“…”
“…”
“…”
Một sự im lặng không hề nhẹ bao lấy sảnh tiệc.
Bất kể mọi người nói gì, một khoảnh khắc hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt của Công tước Mirel.
"…Mình xong đời rồi.’
Tôi cúi đầu và nắm chặt tay.
Mọi người đều dán mắt vào tôi. Tim tôi đập nhanh.
Tôi hồi hộp đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Tôi nắm chặt gấu váy, cố gắng điều hòa nhịp thở gấp gáp và ngăn tiếng ù ù bên tai.
“…Rời khỏi nhà?" Công tước Mirel, người đầu tiên tỉnh lại, mở miệng kinh ngạc.
“Vâng…”
“Đây là kế hoạch?”
“V-Vâng…”
“Tại sao?" Công tước Mirel hỏi, như thể ông ấy thực sự tò mò.
Có nhiều lý do, nhưng tôi không thể nói trực tiếp được.
“Tôi đã tìm ra bí mật về sự ra đời của mình…”
Tôi đang nghĩ ra một câu trả lời thích hợp nhưng lần nữa, cái lưỡi sợ hãi của tôi lại cử động không kiểm soát.
Aaaack!
Nó khiến tôi như phát điên.
“…Bí mật về sự ra đời của ngươi?”
Tôi tự hỏi liệu có phải đã khơi dậy sự tò mò của Công tước Mirel và những người khác không, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn vào tôi.
Để ngăn chặn bất kỳ sự cố đáng tiếc nào, tôi luôn mở to mắt và giao tiếp với Công tước Mirel nhiều nhất có thể.
Sau đó, khóe mắt của Công tước Mirel khẽ giật giật.
“Ý ngươi là có một bí mật về sự ra đời của ngươi mà ta không biết?” ông hỏi tôi ngay như thể đang bực tức vậy.
“Vâng… ngay cả ông cũng không biết…”
Tất nhiên vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết, tôi biết tất cả những bí mật. Nhưng ông ấy thì không, phải chứ?
Cho dù ông ấy kỹ lưỡng đến đâu, hay người của tầng lớp quý tộc như nào, ông cũng không biết được chuyện này.
“…”
“…”
Căn phòng đột nhiên im ắng.
"Chuyện gì vậy?’
Với bầu không khí ảm đạm như vậy, tôi nhếch mép cười khúc khích như một phản xạ.
Sau đó lông mày của Công tước Mirel dừng lại một lúc, giật giật dữ dội.
‘Nếu mình cười thì ông ấy sẽ không nổi giận đâu nhỉ.’
Đó là một trong những sự thật mà tôi đã học được trong suốt cuộc đời mình.
“Được rồi, vậy thì bí mật là gì?”
“Đó là…”
Tôi nuốt nước bọt.
Rồi nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng nuốt nước bọt từ xung quanh tôi.
“Phù.” Tôi hít một hơi thật sâu để phòng ngừa sự cố biến hình.
“Là…”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ xung quanh. Và rồi đột nhiên, tiếng cộc, cộc, cộc. Có tiếng gõ bàn.
Cứ như thể họ thiếu kiên nhẫn.
Tôi đã cố gắng hết sức để rũ bỏ sự lo lắng khi thuyết trình như này.
Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và hít một hơi thật sâu trước khi mở miệng. "Đó là…”
Khi tôi lo lắng liếc sang một bên, cổ của những người trong sảnh tiệc đột nhiên dài ra kéo về phía trước.
Cách mọi người nhìn tôi giống như mấy bà thím hàng xóm thích hóng hớt trên phim vậy.
“Thực ra…”
Vì thế tôi trở nên lo lắng đến mức không thể nói được nữa.
‘Tôi luôn vụng về trong việc thuyết trình!’
“Ở đây…”
Khi tôi gần như có thể kết thúc câu nói của mình.
“Ngài Công tước! Chuyện lớn rồi.”
Một tên lính ngắt lời, vội vàng xông vào.
“Haa…”
Những tiếng hét về phía Công tước Mirel và tiếng thở dài phát ra từ đâu đó, chồng lên nhau.
Công tước Mirel quay đầu lại đầy đe dọa với vẻ mặt giận dữ. Người lính đang chạy lúc đó liền nao núng.
“M-Mỏ đá nổi đã bị sập rồi ạ, một vài công nhân quản lý đã bị mắc kẹt ở đấy.”
“Ngươi nói gì vậy? Sao tự nhiên lại bị sập được?! Có thương vong gì không?!”
“Hơ, vẫn chưa có trường hợp tử vong nào, họ xác nhận chỉ có một số công nhân bị thương.”
Ngay sau khi người lính nói xong, Công tước Mirel chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, liếc nhìn tôi trước khi đứng dậy với vẻ mặt đe dọa.
“Họp mặt năm mới sẽ lại được tổ chức trong vài ngày nữa nên cho đến lúc đó, tất cả các thành viên trong gia tộc phải ở lại đây một thời gian.”
“Hiểu rồi ạ!”
Những người có kỷ luật đứng dậy khỏi ghế và lên tiếng trong tư thế cảnh giác đề phòng.
Công tước Mirel, người sắp rời đi sau khi vội vàng nhận được báo cáo từ người lính, đột nhiên dừng lại.
“Ngươi, ngươi, ngươi, và ngươi.”
Những ngón tay của Công tước chỉ vào mấy người đang căng thẳng. Khuôn mặt họ dần tái nhợt đi.
“Không dài dòng nữa, các ngươi trêu ngươi ta còn không có câu trả lời. Lau cổ rồi đi theo ta.”
“C-Công tước…!”
Một người trong số những người bị chỉ điểm gọi ông ấy với giọng chán nản, nhưng ngay khi ánh mắt hung dữ của công tước đổ xuống họ, tất cả đều im lặng và cúi đầu chạy đến.
“Ho, vậy những lời ta nói với ngươi bây giờ chỉ như một trò đùa, hả?”
“X-Xin lỗi ạ…?”
“Ngươi không nghe thấy ta kêu ngươi lau cổ hả? Sao vậy? Ta phải đích thân lau cho ngươi à?"
“K-Không ạ!”
Họ nhanh chóng lục túi, lấy ra khăn tay và lau cổ.
Ai không có khăn tay thì vội vã mượn của những người gần đó.
Tôi đang ngây người nhìn vào khuôn mặt họ, nhưng lần này Công tước quay đầu lại nhìn tôi.
“Ngươi!”
“Vâng… v-vâng ạ!”
Tôi sửng sốt trước tiếng gọi của ông ấy rồi ôm cổ mình, cất giọng khàn khàn.
Rồi tự cắn lưỡi mình.
“Ngươi…”
“C-Cháu…”
Tôi ngạc nhiên đến mức nước mắt trào ra mà không biết.
“Cháu… cháu không có khăn tay.”
Tôi vội vàng lấy tay che cổ, thấp giọng trả lời, như thể đang thì thầm.
Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không thể ngăn được tiếng khóc trộn lẫn trong giọng nói của mình.
‘Mình nhỏ thế này mà…’
Tôi cảm thấy bản năng sợ hãi khi đứng trước một người cực kỳ to lớn.
Như thể nghe thấy tiếng kêu của tôi, Công tước Mirel với khuôn mặt cứng đờ, không di chuyển khỏi vị trí của mình.
‘Có phải…ông ấy đang giận không?’
Mọi người đều dán mắt vào tôi. Tôi biết mình phải di chuyển nhanh, nhưng cơ thể tôi không thể nhúc nhích.
"Mình không thể khóc, nhưng…"
Ngay cả khi không phải như vậy, tôi vẫn là một con thú không thuộc huyết thống của gia tộc này. Có rất nhiều thứ mà tôi sẽ bị ghét vì sống một mình, vậy nên tôi không thể tích thêm bất kỳ nghiệp chướng nào nữa.
Tôi cố gắng nới lỏng bàn tay đang ôm lấy cổ mình, cắn nhẹ môi dưới và khó khăn lắm mới nhấc được khóe môi đang run rẩy của mình lên.
“Cháu xin lỗi vì không có…”
Bộ dạng của tôi có lẽ trông đáng thương đến nỗi những người khác gần đó đã rút khăn tay của mình đưa cho tôi với vẻ mặt thông cảm.
Ngay cả một người lính đứng gác gần đó cũng cẩn thận chìa ra chiếc khăn tay thêu hình trái tim mà anh đã lôi ra từ đâu đó sâu bên trong quần áo mình.
Có mười chiếc khăn tay đưa ra trước mặt tôi, sau đó tôi lấy chiếc khăn gần tôi nhất bằng cả hai tay.
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương, giống như cách người ta chúc cho người sắp chết được trường thọ. Nhưng nhìn thấy điều đó lại làm tôi buồn hơn.
“Cảm ơn ạ…”
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi liếc qua, bước nhanh đến.
Tôi quên lau cổ và đi đến đứng bên cạnh những người đang ngây người nhìn tôi. Tôi đứng cao và cúi đầu.
“…”
“…”
Sự im lặng bao trùm lên tất cả.
Đang định cẩn thận quàng chiếc khăn nhàu nát lên cổ thì chiếc khăn bỗng biến mất.
Nói chính xác thì có ai đã giật nó từ tôi.
“Ngươi… E hèm! Ta kêu ngươi lau cổ khi nào? Cuộc họp tiếp theo sẽ bắt đầu với ngươi, vậy nên hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì ngươi sẽ nói!”
Giọng ông ấy nghe có chút khàn khàn. Tôi có nhầm không?
“Cháu không có chết…?”
“Gϊếŧ một thứ nhỏ bé như ngươi thì có ích gì?! Ta thậm chí còn không thể sử dụng một thứ nhỏ và gầy như ngươi, người gì gầy như cọng
lông, chỉ đáng làm thức ăn cho đám vật nuôi!”
Mặt tôi càng tái nhợt hơn trước những lời đó.
"Có phải những người đó sẽ làm thức ăn cho gia súc không…?’
Đúng như mong đợi từ Công tước Etam, ngày nào cũng có người chết. Ngoài ra, vì là thế giới giả tưởng, nên mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tôi không biết ông ấy nghĩ gì về tôi trong khi miệng đang mở. Công tước Mirel nắm chặt tay sau khi há miệng vài lần.
“Ngươi coi ta là thứ gì vậy?”
Tôi xem ông ấy là gì…?
Ông ấy đang hỏi cái gì vậy? Có liên quan đến cách tôi xưng hô không? Nếu không, thì có nghĩa trừu tượng nào không? Nói về phần sau, có vẻ như ông ấy sẽ không làm nhân vật phản diện.
Dù sao thì trong bầu không khí này, có lẽ là không.
“Ô-ông ạ…?”
“…”
Lại có sự im lặng từ mọi phía.
Ngay cả những người đã lau cổ trước đó dường như đang há hốc mồm nhìn tôi. Nhưng vì tầm nhìn của tôi quá hẹp nên tôi không thể
nhìn thấy.
Khịt.
Lau nước mũi, tôi cẩn thận ngước nhìn Công tước Mirel.
“Vậy ngươi xem ta là gì?”
“Ông ạ…?”
Đôi vai ông ấy run lên.
Không phải sao?
“Thưa ngài?”
“E hèm, thế là đủ rồi, đồ cọng lông! Hẹn gặp lại ngươi trong vài ngày tới.”
Những từ đó không thể ám chỉ việc gϊếŧ tôi trong vài ngày tới phải không?
“V-vâng ạ…”
Cuộc họp hôm đó kết thúc trong bầu không khí hỗn loạn.
* * *
“Tại sao mình lại làm thế…”
Hôm nay cũng vậy, ngay khi thức dậy vào sáng sớm, tôi đã vùi mặt vào gối rồi tung chăn ra khỏi quá khứ đen tối khi nó hiện lên trong tâm trí.
Sau một thời gian dài vật lộn với quá khứ đen tối của mình, tôi đã ăn bữa sáng mà Myla đã chuẩn bị, cũng như bánh pudding. Sau đó ra ngoài đi dạo.
Để tìm ra lối thoát, tôi lấy lý do đi bộ mỗi ngày để đi lang thang khắp nơi.
Và nơi tôi ngồi hôm nay là chiếc ghế ngoài vườn mà tôi tình cờ bước vào.
“Hả? Cậu có sao không? Cậu là đứa trẻ đã khóc trước mặt Công tước lần trước nhỉ?”
Cậu bé ấy, trông lớn hơn tôi vài tuổi, đang đưa quả bóng bằng một tay về phía trước mặt tôi.
“…Không, tôi không có khóc.”
“Cái gì cơ? Thành thật mà nói thì thật hợp lý khi cậu khóc trong tình cảnh như vậy. Vậy cậu đang làm gì ở đây một mình thế?”
“…Chỉ lười biếng thôi.”
Tôi trả lời, khi ngồi trên chiếc ghế trong vườn, hơi ôm đầu gối.
“Là vậy sao? Cậu không chán à? Cau6 có muốn chơi với tớ không?”
Cậu bé đầy tàn nhang với đôi má phúng phính cười toe toét đưa tay về phía tôi.