Để không lộ sơ hở, ta cố tình thu liễm phong thái.
Một ván kết thúc, ta thua, hắn thắng.
Ai ngờ, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm ta nói: "Tê Nguyệt, nàng đang nhường trẫm? Đây không phải là thực lực thật sự của nàng."
Ta mỉm cười nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, là bệ hạ chơi cờ giỏi, thần thϊếp tự ti không bằng."
Ngay giây sau, hắn hất bàn cờ xuống đất, đáy mắt nhuộm đầy tức giận: "Ngu Tê Nguyệt, ngươi và Tích Chi còn muốn lừa trẫm đến bao giờ?"
Tim ta giật thót, hắn vậy mà đã phát hiện ra rồi.
"Bệ hạ......" Ta đang định giải thích.
Bên ngoài truyền đến tiếng truyền lệnh của cung nữ: "Chi hoàng hậu giá lâm."
Ngu Tích Chi được cung nữ đỡ đi vào, nàng nhìn thấy bàn cờ bị hất xuống đất, cùng với vẻ mặt phẫn nộ của Giang Diệu, đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nàng vội vàng quỳ xuống, tâu: "Bệ hạ bớt giận, là lỗi của thần thϊếp, muội muội nói không muốn thị tẩm, cầu xin thần thϊếp thay nàng thị tẩm, thần thϊếp lúc ấy nhất thời hồ đồ, nên mới chịu đồng ý nàng."
Ta không thể tin nổi nhìn Ngu Tích Chi.
Tỷ muội một nhà, nàng lại cứ thế dễ dàng bán đứng ta như thế?
Giang Diệu cau chặt mày, lạnh giọng hỏi: "Vì sao ngươi không muốn thị tẩm? Các ngươi còn có chuyện gì giấu trẫm?"
"Bẩm bệ hạ." Ngu Tích Chi giành trước trả lời, “Tê Nguyệt không muốn thị tẩm là bởi vì nàng ở ngoài cung.....đã có người trong lòng.
“Nàng muốn vì người trong lòng mà giữ trinh tiết, cho nên hôm nay cố ý uống dược nổi mẩn đỏ, chính là để tránh sủng ái.”
“Bệ hạ, muội muội nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, thần thϊếp thân là tỷ tỷ lại không khuyên nàng, cầu bệ hạ tha thứ cho muội muội một lần, cho nàng một cơ hội sửa sai."
Ngu Tích Chi từ không thành có, đem toàn bộ mũi nhọn chỉ về ta.
Nàng rất rõ ràng, một vị hoàng đế quan tâm nhất chính là việc phi tử của mình có nam nhân khác trong lòng. Còn lại vì nam nhân khác mà không cho mình động vào.
Đây là phạm vào điều cấm kỵ của Giang Diệu.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn ta: "Ngươi thật không muốn cho trẫm động vào sao? Vì tránh sủng hạnh, lại nhẫn tâm tự cho mình uống dược?"
Nếu lúc này ta còn không tự biện hộ, vậy để cái miệng này làm gì?
Ta phủ nhận: "Bệ hạ, thần thϊếp không có, dược là tỷ tỷ dụ dỗ ta uống."
Giang Diệu lạnh lùng liếc nhìn Ngu Tích Chi: "Tích Chi, có phải không?"
"Bệ hạ, thần thϊếp oan uổng, thật sự là Tê Nguyệt không muốn thị tẩm." Ngu Tích Chi biện hộ, đổ thêm dầu vào lửa: "Bệ hạ, nếu ngài không tin, có thể thử xem.”
"Nàng có muốn cho ngài động vào hay không, ngài thử xem là biết.”
"Trên người nàng chỉ nổi mẩn đỏ, nhưng nếu thật sự muốn thị tẩm, cũng không ảnh hưởng gì, mẩn đỏ này lại không lây bệnh."
Ánh mắt ta lạnh lẽo nhìn Ngu Tích Chi, thật độc ác.
Giang Diệu tiếp thu kiến nghị của nàng, hắn một tay kéo ta vào trong lòng ngực, chuẩn bị hôn ta.
Ta không dám đẩy ra, đành phải chịu đựng.
Giang Diệu cảm nhận được ta cứng đờ, thấp giọng ra lệnh: "Đáp lại trẫm."
Ta thực sự không biết phải đáp lại thế nào, huống chi, ta cũng không thích hắn.