Chương 22

Ngày hôm sau, bệ hạ ban thưởng theo lệ thường.

Ngu Tích Chi đến khoe với ta: "Xem ra bệ hạ rất thích ta, ban thưởng cho ta còn tốt hơn cả muội."

Sau đó lại nói: "À, Tê Nguyệt, tối qua ta một mình đóng vai hai người, diễn cũng không tệ lắm nhỉ? Bệ hạ hắn không nghi ngờ gì đâu."

Ta qua loa đáp: "Tỷ tỷ thật lợi hại.”

Sắc mặt Ngu Tích Chi đỏ hồng, vuốt ve bụng nhỏ, thẹn thùng nói: "Hy vọng ta có thể sớm ngày mang thai long tự.”

"Đúng rồi muội muội, sau này nếu bệ hạ triệu muội thị tẩm, cứ để ta thay thế muội đi, cho đến khi ta mang thai.”

"Ta làm vẻ vang Ngu gia chúng ta, muội cũng sẽ vui cho ta chứ?"

Ta bình tĩnh gật đầu: "Ừm, chỉ cần a tỷ vui vẻ, ta cũng vui vẻ."

Ngu Tích Chi cười đến hoa nở.

Những ngày như vậy kéo dài ba tháng.

Tỷ tỷ mang thai.

Trong niềm vui, nàng đến dò hỏi tôi: "Tê Nguyệt, ta mang thai ba tháng đầu không thể thị tẩm nữa, muội sẽ không nhân cơ hội này giành lấy sủng ái của bệ hạ chứ?"

"Sẽ không." Ta lắc đầu, thuận miệng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ giả bệnh, được không?"

"Quá tốt rồi, muội muội thật là tinh tế chu đáo, nhưng..." Nàng chuyển lời: "Ta sợ muội giả bệnh bị bệ hạ phát hiện, không bằng.….Muội bệnh thật đi?"

Ta có chút kinh ngạc: "Làm sao để bệnh thật?"

"Này cũng đơn giản lắm." Ngu Tích Chi lấy ra một bao thuốc từ trong lòng ngực.

Hoá ra nàng sớm có chuẩn bị, đào hố chờ ta nhảy.

Nàng xé gói thuốc đổ vào tách trà trước mặt ta.

Sau đó lắc đều, đưa đến trước mặt ta, nở nụ cười tươi tắn nhìn ta: "Muội uống hết chén nước này xong, liền sẽ bệnh thật.”

"Đến lúc đó cho dù bệ hạ muốn sủng hạnh muội, chỉ sợ cũng sẽ vui vẻ mà tới, mất hứng mà về.”

"Muội muội tốt của ta, mau uống đi.”

"Trà này chỉ khiến trên người muội nổi mẩn đỏ mà thôi, đợi đến khi ta có thể thị tẩm thì bệnh của muội cũng sẽ tự khỏi." Ngu Tích Chi vừa lừa vừa gạt.

Lòng ta rõ rành rành, nàng căn bản không muốn ta được sủng hạnh, lần này làm ta bệnh thật, lần sau còn có cách khác để ngăn cản ta được sủng hạnh.

Nhưng ta cũng thực sự không muốn được sủng ái, càng không muốn thị tẩm Giang Diệu.

"Muội uống là được." Ta cầm ly trà, uống một hơi cạn sạch.

Uống xong trà, trên người ta bắt đầu nổi mẩn đỏ.

Ngu Tích Chi đoán rất chuẩn.

Đêm đó, Giang Diệu đến tẩm cung của ta.

Hắn muốn sủng hạnh ta, nhưng nhìn thấy toàn thân ta nổi mẩn đỏ, bèn vẫy tay với ta: "Thôi, để ngày khác đi."

"Vâng." Ta gật đầu, may mắn chính mình tránh được một kiếp.

Nhưng hắn lại không chịu đi, ngồi xuống bàn cờ bên cửa sổ.

Hắn vẫy tay với ta: "Tê Nguyệt, lại đây cùng trẫm chơi một ván cờ."

"Vâng." Ta đi tới, ngồi đối diện Giang Diệu, chơi cờ cùng hắn.

Tỷ tỷ chơi cờ không giỏi, hắn và tỷ tỷ có lẽ cũng đã từng chơi cờ với nhau.