Người đó vừa đi qua sao giờ lại bước ra từ tòa nhà số bốn?”

“Trông dáng dấp thật xinh đẹp, không biết do ai dẫn đến.”

“Không phải nói khách quý đều ở tòa nhà số 8 hết sao, có lẽ anh ta đến từ bên kia nhỉ?”

Dương Duy tiện thể nhìn sang, vừa thấy gương mặt của Thẩm Thiên Tranh theo phản xạ lập tức nổi giận. Không ngờ cô cũng tới nơi này ư?

Một người dẫn chương trình cỏn con tiến vào đây bằng cách nào?

Cả hai đều muốn đến tòa nhà số ba, thế nên sẽ có cùng đích đến.

“Cô vào đây bằng cách nào?”

Thẩm Thiên Tranh vừa nghe thấy giọng nói này bèn quay đầu lại, cô vừa thấy người nói là Dương Duy thì lập tức lùi ra một bước… Người này bẩn lắm.

“Cách xa tôi ra một chút.”