Chương 21

Ta thử dò hỏi: "A tỷ, tỷ thật sự cam tâm bị nhốt trong thâm cung sao?"

Ngu Tích Chi như là nghe thấy được một câu chuyện cười: "Muội muội, muội nói gì thế? Cái gì gọi là bị nhốt trong thâm cung?

"Chúng ta vào cung làm hoàng hậu, rõ ràng chính là hưởng thụ vinh hoa phú quý, thiên hạ bao nhiêu nữ tử cầu mà không được?"

Nói xong, nàng lại trào phúng: "Muội à, thật là được tiện nghi còn khoe mẽ, hựu đương hựu lập*.”

*Hựu đương hựu lập (又当又立) Ngôn ngữ mạng , ý nói một người làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác nói , gốc là chỉ những kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

"Cũng không biết muội nghĩ gì. Thế gian này, đâu có nơi nào còn tốt hơn hoàng cung?"

Ngu Tích Chi nói chuyện xưa nay chua ngoa cay độc, đặc biệt là trước mặt ta.

Ta cau mày.

Sau khi nàng thấy, ý thức được chính mình còn có việc nhờ ta, lập tức thay đổi thái độ: "Ai nha, nhìn cái miệng của tỷ tỷ này, lại nói những lời thật lòng, muội muội đừng để ở trong lòng nhé."

Nói xong nàng lại quay trở lại chủ đề mới vừa mở: "Muội muội, đợi lát nữa cơ hội muội thị tẩm, có thể nhường cho tỷ tỷ không?"

Ta không muốn thị tẩm, Ngu Tích Chi bảo ta nhường cơ hội thị tẩm cho nàng, ta cầu mà không được.

Nhưng ta lo nếu làm như vậy, sẽ dẫn đến đại họa.

Bệ hạ nếu biết hai lần đi vào đều là tỷ tỷ, không so đo thì cũng không sao.

Nhưng nếu hắn so đo, nói nặng thì là tội khi quân.

Ta không muốn thị tẩm, nhưng cũng không muốn chết.

Ta hỏi ngược lại: "A tỷ, tỷ có từng nghĩ đến, nếu bệ hạ phát hiện thì sẽ thế nào?"

Ngu Tích Chi không cho là đúng: "Sợ gì? Diện mạo chúng ta giống hệt nhau, giọng nói cũng có thể giả giống nhau, chỉ cần tỷ không nói, muội không nói, bệ hạ hắn sẽ không biết đâu.”

"Cho dù hắn biết, ta cũng có cách để dỗ hắn không đi so đo, muội muội cứ yên tâm đi."

Sắc mặt ta không biểu cảm nói: "A tỷ đã muốn như vậy, ta nhường cho tỷ vậy."

Ngu Tích Chi cười tươi như hoa, khóe miệng nhếch lên: "Ta biết Tê Nguyệt là tốt nhất mà."

Ta đứng đợi bên ngoài tẩm cung.

Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi bay làn khói hương đang nghi ngút trên bàn thờ.

Ngu Tích Chi đang thị tẩm trong tẩm cung, bên trong mơ hồ truyền đến những tiếng làm người mặt đỏ tai hồng.

Khoảng chừng qua một nén hương, bên trong trở nên yên tĩnh.

Giang Diệu ra lệnh cho Ngu Tích Chi: "Lui xuống đi, gọi Tê Nguyệt vào đây."

"Vâng, bệ hạ." Ngu Tích Chi mặc quần áo xong, đi ra gọi ta: "Tê Nguyệt, bệ hạ gọi muội vào."

"Ừm, biết rồi." Ta đáp.

Chúng ta trao đổi ánh mắt, nàng xoay người đi vào tẩm cung

Ta đứng bên ngoài một lúc, nghe thấy tỷ tỷ học theo ngữ điệu của ta nói chuyện với Giang Diệu.

Nàng học rất giống, ngay cả ta cũng có chút ngạc nhiên.

Đừng nói gì đến Giang Diệu, chỉ sợ ngay cả mẹ ta nghe cũng chưa chắc phân biệt được.

Giang Diệu quả nhiên không nghi ngờ gì.