Thẩm Thiên Tranh hoàn toàn không có cảm giác gì với chuyện này, ngược lại còn hơi ngại ngùng, suy cho cùng Lạc Địch đã có lòng tốt tới đón cô, đúng thật là đáng thương.
Bỏ đi, tối nay cô sẽ ra sức dẫn chương trình buổi đấu giá, cố gắng bán đồ của bà nội Lạc với giá cao nhất có thể.
Mặc dù buổi đấu giá tối này là đấu giá riêng tư nhưng sau khi được tuyên truyền hồi đầu tuần cộng với thân phận khách mời, nó không nổi tiếng mới là lạ.
Tuy đa số cánh báo chí không vào được nhưng họ vẫn có chuẩn bị, thế nên bên ngoài tòa nhà Tân Vũ khá náo nhiệt thế nhưng tất cả chỉ là công dã tràng.
Tòa nhà Tân Vũ là một nhà hàng được xây theo kiểu sân vườn, tên của tòa nhà được lấy từ câu thơ “Phù vân hoành mộ sắc, Tân Vũ tẩy thiều quang” của Lý Xương Phù, đã có lịch sử gần trăm năm. Toàn bộ khu vườn có tổng cộng mười tám tòa nhà, mỗi tòa nhà chỉ có hai tầng, cảnh sắc khác nhau.
Buổi đấu giá lần này được tổ chức ở tòa nhà số ba.
Lạc Địch sắp xếp phòng nghỉ cho Tần Tắc Sùng ở tòa nhà số tám, lấy số phòng đẹp nhất, lái xe thẳng đến tòa nhà số tám.
Người ngoài chỉ biết tổng giám đốc Tần đã đến chứ không biết trong xe vẫn còn một Thẩm Thiên Tranh.
Thư ký đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy cô đã cất tiếng chào hỏi: “Bà chủ, chào buổi tối.”
Thẩm Thiên Tranh cong môi cười đáp: “Chào buổi tối.”
Lúc tâm trạng của cô tốt thì chất giọng cũng êm dịu theo, âm cuối mang theo sự dịu dàng của vùng đất Giang Nam, khiến lỗ tai người ta mọc rễ.
Người phục vụ vừa mới chuyển đến nên không nghe thấy câu trước, chỉ nghe câu này, cung kính dẫn đường từ đầu đến cuối, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Chưa từng thấy tổng giám đốc của Tần Thị đi cùng với cô gái nào bao giờ, vào dịp như tối nay, rõ ràng cô gái đó là người yêu của anh.
Hơn nữa… Anh ta còn lén lút nhìn túi xách nữ trên tay của người đàn ông.
Anh không cần thư ký cầm hộ mình mà đích thân tự cầm.
Thẩm Thiên Tranh mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Lạc Địch. Hôm nay cô là người bán đấu giá, một mình ở tòa nhà số bốn cách địa điểm đấu giá gần nhất.
“Đưa túi cho em.” Cô duỗi tay về phía Tần Tắc Sùng.
Anh không nhúc nhích, chỉ hờ hững đáp: “Vẫn còn sớm.”
Thẩm Thiên Tranh nghĩ cũng phải, có phục vụ xách túi miễn phí thay mình, không dùng thì quá phí.
Lúc hai người vừa bước vào tòa nhà, số người đã tăng lên rất nhiều. Cô mới đến Bắc Kinh nên không quen ai ở tầng trung này cả, thế là giả vờ không nhìn thấy họ.