Chương 7

Đám người xung quanh thấy cô và Tần Tắc Sùng đi với nhau gần gũi như vậy, thi thoảng bèn nhìn sang đây rồi bàn tán sôi nổi.

Lạc Địch chờ ở cửa tòa nhà, vừa thấy Thẩm Thiên Tranh bèn chỉ nói một câu: “Anh hai, em và chị Thiên Tranh đi làm việc” rồi dẫn cô đi.

Tần Tắc Sùng mỉm cười nhìn bóng lưng của hai người.

Lạc Địch đang chờ đợi giây phút này, cậu ấy không thể để hai người có thời gian ở chung với nhau, bằng không mình phải nhỏ mắt mất.

Cậu ấy hỏi: “Chị Thiên Tranh, anh hai có nói gì với chị không?”

Thẩm Thiên Tranh nhìn cậu ấy: “Không có nói gì cả.”

“Sao hai người quen nhau thế?”

“Thì cứ quen vậy thôi, bình thường.”

Thẩm Thiên Tranh suy nghĩ, gần giống như một cuộc xem mắt?

Lạc Địch không hỏi điểm chính mà chỉ ngầm nhấn mạnh: “Mặc dù cánh truyền thông vẫn luôn nói anh hai cô đơn lẻ bóng nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.”

Thẩm Thiên Tranh ừ một tiếng.

Sao cô không có phản ứng gì hết vậy, Lạc Địch nói tiếp: “Dù anh ấy có thích người khác cũng không thể đến với nhau được.”

Cô nghe vậy bèn nhíu mày: “Anh ấy có người thích rồi ư?”

Thật ra cô không hiểu rõ Tần Tắc Sùng cho lắm, dù sao hai nơi cũng xa nhau, cô chưa nghe nói anh có người yêu bao giờ.

Thẩm Thiên Tranh cảm thấy khó chịu khi lấy phải kiểu người như vậy.

Lạc Địch nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy có hy vọng chặt đứt mối nghiệt duyên này, thế là cậu ấy nói tiếp: “Người đàn ông đã kết hôn chỉ được phép thích vợ của mình.”

Thẩm Thiên Tranh nghe vậy lấy làm vui mừng: “Địch Địch, không ngờ em giác ngộ thế này, tốt lắm.”

“Chẳng xá gì, ông đây chính là người có phẩm chất đạo đức cực kì tốt.” Lạc Địch kiêu ngạo: “Em đã bảo người chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho chị, đến lúc đó chị cứ vào ở là được.”

Thẩm Thiên Tranh cười tủm tỉm: “Được rồi, em mau đi đi.”